• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau đầu quá.

Tôi đưa tay lên dụi mắt.

Tiếng xích sắt nặng nề tại nơi vắng vẻ này đột ngột khác thường.

Đợi, đợi đã, nơi này là đâu?

Xung quanh một mảng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ tĩnh mịch treo trên vách tường phát ra ánh sáng.

Tôi co ro bên giường, trên cổ chân bị gài xích sắt, xung quanh bị song sắt niêm phong, tựa hồ không có lối ra.

Tôi...Tôi không phải đang ngủ ở nhà hay sao...Làm...Làm thế nào...

Hay là nói, đây chỉ là mơ.

Nghĩ vậy, tôi hung hăng nhéo mình một cái.

Đau, rất đau.

"Yêu Yêu lại muốn chạy trốn sao." Giọng nam nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, lạnh lùng lại ẩn nhẫn.

"Ai? Là ai?" Tôi chui vào trong chăn co rút lại, cảnh giác quan sát bóng tối lờ mờ xung quanh.

Tôi mắng một tiếng.

Một ngọn lửa bỗng sáng lên.

Tôi nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, mặc một chiếc sơmi trắng, môi không tí huyết sắc.

Nhưng lại đẹp đến kinh tâm, một vẻ đẹp b3nh hoạn khó có thể diễn tả được.

Hắn cầm lấy ngọn nến, ánh nến chiếu rọi lên người hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn về tôi, cố chấp lại tràn đầy thâm tình.

"Yêu Yêu ngoan, lại ngủ thêm một lát."

Tôi ngửi thấy hương thơm của nến, đầu óc lần nữa trầm xuống, tôi đột nhiên nhớ ra, cậu thiếu niên này, tôi nhớ.

Hắn tên là... Bạch Tứ... Con trai tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nào đó.

Một năm trước, có một vụ án mất tích kéo dài 2 năm đã được giải quyết.

Cô gái đó tên là Lam Yêu, bị Bạch Tứ nhốt lại 2 năm, một ngày nọ, cô ấy nhìn thấy hi vọng trốn thoát, cô ấy lừa hắn nói mình muốn ăn bánh hoa lê, để hắn đi mua.

Bạch Tứ yêu cô ấy rất nhiều, yêu đến cùng cực.

Hắn tin rằng Yêu Yêu đã chấp nhận hắn, không chạy trốn, thế là hắn vui vẻ đi ra ngoài mua cho cô ấy.

Nhưng vừa ra ngoài, đông đảo cảnh sát phóng viên cùng mọi người đều tụ tập ở khắp xung quanh, trên sân thượng còn có mấy tay bắn tỉa đang ẩn nấp, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Một nhóm cảnh sát tiến lên định khống chế hắn, nhưng lại bị hắn hung hăng đả thương nằm trên mặt đất, Bạch Tứ cướp lấy một con dao bắt một con tin đỏ mắt gào thét.

"Yêu Yêu, tao chỉ muốn mua bánh hoa lê cho Yêu Yêu, đều cút hết! Nếu không lão tử liền giết người này."

Hiện trường loạn thành một đoàn.

Bạch Tứ nào có ý đồ gì xấu, hắn chỉ nghĩ Yêu Yêu của hắn muốn ăn bánh hoa lê, người nào ngăn cản hắn, đều đáng chết.

Hắn thấy đã mở ra một con đường liền đem con tin vứt sang một bên muốn lên xe chạy.

Nhưng.

Ba viên đạn lần lượt xuyên qua cơ thể hắn, máu bắn tung tóe trên không trung, giống như một đóa bỉ ngạn hoa nở rộ.

Chiếc áo sơmi trắng tinh của thiếu niên bị nhuộm đỏ, đồng tử như không thể tin giãn ra, đáy mắt ướt át, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Yêu Yêu...

Hắn nhìn thấy Yêu Yêu của hắn khoác áo khoác cảnh sát, bị mọi người vây quanh đứng ở đằng xa lạnh lùng nhìn hắn cười.

Còn tôi, chỉ là người đi đường chứng kiến một màn kia mà thôi.

Một năm qua, thiếu niên tên Bạch Tứ kia, thường xuyên cả người toàn máu xuất hiện trong giấc mơ của tôi, dùng đôi mắt xinh đẹp đến kinh hãi kia tuyệt vọng nhìn tôi.

Mà tôi thế mà.

Một năm trước xuyên qua, xuyên vào cơ thể của cô gái có tên là Yêu Yêu này, trở thành người bị cầm tù của thiếu niên bệnh kiều kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang