1.
“Nặc Nặc, cậu hôn tớ một cái đi.”
Nhìn cục bông nhỏ quá đỗi xinh xắn trước mặt, Tống Nghi Thu rơi vào trầm tư.
Cô hối hận rồi, ban đầu cô nghĩ rằng sẽ có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi cậu nhóc mềm mại này cứ gọi “Nặc Nặc” không ngừng, cô thấy rất phiền.
Có lẽ là thấy Tống Nghi Thu không đáp lại mình, cục bông nhỏ cau mày kéo chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng tiến tới và hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Tống Nghi Thu.
Hôn xong tên nhóc này mới hài lòng mỉm cười.
Tống Nghi Thu vuốt nửa bên mặt bị tên nhóc kia hôn, nhíu mày khó chịu, uy hiếp cậu: “Cố Tây Châu, cậu không được gọi tớ là Nặc Nặc, cũng không được phép hôn tớ!”
“Tại sao?” Cố Tây Châu ngơ ngác xoay đầu sang một bên.
Nghe vậy, Tống Nghi Thu thẳng thắn nói tiếp: “Bởi vì chỉ có bạn trai tớ mới có thể làm như vậy.”
“Vậy tớ muốn làm bạn trai của Nặc Nặc.”
“Không được!”
Tống Nghi Thu không chút do dự từ chối, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.
Thấy cô bé kháng cự mình như vậy, Cố Tây Châu cảm thấy rất tủi thân, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt kéo lấy cô và đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt sắp tuôn ra ngoài.
Cố Tây Châu muốn ôm cô gái nhỏ này, nhưng vì phép lịch sự nên cậu rưng rưng nước mắt hỏi: “Nặc Nặc, tớ có thể ôm cậu không?”
Nhìn bộ dạng nức nở của Cố Tây Châu, trong lòng Tống Nghi Thu ít nhiều cũng có chút áy náy. Cô nâng cằm nhìn cậu, giả bộ không quan tâm: “Vậy được rồi, chỉ được ôm một lát thôi.”
“Ừ.”
Cố Tây Châu rưng rưng ôm lấy Tống Nghi Thu.
Hai đứa bé cộng lại chưa đến mười tuổi cứ vậy ngồi ở bậc cầu thang nhà trẻ, một trong hai đứa còn nước mắt đầm đìa, trông rất đáng thương.
Thật sự rất khó mà nhịn cười.
Cố Tây Châu dựa vào người Tống Nghi Thu, bỗng nhiên đôi mắt của cậu bị gió thổi đau, cậu lại bắt đầu tủi thân hứ một tiếng: “Nặc Nặc, mắt của tớ đau quá, cậu thổi cho tớ được không?”
Tống Nghi Thu nghiêm túc xoay mặt qua, bàn tay nhỏ bé nâng mặt Cố Tây Châu lên, chu môi nhẹ nhàng thổi vào mắt cậu bé.
Mà bàn tay nhỏ bé của người trong cuộc Cố Tây Châu đang nắm lấy vạt áo cô bé, thấy cô chu môi, không chút do dự liền hôn lên.
Một tiếng “chụt” vang lên, đột nhiên xung quanh rơi vào im lặng.
2.
Tống Nghi Thu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tây Châu lên, thấy mình bị cưỡng hôn liền bóp chặt mặt cậu, mặt sắp đỏ bừng cả lên. Cố Tây Châu rên rỉ, nước mắt vừa khô lại bắt đầu trào ra ngoài.
“Nặc Nặc…ư…đau quá…”
Cố Tây Châu theo bản năng muốn đẩy Tống Nghi Thu ra, nhưng lại sợ cô ngã nên là cố gắng nhịn đau.
Nước mắt cậu rơi lã chã trên mu bàn tay mũm mĩm của Tống Nghi Thu, thấy cậu đau dữ dội, cô mới buông tay ra.
“Ai bảo cậu hôn tớ.”
Tống Nghi Thu bày ra vẻ mặt khó chịu.
“Nặc Nặc dễ thương quá, tớ không nhịn được nên mới hôn.”
Cố Tây Châu vừa lau nước mắt, vừa nói.
Nghe vậy, Tống Nghi Thu liền đứng lên, một tay chống eo, một tay chỉ vào Cố Tây Châu, hung dữ nói: “Cậu cướp đi nụ hôn đầu của tớ, cậu có tin tớ gọi ba tớ đến đánh cậu không!”
Tống Nghi Thu không bao giờ ngờ rằng nụ hôn đầu của mình lại bị một thằng nhóc mới bốn tuổi rưỡi cướp mất.
Mà cô đã ở chung với một đứa trẻ lâu như vậy, xem đi, bản tính trẻ con của Tống Nghi Thu đã được đánh thức.
Một bên Cố Tây Châu cũng đứng dậy theo, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu: “Nụ hôn đầu là cái gì?”
“Nụ hôn đầu chính là…”
Tống Nghi Thu giải thích được một nửa thì dừng lại.
“Tớ mặc kệ, dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể hôn người khác!”
“Nhất định, nhất định, sau này tớ chỉ hôn Nặc Nặc thôi.”, Cố Tây Châu gật đầu lia lịa.
Chút thời gian ít ỏi sau bữa trưa cứ vậy đã bị lãng phí, một lát sau, giáo viên nhà trẻ tìm đến: “Nặc Nặc, Tây Châu, chúng ta phải đi ngủ trưa rồi.”
Vừa nói xong, cô ấy liền đi tới, mỗi tay dắt một đứa đi vào phòng.
Nhưng không ngờ Cố Tây Châu lại giãy giụa, không để cô giáo dắt tay mình.
Chỉ thấy vẻ mặt búng ra sữa nghiêm túc chạy đến bên Tống Nghi Thu, nắm tay cô nói với cô giáo: “Cô không được dắt tay Tây Châu, chỉ có Nặc Nặc được dắt Tây Châu thôi.”
Sau đó thay đổi sắc mặt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu nhìn vào Tống Nghi Thu: “Tớ chỉ cho cậu dắt tay tớ, đi ngủ thôi.”
Cô giáo: …
Tống Nghi Thu: …
Vốn tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng Cố Tây Châu lại mặt dày, kiên quyết muốn ngủ cùng Nặc Nặc.
Cậu ôm lấy cô bé nhỏ vào lòng không buông, nước mắt chảy đầy mặt, khóc nức nở:
“Không muốn, không muốn, em muốn ngủ cùng Nặc Nặc, hu hu hu.”
Tống Nghi Thu bị tiếng ồn làm đau đầu, thấy cô giáo luống cuống tay chân, cô liền đẩy Cố Tây Châu ra:
“Tớ không thể ngủ cùng cậu.”
Cô bé vừa mở miệng, tiếng khóc ngay lập tức dừng lại nhưng vẫn thút thít.
“Muốn… muốn ngủ cùng nhau.”
“Cậu là con trai, tớ là con gái, không thể ngủ chung!”
Cho đến khi Tống Nghi Thu ra tay, tự mình dỗ Cố Tây Châu đi ngủ, mọi chuyện mới kết thúc.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, Tống Nghi Thu khẽ thở dài.
“Nuôi chồng thật khó.”
3
“Nặc Nặc...”
Lúc này, bạn nhỏ Cố Tây Châu lại rơi nước mắt (*). Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt Cố Tây Châu, vẻ mặt không nỡ, “Nặc Nặc, tớ không muốn đi.”
(*) 掉金豆子: Rơi hạt đậu vàng, nghĩa là trẻ em khóc và rơi nước mắt. Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có nghĩa là trẻ em/ người quan trọng với bạn là một “cục vàng”, nếu làm cho người đó khóc thì tức là đã ‘làm rơi hạt đậu vàng’ vì nước mắt rất quý, không thể nào tự nhiên mà khóc được. Cũng có người giải thích là trẻ em là một kho báu quý giá, nếu để trẻ em khóc thì sẽ mất tiền, và cũng là cách nói để ‘cầu may mắn’,...
Cố Tây Châu không muốn đi, nhưng Tống Nghi Thu lại muốn, cô mệt muốn ch.ế.t rồi.
Mỗi ngày vào đúng giờ này màn kịch đẫm nước mắt lại bắt đầu.
Kể từ khi cô quyến rũ, à không. Từ khi cô và Cố Tây Châu trở thành “bạn”, mỗi lần tan học, trước khi hai người chia tay, Cố Tây Châu đều khóc một trận.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nữ chính (*) trong truyện, thật sự có chút bội phục Cố Tây Châu.
(*) Mẹ Cố Tây Châu.
“Dì Hứa.”
Tống Nghi Thu ngoan ngoãn gọi cô ấy.
Nhìn thấy cô bé mình thích, Hứa Thư cười đáp, “Nặc Nặc.”
Cố Tây Châu bảo Tống Nghi Thu đừng nhìn mình, lại ôm lấy cô khóc rống lên, “Cậu sẽ nhớ tớ chứ!”
“Không được khóc.” Tống Nghi Thu lấy tay lau nước mắt cho cậu: “Tụi mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà.”
“Nhưng tận hai ngày..”
Cố Tây Châu tỏ vẻ bất mãn.
“Vậy thì gọi điện thoại.” Tống Nghi Thu giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.
…
Đợi đến khi Cố Tây Châu rời đi, Tống Nghi Thu ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi ba đến đón.
Ba của Tống Nghi Thu là Tống Tuyển, vì công ty có chút vấn đề nên đến muộn một chút.
Cũng cho Tống Nghi Thu thời gian tuyệt vời để suy nghĩ lại về chuyện xảy ra.
Hiện tại, nội dung của cuốn tiểu thuyết cũng sắp kết thúc, con trai nam nữ chính cũng đã bốn tuổi, có thể thấy rõ mọi thứ đã diễn ra muộn hơn.
Ban đầu khi cô mới xuyên tới đây cũng có chút bối rối, nhưng sau hai ngày trầ.m cả.m (*), cô đã hồi phục sức sống và ăn thêm tận hai bát cơm.
(*) Emo ( Emotional ), một từ lóng tiếng Trung để nói là hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc,... “我emo了”. Nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầ.m cả.m đây” bên mình.
Không phải chỉ là xuyên sách thôi sao, xin lỗi chứ đầu năm nay cô đọc truyện xuyên sách hơi bị nhiều nhé?
Cùng lắm người ta đều cùng nam chính hoặc nhân vật phản diện gì đó yêu đương, nhưng bây giờ nam chính đã làm cha rồi, sao mà được chứ. Đương nhiên không chỉ có nam chính, còn có những nhân vật quan trọng khác.
Vì thế, vì hạnh phúc sau này của mình, Tống Nghi Thu quyết định đem số phận của mình đặt hết lên người con trai của nam nữ chính.
Nghe nói mọi ưu điểm của nam nữ chính đều được kết tinh(*) trên người con cái của họ, khi Tống Nghi Thu nhìn thấy Cố Tây Châu cũng bị kinh ngạc một phen.
(*) Tinh hoa hội tụ, phụ nữ gất iuuuu
Ôi, người xưa chưa bao giờ lừa tôi.
Quả nhiên không sai, Cố Tây Châu rất ưu tú, ưu điểm đầy người, lại có dung mạo tuyệt sắc như vậy, trưởng thành không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái phải say đắm.
Nhưng rõ ràng, có thể khẳng định nhân phẩm của con trai nam nữ chính rất tốt, nếu sau này thành người yêu, chà, rất thích hợp để kết hôn nha.
Sau đó, Tống Nghi Thu bắt đầu kế hoạch chinh phục bạn nhỏ Cố Tây Châu.
Ban đầu, Cố Tây Châu rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng về sau khi quen dần, cục bông nhỏ dần dần biến thành cái đuôi nhỏ của Tống Nghi Thu.
Cô phát hiện, Cố Tây Châu thực sự rất dính người.
Vẫn là cái bộ dạng đó, không chỉ dính người mà còn thích khóc.
Nhưng cũng hết cách, có trong tay rồi cũng không bỏ được. Vì cậu ta mà chính mình cũng trở nên ngốc nghếch.
Nghĩ tới đây, Tống Nghi Thu nghe thấy cô giáo gọi tên mình và nói là phụ huynh đến đón.
Sau đó, Tống Nghi Thu nhìn thấy ba mình.
Hai ngày nay, Tống Tuyển rất bận nên lơ là con gái, lần này làm xong công việc trước thời hạn liền đến đón cô con gái bảo bối của mình.
Lúc nhìn thấy Nặc Nặc, Tống Tuyển liền nóng lòng muốn ôm con gái vào lòng, muốn hôn cô.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Nặc Nặc ngăn lại, “Ba, ba đừng hôn con.”
Chỉ có Cố Tây Châu được hôn thôi…
Xem thêm...