(1) Cái gọi là đại hôn
Cuộc tranh đấu của ta và Tô Cẩm Hoạ, có thể nói là đã bắt đầu từ trong bụng mẹ rồi:
Hai vị phu nhân của Tô phu và Thường phủ được chẩn đoán là hoài thai được hai tháng trong cùng một ngày, nhưng cuối cùng nàng lại sinh sớm hơn ta một ngày. Theo như trong ký ức của ta, nàng chèn ép ta ở mọi mặt trận, từ cầm kỳ thi hoạ, cho đến thêu thùa, dường như ta so với nàng đều thua thiệt về mọi mặt. Mà tới lúc cập kê, vừa vặn là hai người chúng ta đều thích một vị công tử nổi danh khắp kinh thành – Hiền vương.
Nhưng cho dù sau đó nàng sẽ gả cho Hiền vương thì sao chứ? Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, chung quy lại hắn vẫn thua trước vua đấy thôi.
Ước chừng đã được hai tháng trôi qua kể từ khi tân hoàng đế đăng cơ cho đến chuyện đại hôn của tân hoàng đế, cho đến khi lễ phong hậu kết thúc, ta nghiêm chỉnh ngồi chờ ở Khôn Ninh Cung, lúc nào ta cũng đắm chìm trong niềm vui sướng “chiến thắng” Tô Cẩm Hoạ, mỗi khi nhớ tới, ta đều cảm thấy vô cùng đắc ý.
Thời điểm chiếc khăn voan trên đầu được dỡ lên.
Đèn trước mặt đột ngột sáng lên, chiếu thẳng vào trong mắt ta, ta theo bản năng lấy tay che chắn ngay trước mặt.
“Hoàng Hậu, hôm nay thật sự ngươi rất vui mừng sao?”
Ở phía đối diện chính là một người nam nhân lạ mặt trong chiếc long bào màu đỏ sẫm với hoạ tiết hình rồng bắt mắt đang chăm chú nhìn thẳng vào ta, nương theo vẻ mặt cùng với giọng điệu của hắn, ước chừng là hắn đang thật sự rất tò mò.
“Vui mừng lắm.” Ta nỗ lực kìm chế lại, nhưng khoé miệng vẫn cứ ngăn không được mà khẽ nhếch lên, nghĩ ngợi một chút, ta không khỏi nói thêm một câu bổ sung: “Rốt cuộc ta cũng đã thắng Tô Cẩm Hoạ rồi.”
Vừa nói xong, đột nhiên ta cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.
Xong rồi, lớn chuyện rồi, thế mà ta lại hoàn toàn quên mất người đang đứng trước mặt ta là ai.
“Ngươi là nói Vương phi vợ của Hiền vương sao?” Hắn khẽ cau mày, như thể đang cố nhớ ra vậy.
Ta còn đang suy nghĩ đến việc có nên quỳ xuống dập đầu xin tha hay không, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dứt khoát gật đầu cái rộp.
“Nàng cũng không tồi.”
Vừa nói, hắn vừa thuận tay đặt khăn voan vừa dỡ xuống sang một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
“Trẫm cũng thắng Tiêu Dật Chi rồi.”
Tiêu Dật Chi, chính là tên của Hiền vương.
Trong lòng ta đang có chút buồn bực, nhất thời không biết nên trả lời lại hắn thế nào, vậy là ta lập tức vỗ vỗ vai hắn: “Chúc mừng ngươi nha.”
Dường như thời gian vừa ngừng trôi chỉ trong nháy mắt, ta ngơ ngác nhìn cánh tay của mình đang đặt trên vai hắn, sau lại thẫn thờ tự hỏi rằng liệu có luật nào quy định “Không được giết hoàng hậu trong đêm tân hôn” không nữa.
Từ nhỏ đến lớn, ta từng đọc qua rất nhiều sách lịch sử và sách truyện kinh điển, nhưng chưa bao giờ nghe nói về việc hoàng đế và hoàng hậu của triều đại nào đó lại đi trò chuyện với nhau cho đến rạng sáng vào đêm tân hôn của mình, từ chuyện này mà nói, ta cùng với Tiêu Mạc Chi chính là trường hợp đầu tiên trong thiên hạ.
Vốn dĩ ta còn cho rằng hắn sẽ tức giận, nhưng ta không ngờ rằng, hắn lại ngồi kể cho ta nghe cách hắn và Hiền vương đấu trí đấu dũng với nhau thế nào trong suốt quãng thời gian qua, thậm chí còn là đấu đến mức một sống một còn.
Nói đến đây quả thật không khỏi khiến cho người khác phải cảm thán, vốn dĩ cung vương chính là con trai duy nhất của vợ cả, nhưng hoàng hậu mất sớm, để lại hắn phải một thân một mình đối mặt với quý phi tâm cơ đang từ từ bành trướng cùng với Hiền vương lớn hơn một tuổi so với hắn. Tiên đế vô cùng sủng ái quý phi, cho nên yêu luôn cả đường đi của nàng, cũng vì vậy mà Hiền vương rất được tiên đế coi trọng, mắt thấy đã có ý định lập Hiền vương lên làm đích trưởng, nhưng tiên đế đột ngột phát bệnh hiểm nghèo, chưa quá mấy ngày thì băng hà luôn.
“Ngươi không biết đâu, Tiêu Dật Chi này có nhiều tâm tư lắm. Ngày thường thì im hơi lặng tiếng, nhưng một khi phụ hoàng đi kiểm tra, hắn không phải vô cùng đĩnh đạc thì chính là bánh phát bách trúng.”
Ta khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc Chi ở phía đối diện đang càng nói càng thêm kích động, chợt nghĩ ra rằng mình cũng nên làm tròn bổn phận của hoàng hậu, thế là ta lập tức đứng dậy, rót một chén trà cho hắn. Ta ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng.
Ma ma đang bưng rượu hợp cẩn – con đàn cháu đống đứng một bên có chút xấu hổ mà chen lời: “Hoàng hậu nương nương, người nhìn cái này đi…”
“Đừng ngắt lời.”
Ta lắng nghe vô cùng nghiêm túc, còn cảm thấy hữu tình tìm được một người tri kỷ, ta giơ tay ngăn nàng lại, sau đó bưng chén trà đi lại giường ngồi.
“Ngươi tiếp tục đi.”
Quả nhiên là miệng lưỡi của Tiêu Mạc Chi đã trở nên khô khốc, hắn lập tức ngừng lại, nhận lấy chén trà trong tay ta rồi hốc một hơi cạn sạch, sau đó hắn vuốt cằm nói tiếp: “Ít ra thì ta cũng ngang hàng với Tiêu Dật Chi, nhưng sao nghe ngươi nói, ta lại cảm thấy dường như ngươi thật sự vô cùng lép vế so với Tô Cẩm Hoạ vậy?”
Nhìn ta gật đầu như đảo tỏi, hắn nhẹ đỡ trán, trong giọng nói nhanh chóng toát ra vẻ ghét bỏ xen lẫn với sự nghi ngờ: “Có phải trẫm đã cưới sai người rồi không?”
Về thơ ca tài phú gì đấy, đúng thật là ta không bằng họ Tô, nhưng có một điều mà nàng không thể biết được…ta khóc rất nhanh.
Âm thầm véo thịt đùi, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn tẳng vào Tiêu Mạc Chi, chỉ vừa chớp mắt một cái thôi, nước mắt liền trực tiếp trượt dài trên đôi gò má.
“Đừng khóc, trẫm sai rồi.”
Quả nhiên, thử nghiệm một lần trăm lần thắng.
Tối hôm đó, à không, là sáng sớm hôm sau, ta cùng với hoàng đế bệ hạ đã lập nên một thoả thuận: Bắt đầu từ hôm nay, liên hợp đối địch, thề sẽ khiến cho vợ chồng Hiền Vương phải tâm phục khẩu phục.
Mấy chuyện khác thì không nói, ta cùng với Tô Cẩm Hoạ đấu đá nhau cũng chẳng có gì đáng quan tâm cả, nhưng đường đường là vua của một nước, cớ gì lại không thể hoà thuận với huynh đệ ruột của mình chứ?
Mà nguyên nhân của tất cả mọi việc chính là lão hoàng đế vừa qua đời kia.
Phút cuối cùng, lão đã đưa ra chiếu chỉ: “Hiền Vương phụ giúp chính sự, nếu vua bất tài thì thay.”
Đây là lời mà người cha ruột có thể nói với con của mình sao?
Ngày thứ hai sau khi tiên hoàng băng hà, phụ thân ta trở về nhà với đôi mắt thâm quầng, chuyện thứ nhất người nói chính là giải thích cho ta nghe về sự sắp đặt vô cùng kỳ lạ này, lúc ấy sau khi nghe xong, ta lập tức cảm thấy lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Bá tánh dân thường vẫn luôn mong cái cảnh phụ tử hiếu thuận, huynh đệ thân thiết, nhưng lão lại một hai muốn nhìn hai đứa con trai ruột của mình chém giết lẫn nhau…chẳng phải đây chính là tiêu chuẩn của sự ngu ngốc sao? Làm không tốt, không cẩn thận một chút thôi là Hiền vương sẽ giơ cờ hiệu của nhà Thanh lên để khiến cho thiên tử hiện tại phải rơi đầu xuống đất.
Nhìn Tiêu Mạc Chi biểu cảm phức tạp đang ngồi một bên, ta không khỏi nhớ lại chuyện này, cho nên trong ánh mắt của ta cũng tràn ngập sự đồng tình đối với hắn.
Thật đúng là một con người cô độc.
Tiêu Mạc Chi liếc nhìn ta một cái, đương nhiên là hắn cũng không biết biểu cảm ái muội mập mờ này của ta có ý nghĩa ra sao, mà hắn cũng lười so đo với ta, hắn ngáp một cái, sau thì vung tay áo đứng dậy, nói: “Thay y phục ra đi.”
Ta nhìn chằm chằm người đối diện đang giơ hai cánh tay lên, ta thật sự phải ngượng ngùng thừa nhận rằng ta không có kinh nghiệm, chỉ có thể cố gắng căng da đầu ra.
Chẳng qua ta đã sống được mười tám năm, ngoại trừ khi còn bé có hay chơi chung với các huynh đệ trong tộc ra, thật sự là ta chưa từng gần gũi với nam nhân xa lạ nào như bây giờ cả, tình huống hiện tại, ngay cả dùng từ “vô cùng quẫn bách” cũng không thể hình dung hết được nỗi lòng của ta.
Trong lòng thả lỏng, ta nhắm mắt mò mẫn bên hông hắn một phen, thử cởi bỏ cái đai lưng vừa thấy thì đã biết ngay là sẽ vô cùng vướng víu khi hành sự, kết quả là đầu ngón tay của ta lại vô tình chạm vào lớp vải lụa bên dưới kia, ta lập tức theo bản năng mà trốn ra xa tận ba thước.
Khẽ hít sâu vài lần, ta xắn tay áo rồi hung hăng túm mạnh một cái, ai ngờ là không biết Tiêu Mạc Chi đang để đầu óc đi lạc ở đâu, không kịp phản ứng, trọng tâm không vững, hắn trực tiếp bị đẩy ngã một cú thật mình, mà đương nhiên là ta không thể trốn tránh, vì ta cũng chưa từng may mắn thoát nạn bao giờ.
Ở cái tuổi mới lớn, ta cũng có đọc qua mấy đoạn phong lưu lang quân cùng với kiều tiếu giai nhân “Một thoáng đã sinh tình”, bây giờ xem ra, hết thảy đều là doạ người cả.
Lưng ta đập mạnh vào mép giường, cằm lại gác lên bả vai của Tiêu Mạc Chi, ta đau đến mức hai mắt sắp biến thành màu đen luôn rồi. Mặc dù Tiêu Mạc Chi trở thành cái đệm bị ta ngồi lên, nhưng hắn cũng ngã không hề nhẹ chút nào, mà điều đáng sợ hơn nữa chính là, cái đầu đang đội mũ phượng của ta, dính chặt lên tóc của Tiêu Mạc Chi.
Ma ma đứng suốt một đêm có đuổi cũng chẳng chịu đi, mà lúc này cũng đã chịu rời đi, bây giờ trong cung điện to lớn chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta đang “Dây dưa không ngớt.”
“Ngươi đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, á đau đau đau đau.”
“Ngươi buông ra đi, ta làm cho, đừng lộn xộn, càng cử động sẽ càng đau đó.”
“A a a a nhẹ thôi nhẹ thôi.”
Hai người chúng ta ở trong một tình thế vô cùng khó xử, mà phải mất một lúc lâu sau Tiêu Mạc Chi mới có thể dỡ bỏ ra được. Cuối cùng khi chúng ta vừa tách ra xong, cả người của hắn và ta đã mồ hôi đầy đầu mà nằm la liệt bên cạnh mép giường.
“Hoàng hậu.” Hắn đột nhiên gọi ta.
“Ơi.”
“Trẫm phát hiện, về phương diện chuyện nam nữ, ngươi chính là một cái đầu gỗ.”
Ta suy nghĩ một hồi, rốt cuộc xác định rằng hắn không có chửi mắng gì ta cả, lúc này ta mới lên tiếng đáp lại: “Không sao, chúng ta có thể làm huynh đệ mà.”