Cố Trản Từ tùy tiện gọi một ly cocktail, ung dung ngồi nhìn cô gái đối diện.
Trên mặt cô gái trang điểm đậm đà quyến rũ nhưng không phù hợp với tuổi tác thật, làm cho một cô gái trẻ như biến thành một người phụ nữ quyến rũ, chỉ là đôi má phúng phính vẫn tiết lộ tuổi thật của cô.
"Nói đi có chuyện gì, cứ nhìn tôi mãi là sao?"
Ngay khi bước vào quán bar, Cố Trản Từ đã cảm thấy ánh nhìn đó dõi theo mình, tưởng chừng là một người đến tán gẫu cho vui, không ngờ lại là một cô gái trẻ ăn mặc kỳ lạ.
Đây là quán bar dành cho gei, hầu hết những người có mặt đều là gei.
Cố Trản Từ trước đây đã từng bị bạn thân là Lộ Lộ trêu chọc rằng kiểu chị gái như cô ấy rất được các em gái trẻ trong cộng đồng gei yêu thích, tiếc rằng cô không phải là người đồng tính và không thích phụ nữ.
Cô đến đây chỉ vì Lộ Lộ thích hẹn gặp cô ở đây.
Cô gái đối diện ánh mắt lộ vẻ ngây thơ, chống cằm đáp: "Lấy lòng mẹ chồng tương lai, giải tỏa quan hệ mẹ chồng nàng dâu."
Cố Trản Từ: "..."
Không ngờ lại là câu trả lời này, cô xoa xoa trán.
"Ý cô là gì?"
Cô gái vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: "Ý trên mặt chữ."
Cố Trản Từ đặt ly rượu xuống, mắt hơi nheo lại: "Cô thích con gái tôi, sau đó đến đây để lấy lòng tôi?"
Cô gái với đôi mắt đào hoa, ánh mắt ngập tràn sự ướt át, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không được sao?"
Cố Trản Từ thẳng thừng đáp: "Được thì được, nhưng vô ích thôi, tôi không can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái tôi, và cũng không ủng hộ nó yêu đương khi còn đi học."
Chính xác là không cho phép.
"Nhưng không thử thì sao biết là vô ích?" Cô gái nghiêng đầu hỏi một cách ngây thơ, cái ngây thơ dường như đã qua mài giũa, mang lại cảm giác kỳ lạ.
Cố Trản Từ chỉ cảm thấy suy nghĩ của giới trẻ ngày nay thật kỳ quặc, ánh mắt thoáng thấy Lộ Lộ đang vẫy tay với mình từ xa, cô không tiếp tục tranh luận với cô gái, gật đầu chào rồi bước vài bước đến bên cạnh Lộ Lộ.
"Hiếm thấy, hôm nay cậu lại đến trễ ba phút." Lộ Lộ khoanh tay, khóe mắt cười.
Cố Trản Từ nhìn đồng hồ, sửa lại: "Là hai phút rưỡi."
"Được thôi, hai phút rưỡi thì hai phút rưỡi."
Lộ Lộ với vẻ mặt ranh mãnh nói: "Khó khăn lắm mới thất tình một lần, nhờ cậu đến an ủi, mà cậu thì hay rồi, vừa đến đã trò chuyện với cô em nhỏ, nói đi, có phải định ăn cỏ non không?"
Cố Trản Từ vốn không muốn giải thích nhiều, nhưng cũng không muốn mang tiếng ăn cỏ non, thản nhiên đáp: "Người đó thích Cố Thời Nguyệt, không liên quan đến mình."
"Ai? Cô ấy thích ai?" Lộ Lộ mắt tròn xoe gần rớt ra ngoài.
"Thích Cố Thời Nguyệt, cô ấy nói tiếp cận mình để trước tiên giải quyết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu." Cố Trản Từ chưa từng gặp người nào thẳng thắn như vậy, cũng chưa từng nghe qua chuyện thích con gái nhưng lại đi lấy lòng mẹ.
Lộ Lộ không thể nhịn cười nổi.
"Hahahahahahahahaha."
"Con gái cậu quyến rũ hơn cậu, cậu nên tự kiểm điểm lại đi."
"Cậu xinh đẹp thế này, không yêu đương thì phí quá."
Cố Trản Từ: "..."
Lộ Lộ ngẩng cổ lên: "Lúc nãy mình tưởng cô ấy đến tán tỉnh, không nhìn kỹ, cô ấy trông thế nào? Ngọt ngào hay quyến rũ? Mẹ chồng tương lai nhanh giúp con gái mình kiểm tra đi."
Cố Trản Từ nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu lên, nói: "Cậu tự xem đi, cô mặc chiếc áo ba lỗ đen đó."
Hiện giờ bên cạnh cô gái ấy đã có thêm một cô gái nhỏ nhắn nữa.
"Ơ, đó chẳng phải tiểu công chúa nhà Tô Hào sao? Sao Cố Thời Nguyệt nhà cậu lại dính vào cô ấy?" Lộ Lộ ánh mắt trở nên đầy ẩn ý, "Ôi trời, mình thất tình rồi, sao cậu không biết an ủi mình gì cả."
Cố Trản Từ liếc mắt một cái, không để ý đến cô.
Lộ Lộ một năm 365 ngày đều thất tình đủ 365 ngày.
***
Quả Quả vừa từ nhà vệ sinh ra, liền thấy Tô Minh đang nói chuyện với một người phụ nữ trưởng thành. Người phụ nữ ấy từ trang phục đến khí chất đều không phù hợp với nơi này. Cô lén quan sát một chút, thấy người phụ nữ rời đi, mới chạy nhanh lại.
"Minh Minh, người vừa nói chuyện với cậu là ai thế? Thật quyến rũ, ánh mắt ấy muốn giết mình luôn, chân thì dài gấp đôi chân mình."
Quả Quả thuộc kiểu người nhỏ nhắn, cao 1m55, có gương mặt búp bê, giọng nói cũng ngọt ngào, nếu dẫn ra ngoài bảo là học sinh trung học cũng có người tin.
Tô Minh dựa vào quầy bar, cắn ống hút, ánh mắt đầy hứng thú: "Cậu cũng thấy cô ấy rất đẹp phải không? Trong sách chỉ nói cô ấy đẹp, không ngờ lại đẹp đến thế."
Khi miêu tả mẹ của nữ chính Cố Trản Từ trong sách, từ ngữ gần như đều liên quan đến sự hoàn mỹ: thân hình và nhan sắc hoàn hảo, khí chất tao nhã, thuộc dạng có một không hai. Cô chỉ không ngờ nhan sắc và thân hình ấy thực sự tồn tại.
Hôm nay, Cố Trản Từ mặc một chiếc áo không tay màu đen, trong mùa hè nóng nực này, trông có vẻ hơi nặng nề, nhưng khuôn mặt ấy như được thần tạo hóa ưu ái, từng chút một đều hoàn mỹ không tì vết, làn da trắng sáng, mái tóc đen dài trung bình, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Sự quyến rũ ẩn chứa dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy mới thực sự chết người.
Tô Minh mỉm cười, ánh mắt lóe lên vài tia sáng.
Quả Quả vẻ mặt mơ hồ.
"Trong sách? Quyển sách nào? Cô ấy là ai?"
Tô Minh đẩy lưỡi lên ống hút, trong lòng thầm nghĩ lỡ lời rồi, nhưng Quả Quả ngốc nghếch chắc không hiểu, cô ngồi thẳng, nói: "Trong tạp chí nói, cô ấy là mẹ của Cố Thời Nguyệt."
Quả Quả kêu lên một tiếng, ngơ ngác vài giây, rồi lập tức phản ứng, kinh ngạc hét lên: "Gì cơ? Mẹ của Cố Thời Nguyệt?"
Cô ấy thực sự rất sốc, không kiểm soát được âm lượng.
Thấy có người nhìn qua, khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng.
Tô Minh gật đầu, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi hương lạnh nhạt từ cơ thể, Cố Trản Từ giống như một chiếc tủ lạnh di động, trong cái nóng mùa hè này, chỉ cần lại gần là cảm thấy mát mẻ và dễ chịu.
Quả Quả nhỏ giọng hỏi: "Cậu thích Cố Thời Nguyệt, sao lại tiếp cận mẹ của cô ấy? Cố Thời Nguyệt có biết không?"
Tô Minh nhún vai: "Mình không có tiếp cận, chỉ là thấy mẹ cổ đẹp, trò chuyện một chút, tăng cường sự hiện diện của mình, Cố Thời Nguyệt chắc là không biết đâu."
Quả Quả vẫn cảm thấy không thể tin nổi: "Sao cậu lại quen cả mẹ của cô ấy? Sao nghiệp vụ fan cuồng* gì mà rộng quá vậy."
*Từ gốc trong truyện là liếm cẩu: được dùng để chỉ những người hoặc nhân vật có thái độ phục tùng, xu nịnh một cách thái quá đối với người mà họ yêu thích hoặc ngưỡng mộ. Họ thường làm mọi thứ để gây ấn tượng hoặc lấy lòng người đó, bất kể sự phản hồi từ người đó có tích cực hay không.
Tô Minh: "......"
Quả Quả lập tức biểu hiện ra vẻ mình biết mình sai rồi.
Cô và Tô Minh là bạn bè, cũng là đồng loại, có cùng một giấc mơ và sử dụng phương pháp như nhau.
Cả hai đều được người khác gọi là "fan cuồng".
Điểm khác biệt duy nhất là, Quả Quả thích đàn ông, là thành viên của nhóm nhạc nam mới nổi trong nước NCS - Lạc Tô, còn Tô Minh thích phụ nữ, là nữ thần nổi tiếng trong trường - Cố Thời Nguyệt.
Bây giờ Tô Minh lại quen biết mẹ của Cố Thời Nguyệt.
Quả Quả cảm thấy như mình không đủ dung lượng não để dùng, yêu đương thời học sinh thì sợ bị phụ huynh biết, sao Tô Minh lại chủ động quen biết phụ huynh của Cố Thời Nguyệt?
Có phải là muốn đi đường vòng, tán gái kiểu mới không?
Quả Quả thúc giục: "Nói nhanh đi, cậu quen cô ấy như thế nào?"
Tô Minh ậm ừ, không có gì lạ vì cô ấy là người xuyên sách, không phải cư dân của thế giới này, có hệ thống radar tự động, dễ dàng nhận diện các nhân vật trong sách.
Vừa rồi xuất hiện Cố Trản Từ không ai khác chính là mẹ của nữ chính, trong nguyên tác được mô tả rất nhiều, phụ nữ quyến rũ ở đâu cũng đều được yêu thích.
Vẻ ngoài và khí chất nổi bật như vậy, chỉ có Cố Trản Từ mới có thể có, cô đã đọc nguyên tác hai lần, trong sách mô tả Cố Trản Từ, quán bar yêu thích của cô cũng là quán bar này.
Cuốn sách mà Tô Minh đang đọc gọi là 《Ngoại Lệ》, là một tiểu thuyết bách hợp về trường học, nữ chính là Cố Thời Nguyệt, một nữ thần lạnh lùng trong trường, nữ hai là Lâm Ý, một học sinh hướng nội, học giỏi nhưng có hoàn cảnh khó khăn.
Toàn bộ câu chuyện kể về việc nữ chính và nữ hai làm quen và hiểu nhau, tạo ra những ngoại lệ cho nhau và trở thành những ngoại lệ của nhau, gần giống như câu chuyện tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem.
Và Tô Minh chính là nhân vật phản diện ác độc trong câu chuyện.
Cô học hơn nữ chính một lớp, thích nữ chính, là fan cuồng của nữ chính, còn nữ chính thích nữ hai, để ngăn cản nữ chính và nữ hai đến với nhau, cô thường âm thầm gây khó dễ cho nữ hai, cuối cùng kết thúc là fan cuồng không có kết quả tốt, tự nhận quả báo và chết trong một vụ tai nạn.
Là một người xuyên sách cùng tên, Tô Minh tất nhiên muốn thay đổi số phận, để có thành tựu hơn, cô đã nghĩ rằng chỉ cần ôm chân nữ chính là có thể lên đỉnh cuộc đời.
Nhưng mọi thứ không như ý muốn.
Nữ chính sẽ không thích fan cuồng không có tự trọng.
Cô cũng không muốn dùng mặt nóng của mình để dán vào cái mông lạnh của nữ chính.
Hơn nữa, mẹ nữ chính Cố Trản Từ đẹp hơn và quyến rũ hơn so với cô tưởng, Tô Minh đã thay đổi chiến lược ôm chân, cô chuẩn bị ôm chân mẹ của nữ chính.
Trong nguyên tác, mẹ nữ chính tương đương với vai phản diện, là cản trở trong tình yêu của nữ chính và nữ hai, không ủng hộ nữ chính yêu đương.
Cô cũng là nhân vật mà Tô Minh thích nhất khi đọc sách.
Quả Quả thấy Tô Minh mãi không nói, sốt ruột: "Ôi, cậu vẫn chưa nói sao quen biết mẹ Cố Thời Nguyệt, mình tò mò muốn chết rồi."
Tô Minh lấp lửng: "Bí mật, không thể nói."
Quả Quả gần như muốn lộn ngược mắt.
"Vậy hai người vừa mới nói gì?"
Tô Minh nói: "Không có gì để nói, chỉ là chào hỏi một chút, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ấy."
Quả Quả vẫn chưa biết mình chỉ là một nhân vật NPC trong tiểu thuyết, nhìn về phía Cố Trản Từ, nhỏ giọng nói: "Cạu nghĩ mẹ Cố Thời Nguyệt có phải là gei không, có nghĩa là cố ấy cũng thích phụ nữ?"
Tô Minh nói: "Cậu cũng đến đây, cậu có phải là gei không?"
"Tất nhiên không, mình chỉ thích Tô Tô nhà mình thôi."
Quả Quả có chút tiếc nuối: "Nếu cô ấy cũng là gei thì tốt quá, như vậy hai người sẽ có thêm một điểm chung, cậu có thể đi đường tắt, có thể dễ dàng chiếm được Cố Thời Nguyệt."
Tô Minh chớp chớp lông mi, không đồng ý.
"Sao mình phải chiếm được Cố Thời Nguyệt?"
So với nữ chính vẫn còn trẻ con, Tô Minh thích tiếp cận những người phụ nữ trưởng thành như mẹ nữ chính hơn.
"Không chiếm Cố Thời Nguyệt?"
"Hay cậu đã thay lòng đổi dạ?"
Tô Minh: "......"
"Cậu phản bội quân đoàn fan cuồng của chúng ta."
"Nói đi, người đó là ai?"
Tô Minh vô thức quay đầu nhìn về phía Cố Trản Từ.
Đường vòng là thật, chỉ là mục tiêu của cô không phải nữ chính mà là mẹ nữ chính, cũng là đùi, tất nhiên phải chọn người đùi to hơn để ôm.
Đúng lúc Cố Trản Từ cũng nhìn về phía cô, hai người ánh mắt giao nhau, sau một chút va chạm ngắn ngủi, Cố Trản Từ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ và xem xét.
Tô Minh mỉm cười, nhẹ nhàng cười với cô ấy.
Cô thể hiện quá tự nhiên, như thể họ là bạn quen biết.
Quả Quả sốc: "Cô cô cô...... cậu cậu cậu......"
"Cậu không thể, hai người không cùng một thế giới."
"Điều đó không quan trọng." Tô Minh đứng dậy đi về phía đó.
Cô vốn không phải là người của thế giới này.