Lâm Yến Vy, Tống Diệu Anh là bạn thân của Ngọc ( sau này)
tương tự Trương Thế Kiệt cũng có hai thằng bạn chí cốt là Hứa Gia Bảo và Trịnh Thành Nam
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Yến Nhi! Yến Nhi ! con đâu rồi....quay về vs mẹ đi con......
nó choàng bừng tỉnh sau cơn ác mộng...đây là lần thứ n nó mơ giấc mơ này..... nó cố gắng nhớ thì đầu nó lại đau lên từng hồi
- Ngọc ơi! hôm nay con k đi học ak ?- tiếng mẹ nó gọi
- ấy chết ! con quên mất! trễ giờ mất r....5p sau nó đạp lóc ca lóc cóc trên cái xe đạp cũ đã nhiều năm để đến trường
nó đã cố gắng hết sức nhưng trễ vẫn là trễ nó bị cho ở ngoài cổng. " chắc trèo rào một lần cũng k s đâu nhỉ? " nó thầm nghĩ
- một hai một hai.........phù~~~ cuối cũng nó đã trèo rào thành công. mak sao hôm nay k thấy thầy Long giám thị đâu nhỉ
sao số nó hên thế - nó tự đắc
e hèm!!!
ặc....chết r...là tiếng thầy Long...haizzz Ngọc ak Ngọc mày ngu quá đã trèo thành công còn k lo chuồn
" đi về lớp mau" thầy quát
ơ s hôm nay thầy dễ tính thế nhỉ? thầy có mưu đồ j chăng...hay là có suy tính j khác ghê gớm hơn????
"còn k đi " - thầy quát nó lần hai. chợt giật mình, nó cắm đầu cắm cổ chạy về lớp
nó liếc nhanh qua đồng hồ......trời ơi...có muộn 30p r......tiết này là tiết của bà cô chủ nhiệm nữa chứ..... bà ấy dk mệnh danh là const ( con sư tử :v ) của trường
nó thập thò ngoài cửa. Mãi ms bước vào
- Thưa cô em đi học muộn, lần sau em k dám nữa đâu ạ - nó rốt rít
cô Const k ns gì. bước chầm chậm về phía nó...tim nó đập loạn xạ muốn bay ra khỏi lồng ngực
chúc mừng em - cô Const nói
mình k nghe nhầm chứ......cô k mắng mình còn chúc mừng mình... tình cảnh này là sao????
bạn dk cho học tại trường Royal đó - hs1
- đúng đấy , sướng nhé - hs2
còn nó, nó mất gần 3p để tiêu hóa vấn đề
ôi...ôi nó vui quá nước mắt nó trào ra...nó khóc...nó ước dk vào trường Royal lâu lắm r...bởi vì ở đó...nếu ai dk trường nhận vào học sẽ dk miễn tất cả các khoản....ba mẹ nó sẽ k còn vất vả nuôi nó ăn học nữa.
sau buổi học. nó cố gắng đạp về nhà thật nhanh để báo cho ba mẹ nó cái tin tốt lành ấy. mọi người đều mừng rơi nước mắt trừ một người. đó là thằng em trai của nó tên Lâm Đăng Nhật. Nhật xị mặt xuống, nước mắt bắt đầu lăn.....thằng nhóc chạy vụt vào trong để lại 3 người đứng ngây ở đó
nó thấy vậy liền đi theo. đến trc cửa phòng , nó gọi : " Nhật ơi!"
- ".............."
- Nhật ak!!!
- "........"
- mở cửa cho chị đi em! mai chị đi rồi. tối nay em cho chị ngủ cùng nhé ?
cánh cửa từ từ mở ra.....thắng bé nước mắt lã chã ôm lấy nó khóc òa lên
tối hôm đó nó phải dỗ Bi rất nhiều thì nó ms chị cho nó đi ( tên ở nhà của Nhật là Bi nhé.... Nhật ms có 6t thoy...dễ thương cực )
Sáng hôm sau, Bi dậy sớm lắm, nó ra ngoài vườn làm cái j đó rất lâu, lúc sau Bi lấm lem chạy vào mặt hớn hở
" chị Ngọc ơi!!! em có cái này cho chị này" - nó la lớn
thấy Ngọc, Bi chạy lại dúi vào tay Ngọc một cục đất, Bi bảo: " cái này là điện thoại, khi nào chị nhớ chị gọi về cho em nhá"- Bi vừa ns vừa rơm rớm nc mắt
mắt ba mẹ nó nhòe đi.................
kitssssss - tiếng xe khách thắng lại....nó chần chừ bước lên xe....chốc chốc lại ngoái đầu lại nhìn.....thực ra nó k muốn đi chút nào dù là ba mẹ nuôi nhưng ông bà vẫn yêu thương nó như con đẻ. nhưng nếu nó không đi thì ba mẹ nó có thể lo đủ cho nó đi học hay k ?
chiếc xe lăn bánh..nó dg tới một chân trời mới ...liệu ở nơi đó sẽ tốt chứ????