• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta chìm vào giấc ngủ suốt trăm năm để tu sửa thần hồn. Khi tỉnh giấc, ta mới phát hiện ra, thiên hạ mà ta từng bảo vệ suốt ngàn vạn năm, từ trời cao cho tới mặt đất, nay đều không cần ta nữa.

Nhân gian trước đây, dù là thành trì lớn hay nhỏ, đều có một ngôi miếu thờ ta. Hiện tại, miếu đường vẫn còn đó, nhưng vị thần được thờ bên trong đã đổi thành một tiên nữ lạ mặt. Dung mạo nàng ta có phần giống ta, chỉ khác ở chỗ không có nốt chu sa đỏ giữa trán giống ta và trên vai ta thì không có một bông sen đỏ nhỏ nhắn, tinh tế như nàng.

Nhân gian trước đây từng ca tụng những công đức của ta, vậy mà giờ đây họ đã trở thành tín đồ của kẻ khác.

Khi ta bước qua Cửu trùng thiên, có một tiên nô nhìn thấy ta, thoáng giật mình, rồi cúi đầu gọi một tiếng: “Nữ thần Tang Du." Ta dừng chân lại, từng chữ, từng chữ một sửa lại cho hắn: "Ta tên Hoa Âm." Ngày xưa, dù là tiên nô ngu ngốc nhất trên trời, hay vị thần tiên ẩn dật nào, cũng đều phải nhớ đến Hoa Âm Thượng tiên của nơi mặt trời mọc. Thế mà giờ đây, một tiên nô lại có thể nhầm lẫn ta với một người khác.

Thân xác của ta đã được cất giữ cẩn thận giữa băng tuyết suốt trăm năm, nhưng mặc kệ cho những dây cỏ lạnh lẽo đã quấn gần tới mặt ta. Nếu ta còn không tỉnh dậy, chỉ e sẽ hóa thành phân bón cho chúng. Trong lòng ta bất chợt dâng lên nỗi bi thương. Ngày xưa ta có đệ tử chăm sóc tận tình, có bằng hữu hết lòng đối đãi, có thân nhân kính trọng vô ngần. Vậy mà sau khi ta bị trọng thương và chìm vào giấc ngủ sâu, không một ai nhớ đến ta nữa.

Ta đã đợi rất lâu, nhưng không ai đến tìm ta, ngay cả Hành Chỉ Quân, người suýt chút nữa đã kết thành tiên lữ với ta trăm năm trước cũng chẳng có tin tức gì. Nơi này quá lạnh lẽo, thần hồn của ta quá yếu ớt, linh lực tụ lại rồi lại bị phân tán, cô độc mà đợi, cuối cùng ta không thể chịu nổi, phải tự mình gom góp chút tàn lực rồi tự đi tìm.

Ta đã nghĩ, có lẽ là vì họ quá bận rộn, còn ta thì ngủ quá lâu, nên họ đã quên mất ta.

Mãi sau này ta mới biết, tiên lữ của ta, đệ tử, bằng hữu, thân nhân, tín đồ, những người từng ái mộ ta, tất cả đã trao trọn tình cảm của họ cho kẻ thế thân tên Tang Du kia. Thậm chí, họ còn quay ngược lại, cầm đao kiếm đối đầu với ta, căm hận vì sao ta lại xuất hiện trở lại.

Nhưng lúc đó ta nào hay biết, vẫn ngây ngốc vui mừng, nghĩ rằng khi gặp lại ta, họ hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc.



Ở Cửu trùng thiên, dễ tìm nhất là Hành Chỉ Quân, cung điện của hắn nằm ở phía Đông, tráng lệ tột cùng. Trước khi tới nơi, ta còn nhìn bóng mình trong dòng Thiên Hà, thấy nốt chu sa giữa trán vẫn còn đỏ thắm, ta hài lòng gật đầu.

Thế nhưng, dọc đường ta thấy đèn hoa rực rỡ, lụa đỏ bay phấp phới, hệt như phong tục thành thân nơi nhân gian. Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy trên trời. Đường đi cũng vắng bóng thần tiên, cho tới khi ta đẩy cửa cung của Hành Chỉ Quân, mới phát hiện ra, hơn nửa số thần tiên trên trời đều tụ họp tại đây — để chứng kiến hôn lễ giữa vị tiên lữ Hành Chỉ Đế Quân mà ta đã định ước từ trăm năm trước cùng với một người khác.

Dưới trời đất này thật sự có những chuyện hoang đường như vậy sao. Chủ lễ đang tươi cười hô to nghi thức bái tế thiên địa, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên lại thấy ta đứng ở cửa. Nụ cười trên mặt hắn bỗng khựng lại, mắt trợn tròn, mãi sau mới thốt ra được: "…Hoa Âm Thượng tiên?"

Ta thậm chí chẳng buồn trả lời. Hóa ra, trên trời này vẫn còn người nhớ đến tên ta. Ta nhìn về đôi tân nhân đang bái lạy. Hành Chỉ Quân trước giờ luôn mặc đồ trắng, nhưng hôm nay lại khoác lên mình hỉ phục đỏ rực. Gương mặt băng giá muôn thuở của hắn cũng dường như đã tan chảy dưới ánh xuân. Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử, trên vai nàng ta có một bông sen đỏ mà ta thấy vô cùng quen thuộc. Hóa ra, đó chính là nàng — kẻ đã thay thế ta trong các ngôi miếu ở nhân gian.

Cung điện được bao phủ bởi hoa đào tung bay tứ phía, những cánh hoa rơi xuống phủ lên đôi tân nhân. Khách khứa ai nấy đều rạng rỡ nụ cười, vốn dĩ là một hôn lễ cực kỳ hoàn hảo. Chỉ có ta, một thân bạch y đứng cô đơn, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh đó.

Có người vô tình làm đổ chén rượu, lẩm bẩm: "Hoa Âm? Nàng ta không phải đã c.h.ế.t rồi sao?"

Hành Chỉ Quân lập tức quay người lại, ánh mắt vẫn còn dịu dàng: "Hoa Âm?"

Ta đảo mắt nhìn từng vị khách. Phải nói thế nào đây? Đệ tử của ta đánh đổ chén rượu, đứng đờ người. Mẫu thân của ta ngồi ở vị trí cao nhất, đang vui vẻ chủ trì hôn lễ. Nhưng khi thấy ta, sắc mặt của họ lập tức thay đổi, thậm chí còn lo sợ ta sẽ làm điều gì đó với Tang Du, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Nhìn xem, họ không phải quên ta, chỉ là không còn muốn nhìn thấy ta nữa.

Ta "À" một tiếng, đáp lại: "Thì ra các ngươi vẫn nhớ đến ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang