Cha ta là tướng thuật sư giỏi nhất thiên hạ. Những lời ông nói chưa bao giờ không linh nghiệm.
Lần nổi tiếng nhất là khi trời đổ mưa lớn ba ngày không dứt ở kinh thành. Cha ta lại bảo với người khác rằng, con hẻm ở phía đông thành sẽ bùng cháy vào ban đêm.
Mọi người đều không tin, thậm chí còn cá cược với ông, đua nhau đặt cược.
Cả con hẻm, mười hộ gia đình cùng nhau dập tắt đèn lồng, không thắp nến, quyết tâm phá bỏ danh tiếng của cha ta.
Nhưng gần đến giờ Tý, tiếng gõ mõ vừa vang lên thì cuối hẻm bùng lên ngọn lửa. May mắn là mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, nên không gây ra đại họa.
Sau đó mới biết đây là một câu chuyện phong lưu.
Có một tiểu thư nửa đêm hẹn gặp tình lang, hai người trước kia đều mượn ánh đèn dưới mái hiên để gặp nhau, nhưng hôm đó đành phải thắp đèn, tình cảm dạt dào. Một cơn gió thổi qua, lồng đèn bị lật đổ, lửa bùng lên, tình lang bỏ chạy, còn danh tiếng của tiểu thư cũng tan nát.
Mọi người chỉ trỏ vào nàng, dựng nên đủ thứ chuyện, thêm mắm dặm muối. Sau đó tiểu thư kia tìm đến cha ta.
Ông tưởng nàng đến gây sự, nhưng không ngờ nàng mang theo đại lễ đến cảm ơn, vì đã giúp nàng nhìn rõ gã bội bạc, tránh được con đường khổ ải nửa đời sau.
Đó cũng là lần đầu tiên cha mẹ ta gặp nhau. Họ đã trải qua hơn mười năm yêu thương không chút nghi ngờ. Trong mười năm đó, cha ta không đoán mệnh cho bất cứ ai, dù là quan to hay quyền quý, người tài giỏi hay dị sĩ.
Mãi đến năm ta mười tuổi, mẹ ta qua đời vì bạo bệnh. Căn bệnh đến nhanh chóng và dữ dội, thậm chí nồi thuốc trên bếp còn chưa sắc xong thì mẹ đã qua đời.
Trước khi ra đi, mẹ chỉ nói với bốn tỷ muội ta tám chữ: "Đừng hoang mang trước mưu kế, đừng lụy vì thuật số."
Nhà ta có bốn người con gái, ba người đều học được tướng thuật, chỉ trừ tứ muội.
Sau khi mẹ ta qua đời, tinh thần của cha ta suy sụp như bùn lầy.
Nửa tháng sau, ông bắt đầu trở lại việc bói toán, đoán mệnh cho người khác.
Ban đầu, sau hơn mười năm, mọi người gần như đã quên đi con người này. Nhưng giờ đây, cha ta càng trở nên ngông cuồng hơn trước.
Ông không chỉ đoán vận mệnh mà còn dám chặt sinh tử của con người. Trước kia, ông từng nói rằng đó là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Ta đoán rằng, có lẽ cha ta không muốn sống nữa.
Trong năm năm ấy, cha ta đã dùng vô số mạng người bị ông phán đoán để củng cố danh tiếng là tướng thuật sư giỏi nhất thiên hạ.
Năm năm sau, người mà ông chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Người đến khoảng năm mươi tuổi, ánh mắt sắc sảo, khoác chiếc áo choàng dày, xung quanh có nhiều tùy tùng vây quanh. Có kẻ đen đúa gầy gò, dáng vẻ nghiêm nghị; có kẻ da trắng giọng nhẹ, cử chỉ nhẹ nhàng. Ai nấy đều rất cẩn trọng, đề phòng đến mức tuyệt đối.
“Hiện nay triều đình biến động khó lường, tiên sinh có thể đoán được ai sẽ là thiên tử tương lai không?”
Cha ta đặt bốn đồng tiền đồng lên bàn và nói:
"Vận khí Tử Vi, không ngoài bốn người này."
2
Trên đời này, không có gì mà cha ta không biết.
Khi mẹ ta còn sống, những thuật pháp của ông đều được dùng để làm mẹ ta vui.
Mẹ thường hỏi ông những chuyện như: ngày nào gạo sẽ tăng giá, ngày nào trời sẽ mưa, hay ngày nào sẽ có tuyết rơi.
Cha ta thở dài: "Sao nàng không hỏi những chuyện quan trọng hơn?"
Mẹ ngồi dưới hiên nhà ngắm tuyết bay, tay đưa lại gần bếp lửa để sưởi ấm. "Thế nào là quan trọng? Chẳng lẽ ta phải biết ai sẽ làm hoàng đế sao?"
Khi ta đang cầm cành mai chạy đến, tình cờ nghe thấy cha ta trả lời: "Được thôi, có nhiều người đã hỏi ta điều đó. Ta thấy thiên tử tương lai sẽ là một trong bốn người: Thái tử Triệu Triệt, Thừa tướng Thôi Tống, Thiếu tướng quân Lý Huyền Ca, và Hoàng thúc Triệu Minh Thừa."
Năm năm sau, cha ta cũng nhắc lại bốn cái tên này. Chính vì câu nói ấy, cả nhà ta bị tống giam.
Người hỏi cha ta hôm đó chính là đương kim hoàng đế, điều ông ta muốn nghe chỉ có một cái tên, đó là Thái tử. Hoàng đế nói với bên ngoài rằng cha ta là kẻ yêu ngôn hoặc chúng, định xử tử cả nhà ta.
Nhưng ông ta lại lén lút đến ngục, đích thân tra hỏi cha ta về danh tính của thiên tử tương lai. Cha ta ngồi ngay ngắn trên nền đất, tóc che kín mặt, thân thể tiều tụy hốc hác.
“Con gái ta, thừa hưởng huyết mạch của ta, có thể đoán được số mệnh của phu quân mình.” Nói xong câu ấy, cha ta nhắm mắt lại thật lâu.
Hoàng đế quay qua hỏi mọi người: “Ai là con gái của ông ta?”
Trong căn ngục tối tăm, đại tỷ và nhị tỷ vẫn điềm nhiên, ta ngồi trong góc, có chút lơ đãng. Tứ muội sợ hãi ôm chặt lấy tay ta: “Tam tỷ, muội chẳng biết gì cả.”
Năm đó nàng vừa tròn mười lăm, vừa qua lễ cập kê, vốn đã nhút nhát từ nhỏ.
Năm ấy, ta cùng mẹ lên chùa thắp hương, trên đường xuống núi thì trời đổ mưa lớn. Một đứa bé ăn mày đuổi theo con chó nhỏ, ngã nhào vào vũng bùn, chặn trước xe ngựa của chúng ta.
Ta chỉ liếc nhìn nàng ta một lần, rồi bảo mẹ cứu lấy nàng ta. Vì thế, suốt mười năm qua, tứ muội luôn thân thiết với ta hơn.
Ta nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn vào mắt ta:
"Tin ta đi, muội sẽ không sao đâu."
"Thật không?"
Ta khẽ nắm lấy bàn tay nàng, nói: "Tất nhiên rồi, muội biết năng lực của ta mà."
Chúng ta bị đưa đến trước mặt hoàng đế. Ông ta có chút ngạc nhiên: "Thảo nào, bảo là nằm trong bốn người, hóa ra đúng là ông ta có bốn người con gái."
Cha ta họ Minh, đặt tên cho chúng ta cũng rất đơn giản, lần lượt là Vọng Xuân, Văn Hạ, Vấn Thu, và Tá Đông.
Hoàng đế hỏi tên từng người, rồi hỏi về khả năng xem mệnh, đoán số của chúng ta. Người đầu tiên trả lời là đại tỷ Minh Vọng Xuân.
"Dân nữ có thể phân biệt thiện ác của con người."
Người ta nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nhưng đối với đại tỷ, chỉ cần nhìn một lần, tỷ ấy sẽ biết người đó là thiện hay ác.
Hoàng đế nói: "Thiện ác của con người, ngươi nói cũng chẳng thể kiểm chứng được."
Người thứ hai trả lời là nhị tỷ Minh Văn Hạ.
"Dân nữ có thể biết được tuổi thọ của người khác."
Hoàng đế tỏ ra thích thú: "Vậy ngươi nhìn xem trẫm có thể sống bao lâu?"
Nhị tỷ cúi đầu hành lễ: "Bệ hạ vạn tuế vô lo."
Hoàng đế không tin lời qua loa này, nói:
"Ngươi không dám nói. Vậy hãy nhìn xem trong số những người có mặt, ai là người cách cái chết gần nhất. Trẫm sẽ xem lời ngươi có linh nghiệm hay không."
3
Nhị tỷ đứng thẳng người, đưa mắt nhìn xung quanh rồi từ từ giơ tay chỉ về phía góc phòng:
"Hắn."
Hoàng đế nhìn theo hướng ấy:
"Hắn sao?"
Đó là một thị vệ với dáng vẻ bình thường. Hắn lập tức quỳ sụp xuống đất, mặt tái nhợt, cơ thể hơi run rẩy.
Ta quỳ bên cạnh nhị tỷ, tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn trộm, nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ta choáng váng.
Ta cố gắng trấn tĩnh lại và chú ý thấy thị vệ đó cúi đầu xuống, nhưng tay hắn lại di chuyển về phía chân, đầu ngón tay chạm vào bên trong giày. Chỗ đó chỉ có thể giấu được một con dao găm.
Hoàng đế bước về phía hắn, thị vệ bỗng bật dậy lao đến, trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của một lưỡi dao bạc.
"Là thích khách!"
Tiếng la hét hỗn loạn vang lên. Ta nhanh tay vốc một nắm đất từ dưới đất ném vào mặt hắn, rồi rút thanh trường kiếm của hoàng đế, hai tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực hắn.
Thị vệ mở trừng mắt đỏ ngầu, đầu cúi gục xuống bất lực, máu từ lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống. Đây là lần đầu tiên ta giết người.
Ta vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển, quay lại nhìn hoàng đế. Nhưng điều đầu tiên ta thấy là tứ muội.
Nàng ta hốt hoảng ngoảnh lại nhìn ta. Nàng ta nằm trong lòng hoàng đế, như thể muốn dùng thân mình để bảo vệ ông ta.
Còn đại tỷ và nhị tỷ, dù ở gần hơn, vẫn quỳ yên tại chỗ. Điều này khiến ta bình tĩnh lại. Ta buông thanh kiếm, quỳ xuống trở lại.
Hoàng đế liếc nhìn tứ muội đang nằm trên người mình, lạnh lùng đẩy nàng ra, rồi bước đến trước mặt ta:
"Ngươi tên gì?"
"Minh Vấn Thu."
"Ngươi biết võ công?"
"Thần nữ không biết."
Ông ta tiến thêm một bước:
"Vậy chuyện vừa rồi là thế nào?"
Ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta:
"Thần nữ có năng lực nhìn thấy cái chết của người khác. Chỉ cần nhìn thấy người đó, thần nữ sẽ nhìn thấy cách họ chết."
So với hai người trước, ta đã khiến hoàng đế kinh ngạc. Ta đưa tay ra trước, lòng bàn tay bị lưỡi kiếm cứa một vết sâu.
“Hôm nay là lần đầu tiên dân nữ dùng kiếm, chỉ là thuận thế mà làm thôi.”
Hoàng đế nhìn kỹ bàn tay ta, rồi nhặt thanh kiếm lên, từ từ xoay nó trong tay.
“Vậy tức là… ngươi cũng có thể nhìn thấy kết cục của trẫm?”
“Dạ… bệ hạ sẽ chết già trên giường.”
Hoàng đế bật cười nhẹ, không trả lời, mà quay sang nhìn tứ muội. Tứ muội hoảng sợ quỳ xuống đất:
"Ta…"
Đại tỷ vội thay muội ấy thưa chuyện:
"Đây là tứ muội của nhà thần, là con nuôi, không biết đoán mệnh."
Hoàng đế cầm kiếm, chạm nhẹ vào cằm của tứ muội, từ từ nâng lên:
"Không ngờ còn có một người góp mặt cho đủ số."
Tứ muội buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế không ngừng đẩy lưỡi kiếm tới, nàng ta run rẩy, đứng dậy vì quá sợ hãi:
"Bệ… bệ hạ…"
Hoàng đế lạnh lùng quay đầu, nhìn đại tỷ, rồi nhìn nhị tỷ, cuối cùng dừng lại trên mặt ta:
"Trẫm không tin. Nếu các ngươi thực sự có khả năng như vậy, thì hãy nói xem, liệu trẫm có giết nàng không?"
Tất nhiên là không.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tứ muội, ta đã thấy cách nàng sẽ ch.ết.
Tứ muội mặc trang phục của hoàng hậu, gương mặt biến dạng trong cơn cuồng loạn, giơ dao găm định đâm vào nữ nhân trước mặt, nhưng bị mũi tên từ xa bắn trúng ngực. Nàng ta đứng không vững, còn nữ nhân kia dường như đã đoán trước điều đó, rút trâm cài tóc ra và cắm mạnh vào cổ họng tứ muội.
Nghĩ đến đây, ta nói thật:
"Bệ hạ sẽ không giết nàng đâu."
Ngay sau đó, thanh kiếm đâm thẳng vào ngực trái của tứ muội. Tứ muội hoảng hốt dùng tay bịt lấy vết thương, nhưng máu chảy ra từ kẽ ngón tay, như thể không thể ngăn lại, hai đầu gối đổ sụp xuống đất.
Hoàng đế rút kiếm ra, lau máu trên tay, giọng nói lạnh lẽo:
"Đưa về cung chữa trị, nếu không cứu được, thì giết hết cả bốn người."
4
Hai tháng sau, ta và hai tỷ tỷ tiến vào hoàng cung.
Nghe nói vết thương của tứ muội đã sớm khỏi hẳn, ngày đêm ở bên hoàng đế hầu hạ, còn từng xảy ra xung đột với một vị phi tần nào đó.
Hôm nay, hoàng đế không chỉ triệu chúng ta vào cung, mà còn triệu tập bốn người mà cha ta đã nhắc đến. Ông ta muốn tứ hôn cho bọn ta.
Bên trái đại điện có bốn nam nhân ngồi, tư thái cao quý, khí thế bất phàm. Năm tấm bình phong thêu dài ngăn cách giữa đại điện, có thể lén nhìn thấy dung mạo đối diện qua các khe hở.
Nhìn từ trái qua phải, hai người trẻ tuổi nhất là tướng quân và thái tử, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, tướng quân trông đầy khí chất oai phong, còn thái tử thì đoan chính.
Người thanh niên có dung mạo xuất chúng là thừa tướng, và ở vị trí ngoài cùng bên phải, người có chút lớn tuổi hơn là Hiền vương hoàng thúc.
Đại tỷ và nhị tỷ đang thì thầm trò chuyện, ta bị lạnh nhạt ngồi một bên. Nhiều năm qua, hai người họ vẫn luôn xa cách với ta, như thể ta là một kẻ tội đồ tày trời vậy.
Không lâu sau, hoàng đế đến, ông ta ngồi lên vị trí cao.
"Trẫm muốn xem, trong bốn tỷ muội các ngươi, ai có mắt nhìn người chuẩn nhất?"
Tứ muội theo sau ông ta, mặc trang phục như một quý nữ. Nhìn thấy bọn ta ngồi sau bình phong, nàng ta nhanh chân chạy đến bên ta: "Tam tỷ."
Nàng ta ngồi sát cạnh ta, ta cũng nắm lấy tay nàng, vô tình ấn vào cổ tay nàng. Ta biết bắt mạch, vết thương của nàng thực sự đã lành hẳn. Vết thương nặng đến vậy, dù là người tập võ cũng sợ rằng sẽ mất nửa cái mạng.
"Tỷ tỷ." Nàng không hề phát giác suy nghĩ của ta, hạ thấp giọng nói: "Bệ hạ đã cho phép muội và tỷ chọn trước."
Nàng quay đầu nhìn ta, giọng đầy lo lắng: "Nếu đại tỷ chọn trước..."
Ta từ chối: "Phải để các tỷ ấy chọn trước, chúng ta mới biết được thông tin của họ."
"Tỷ nói là, nếu đại tỷ chọn ai, tức là người đó phẩm hạnh tốt nhất, nhị tỷ chọn ai, tức là người đó sẽ sống lâu nhất. Nhưng như vậy chẳng phải những người còn lại sẽ là... kẻ xấu hoặc yểu mệnh sao?"
Ta nhìn về phía bốn nam nhân kia: "Kẻ xấu chưa chắc sẽ thua cuộc. Còn yểu mệnh, cũng không phải là ta yểu mệnh. Hiểu rõ đối thủ mới là điều quan trọng nhất."
Tứ muội rõ ràng đang do dự.
Nàng ta muốn chọn trước, nhưng lại không có thiên phú như ta, nên không biết bắt đầu từ đâu.
"Muội tin tỷ."
Đại tỷ cầm lấy ngọc bội trên khay của cung nhân, vòng qua bình phong và bước ra trước mặt mọi người.
Thái tử Triệu Triệt nổi danh là người thuần thiện, đối xử với người khác ôn hòa lễ độ. Ba năm trước, hắn tự thân đến Tây Nam cứu trợ thiên tai, cùng ăn cùng ở với bá tánh, đến lúc khó khăn còn tự tay giết ngựa cưỡi của mình, nấu ăn chung với dân chịu nạn.
Nhưng thật bất ngờ, đại tỷ lại không chọn thái tử, mà đưa ngọc bội cho Hiền Vương.
Hiền Vương Triệu Thừa Minh là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hoàng đế, tính tình điềm đạm, cẩn trọng và đầy mưu lược, cũng là người kiên quyết ủng hộ phe thái tử trong triều đình.
Đại tỷ chọn ông ấy, chứng tỏ ông ấy là một người tốt, ta chỉ cần ghi nhớ điều này là đủ.
Hiền Vương cũng không ngờ mình sẽ là người được chọn đầu tiên, hơi ngạc nhiên một chút nhưng vẫn nhận lấy ngọc bội. Ông ấy đã có vương phi, thêm một nữ nhân nữa cũng không đáng kể.
Nhị tỷ chọn thái tử.
Điều này có nghĩa là thái tử sẽ sống lâu nhất.
Nàng đặt ngọc bội ở một góc bàn.
Triệu Triệt khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, không hề đưa tay chạm vào ngọc bội, coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Đến lượt ta rồi.
Khi ta chuẩn bị đứng dậy, tứ muội nắm lấy tay ta, rồi bất ngờ quỳ xuống, giọng nghẹn ngào và lo lắng:
"Tỷ tỷ, đừng đi! Muội phải chọn thế nào đây? Muội cầu xin tỷ, tỷ có thể nói cho muội biết ai sẽ có kết cục tốt nhất không?"
Ta thoáng sững sờ.
Ta không thể nói.
Ngay từ lần đầu tiên gặp ai đó, thứ ta nhìn thấy không phải khuôn mặt họ, mà là cảnh tượng khi họ lâm chung.
Cảm giác đó thật kinh khủng và kỳ dị.
Như bốn người đang ngồi đây trò chuyện vui vẻ, nhưng khi lọt vào mắt ta lại là…
Người thì đói đến chết lại bị ngụy trang thành tre.o cổ; người thì bị đâm một kiếm từ sau lưng; người thì chết bệnh trong cung; còn người thì thì đầu độc tuẫn táng.
Ta không thể nói.
Giống như ta không thể nói với tứ muội rằng, rất có thể sau này chính tay ta sẽ giết nàng.
Làm sao có thể nói ra được chứ?
Đặc biệt là mỗi lần họ qua đời, ta đều có mặt.
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, nếu ta không nói, nàng sẽ không buông tay, thậm chí đến cung nhân cũng để ý nhưng lại không thúc giục.
Ta liền hiểu rõ, là ý của người đó.
"Đừng khóc, tỷ sẽ nói cho muội." Ta cân nhắc rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Muội chọn Thôi Thừa tướng đi!"
Trong chớp mắt, tiếng khóc của nàng lập tức ngừng lại, giọng nói trở nên lạnh nhạt:
"Tam tỷ, tỷ nói, muội có nên tin tỷ không?"
Nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm, đứng dậy, cầm lấy ngọc bội và quay lưng bước đi.
Nàng đi rất nhanh, muốn giành lấy thứ tự của ta, khiến ta nhất thời cuống lên, ngay cả tay áo của nàng cũng không kịp níu lại.
Hai cung nhân đã chặn ta lại: "Ý của bệ hạ là, tứ tiểu thư có thể chọn trước bất cứ lúc nào."
Thì ra, từ lúc ngồi xuống, nàng đã lừa ta, chỉ để lấy lòng ta. Nàng thực sự đã giăng bẫy ta.
Tứ muội không tin những gì ta nói, không chọn Thừa tướng Thôi Tống, mà chọn Tướng quân Lý Huyền Ca.
Khi thấy nàng chọn mình, sắc mặt Lý Huyền Ca cứng đờ, ngón tay hơi co lại, không nhận lấy ngọc bội, cũng không nhìn nàng, mà chỉ lặng lẽ nhìn ta qua bình phong với ánh mắt phức tạp.
Trong số bốn người, chỉ có chàng là người duy nhất chưa thành hôn.
Chàng đã có tình cảm với ta.
Nhà cũ của nhà họ Lý nằm trong hẻm ở phía đông thành, đã bị bỏ hoang từ lâu, không ai cư ngụ.
Năm mười tuổi, ta trèo tường vào đó để bắt chú vẹt chạy trốn, lần đầu gặp thiếu tướng quân Lý Huyền Ca, chàng đã leo lên cây giúp ta bắt nó.
Ba năm sau, ta mãn tang.
Mùa hè đi du hồ, xanh biếc lẫn hồng phấn khắp nơi, chàng chèo thuyền đến chỗ sâu nhất, bẻ cành sen tặng ta. Lá sen tròn to và xanh non, hoa sen hồng phớt, khiến lòng người vui vẻ.
Nếu không có màn kịch của tứ muội, vốn dĩ ta sẽ chọn Lý Huyền Ca.
Ta cầm lấy ngọc bội, đầu ngón tay mân mê, do dự bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Thái tử, hắn cầm chén trà, đột ngột cất giọng:
"Người đã được chọn, cũng có thể chọn lại."