Bành Điềm nhất kiểm thái sắc (vẻ mặt như một), thu kiếm (mình mạn phép để là “kiếm” chứ trong QT và raw chỉ có □□) ngồi xổm trong cát vàng cuồn cuộn ôm quyền với tướng địch: “Xin lỗi, ta —— ọe…”
Còn chưa nói hết đã ói ra.
Quân địch: “…”
Phe ta: “???”
Bành Điềm nằm nhoài trên lưng ngựa nôn đến đất trời tối tăm, mãi đến tận khi bụng trống trơn không phun được gì nữa lại bắt đầu nôn ra nước chua, qua hồi lâu mới lấy lại được sức.
Giơ tay quẹt miệng một cái, lần thứ hai ôm quyền với đại hán râu quai nón, Bành Điềm hơi thở mong manh nói: “Sau này tái chiến!”
Dứt lời liền điều khiển ngựa rời đi, chạy về trận doanh bên quân mình.
Không lâu sau, Đại Chiêu đánh chuông thu binh, 20 ngàn tinh binh rầm rầm nhanh chóng rời đi.
Trở lại doanh trại, Bành Điềm bị người nửa ôm nửa dìu xuống ngựa, một đám phó tướng người nhấc cánh tay kẻ đỡ chân, đưa người vào lều chủ soái, ba chân bốn cẳng cởi áo giáp bạc sáng chói trên người y.
Quân y lập tức chạy tới, ngồi ở bên giường vén tay áo đưa tay bắt mạch cho Bành Điềm.
“Thế nào?” Trong mấy phó tướng đứng đầu, một hán tử khôi ngô mặc áo bào màu tro râu dài lên tiếng hỏi, “Ăn phải đồ ôi thiu nên hỏng bụng à?”
Quân y khẩn cấp lắc đầu, ra hiệu mọi người chớ có lên tiếng, đợi hắn cẩn thận chẩn đoán rõ ràng.
Qua một lát, hán tử khôi ngô kia gấp đến độ vò đầu bứt tai, thực sự không nhịn nổi, lại hỏi: “Hay là không hợp thời tiết? Đến đây đã gần nửa tháng, trước đó vẫn tốt mà…”
Quân y đứng dậy, vén vạt áo, sụp gối quỳ xuống.
Trong lòng mấy phó tướng nhất thời một mảnh hồi hộp, trên khuôn mặt cương nghị của chừng mười kẻ đao tước rìu đục (cứng nhắc, thô kệch) tràn đầy lo lắng.
Chỉ nghe quân y kia nói: “Đại tướng quân, ngài đây là hỉ mạch aaaaa!”
Bành Điềm đột nhiên ngồi dậy: “!!!”
Mấy vị phó tướng: “…”
Bành Điềm cố gắng tự trấn định: “Không buồn cười tí nào!”
Quân y dập đầu: “Bành tướng quân, việc liên quan đến long tự, tiểu nhân không dám vọng ngôn. Để đảm bảo cho giang sơn xã tắc Đại Chiêu ta, mong Đại tướng quân sớm lên đường hồi triều!”
Bành Điềm cả giận nói: “Ngươi quả nhiên là người tên cẩu hoàng đế kia phái tới giám thị ta!”
Mấy vị phó tướng: “!!!” Thật giống nghe được cái gì không nên nghe rồi, có thể bị diệt khẩu hay không?!! Bây giờ trốn đi vẫn còn kịp nhỉ?!!
Quân y xoạch một cái nước mắt nước mũi tèm lem, nằm rạp trên đất ôm lấy chân Bành Điềm: “Bây giờ tướng quân thai khí chưa ổn, tuyệt đối không thể lên chiến trường giết địch. Mà tướng quân đã có long tự, việc này nên nhanh chóng báo cho bệ hạ mới phải…”
Bành Điềm trợn tròn đôi mắt, mắt hổ đăm đăm nhìn mọi người trong lều: “Ta xem ai dám! Tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân mệnh, thiên hạ này tuy là của Niếp gia hắn, nhưng sa trường này là của Bành Điềm ta!”
“Này —— chuyện này…” Quân y không dám bỏ lại việc hệ trọng nơi này chạy về kinh gánh tội khi quân, hai mắt đảo loạn, nói, “Đại tướng quân có điều không biết, chư vị lão thần trong triều thấy bệ hạ và tướng quân thành hôn đã nhiều năm mà không có con nối dõi, đều không tin phương thuốc của lão thần tiên kia là thật, chỉ chờ tướng quân xuất chinh liền ép bệ hạ tuyển tú…”
“Hắn dám!” Bành Điềm nổi giận gầm lên một tiếng, phủi bụi đứng dậy, đi đi lại lại mấy vòng trong lều, cuối cùng đứng lại, “Lấy giấy bút ra đây!”
Lập tức có gã sai vặt trình giấy mực lên, Bành Điềm không đuổi người đi, một đám phó tướng cùng lão quân y liền lưu lại, ló đầu mong ngóng mà nhìn y viết thư nhà cho hoàng đế Đại Chiêu Nhiếp Văn Uyên ở tận kinh thành xa xôi.
Bành Điềm đứng sau bàn vận khí đề bút, sau một lúc lâu mới vung tay viết lên trên giấy một hàng chữ to đầy mục xúc kinh tâm (nhìn thấy mà giật mình):
“Cẩu hoàng đế, nếu ngươi dám nạp phi thú hậu, vậy đừng trách ta mang binh giết về kinh thành, bắn ngươi với người phụ nữ kia thành con nhím!”
Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu:
“Chớ lo đế vị không ai nối dõi, trong bụng ta có em bé rồi!!!”
Viết xong tiện tay ném bút đi, vẫy tay gọi người: “Phái người đưa về cho cẩu hoàng đế kia!”
Mấy vị phó tướng: “…”