Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về.
Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực.
Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về.
Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!"
Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!"
Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi."
Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?"
Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì ngoài sân đã vang lên tiếng chân người. Ba nam tử cao lớn bước vào, đồng loạt gọi to: "Phụ thân, mẫu thân!"
Cố đại nương đáp lời, sau đó quay lại nhìn ta, tươi cười nói: "Tiểu nha đầu, ba vị huynh trưởng của con đã về rồi."
"Ba người?"
Ta ngẩng đầu nhìn ra sân, chỉ thấy ba bóng dáng cao lớn cũng đang nhìn ta. Cả ba người đều sững lại, rồi đồng loạt đỏ mặt.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao Cố đại nương và Cố lão gia lại phiền lòng.
Nhà họ Cố có ba người con trai, đại ca năm nay hai mươi tuổi, nhị ca mười tám, tam ca mười sáu. Cả ba người họ đều đã đến tuổi thành thân.
Nhưng khi Cố lão gia mua ta về, ông lại không nói rõ là mua cho ai. Vậy nên, Cố lão gia mới quyết định rằng, dù sao ta cũng chỉ mới mười bốn, trước hết cứ nuôi trong nhà một năm, đợi năm sau ta đủ tuổi cập kê rồi mới quyết định.
Lúc ăn cơm trưa, trên bàn bày ra bánh bao làm từ bột trắng. Ta nhìn mà nuốt nước miếng không ngừng.
Loại bánh bao này, từ nhỏ đến lớn ta chưa được ăn bao nhiêu lần. Mấy năm nay đại hạn, đừng nói bánh bao, ngay cả nắm rau dại cũng chẳng kiếm được.
Cố đại nương quay sang bảo ta: "Ăn đi con, nhà chẳng có mấy món, nhưng bánh bao thì đủ no."
Ta vội xua tay, đáp: "Con… con uống canh là được rồi. Bánh bao để dành cho các ca ca, họ làm việc cực nhọc, cần ăn nhiều hơn."
Phụ thân ta từng nói, nam nhân cần sức lao động, nên phải ăn nhiều. Vậy nên, nhà ta lúc nào cũng ưu tiên lương thực cho phụ thân và đệ đệ. Ba tỷ muội bọn ta cùng mẫu thân, chỉ có thể chia nhau một chút cháo loãng. Cháo ấy loãng đến mức, uống ba bát mà chẳng tìm được hạt gạo nào.
Cố đại nương nghe thế liền cười, nói: "Nha đầu ngốc, đã vào nhà ta rồi, sao có thể để con chịu đói được."
Đại ca không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa một chiếc bánh bao vào tay ta. Nhị ca thì mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng bảo: "Ăn đi, lương thực trong nhà đủ ăn, đừng lo lắng."
Tam ca nghe vậy lại bật cười, bảo: "Dù có không đủ ăn, cũng chẳng thiếu phần của muội. Nhìn muội nhỏ như con gà con, ăn được bao nhiêu chứ? Ta nhịn đói một bữa cũng đủ cho muội ăn no cả ngày rồi."
Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng lên.
Bữa cơm hôm đó, ta ăn hai chiếc bánh bao. Ta cũng chẳng nhớ lần cuối cùng được ăn no là khi nào nữa. Cảm giác no bụng thật sự rất tuyệt vời.
Buổi chiều, ta xung phong đi làm việc ngoài ruộng. Đại ca vác cuốc đi phía trước, nhị ca quay sang bảo: "Ruộng cũng chẳng có bao nhiêu việc, muội ở nhà nghỉ ngơi đi là được."
Tam ca kéo lê chiếc cuốc, vừa đi vừa cười nói: "Muội cứ ở nhà đi, ra ruộng chỉ tổ thêm phiền phức." Tiếng cuốc kéo lê trên mặt đất khô cứng phát ra từng tiếng "keng keng keng," dần xa.
Họ không cho ta ra ruộng, vậy ta làm việc trong nhà. Từ nhỏ ta đã quen làm việc nhà, mắt cũng tinh, việc lớn nhỏ như quét dọn, giặt giũ trong ngoài đều không khó.
Làm xong việc, ta mang trà ra đồng cho họ.
Từ xa, ta đã nhìn thấy trong thửa ruộng nứt nẻ, có ba vị huynh trưởng nhà họ Cố đang cắm cúi làm việc. Đại ca cởi trần, đôi vai rộng và rắn chắc, làn da đen bóng lấp lánh mồ hôi, tựa như ánh sáng phản chiếu trên đồng.
Nhị ca thì gầy hơn, da dẻ trắng hơn nhiều, mỗi khi cười, đôi mày mắt cong cong, trông như cơn gió xuân ấm áp, dịu dàng vô cùng. Huynh ấy đội chiếc mũ cỏ, làm việc nhàn nhã, không gấp không vội, chẳng biết vừa nói gì với tam ca mà bật cười rạng rỡ.
Tam ca thì đã bỏ cuốc, ngồi trên bờ ruộng, tay phe phẩy chiếc mũ cỏ làm quạt. Tóc huynh ấy đen mượt, vài sợi rủ xuống khuôn mặt thanh tú. Gió nhẹ thổi qua, tóc khẽ bay, trông chẳng khác nào một tiểu tiên đồng trong tranh vẽ.
Ta đứng trên bờ ruộng, cất tiếng gọi: "Đại ca, nhị ca, tam ca!"