Tiêu Hàm một thân áo giáp, đứng lặng trên tường thành nhìn về phía xa xăm, từ phía xa vài trăm mét là hai đạo quân đang giao chiến đã mấy ngày liền cùng với chiến hỏa.
Một mình trong chiến trận, đáng lẽ đã phải kết thúc từ mấy ngày trước, không ngờ tới Lương Quốc lại phái thêm một tiểu tướng vô danh, đúng là muốn đem binh lực của nàng đánh đuổi trở về, còn chém chết một tướng quân đắc lực của nàng. Lại còn dám ăn gan hùm mật gấu, chủ động xuất binh đánh vào quân lực của nàng phía dưới thành.
Lương Quốc từ khi kiến lập cũng chỉ là một nước thế suy sức yếu, thế nhưng cũng sẽ không cam lòng chờ chết, cho dù chỉ là sự chống chọi cuối cùng, mà phần thắng cũng vô cùng bé nhỏ. Tiêu Hàm chỉ nhìn một chút cũng nhìn thấy được kết quả. Đang suy tư tính toán, liền thấy một thân ảnh đang lao tới đâm vào đồng tử của nàng.
“Nàng là ai?” Tiêu Hàm đưa tay nâng cằm đối phương, trầm giọng hỏi, mâu mắt híp lại nhìn chằm chằm vào người kia như là sống chết cũng phải giết chết đối phương. Rõ ràng thể trạng đã kệt sức hoàn toàn, vết thương chi chít, lại còn cố gắng chống đỡ để giết đối phương, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng nét mặt lại thể hiện một sự kiên cường mạnh mẽ.
Đứng cạnh Tiêu Hàm là một nữ tử mặc giáp, chính là quân sư của nàng gọi là Hà Dương. Nàng nhìn theo hướng chỉ của ngón tay Tiêu Hàm, đáp: ” Hồi bệ hạ, nàng là tướng quân mới của Lương Quốc, Minh Lâm.”
“Minh Lâm…” Tiêu Hàm nhẹ giọng đầu nhớ kĩ cái tên. Nhìn thấy một đao chém vào đùi của đối phương, nhưng người đó lại không hề có phản ứng ngay cả chớp mắt cũng không, khóe môi của Tiêu Hàm khẽ cong lên, nhất thời liền có hứng thú với nữ nhân này. Liền muốn giữ lại đối phương, “Ta muốn hắn sống.” Tiêu Hàm nói.
Trận chiến cũng không kéo dài được bao lâu, Minh Lâm bị bắt, quân địch như rắn mất đầu, đều bị bắt làm nô lệ, nhưng cũng có một số thà chết cũng không chịu khuất phục liền tự vẫn tại chỗ, bất quá Tiêu Hàm cũng không cần các nàng chết.
Tiêu Hàm ngồi bên trong quân trại, trước mặt là bản đồ xuất về quá trình xuất binh lần này, cuối cùng cũng đã có dấu hiệu của bức tranh thắng lợi. Tiểu Mân bưng chén trà đặt lên bàn, liền nghe thấy bên ngoài doanh trại có tiếng la hét vọng lại, mơ hồ lại nghe thấy tiếng roi quất mấy cái.
“Khởi bẩm bệ hạ, Lâm tướng quân mang theo tù binh cầu kiến.”
Tiêu Hàm sau khi nghe xong, đem bản đồ cuộn lại, “Để cho nàng đi vào.” Đứng dậy đi đến phía trước bàn, đúng lúc màn che doanh trại được vén lên, Lâm Dật Thanh cùng một tướng sĩ đứng tuổi cường tráng liền đẩy một nữ nhân bị trói hai tay ra sau đi tới. Ánh mắt của Tiêu Hàm liền bị nô lệ kia hấp dẫn. Chính là đại tướng quân của địch mà nàng đã từng nhìn thấy trước đó ở cổng thành, Minh Lâm.
Bộ giáp của nàng đã bị cởi bỏ, toàn thân vô số vết thương, khuôn mặt bẩn thỉu không chịu nổi, miễn cưỡng còn có thể nhìn ra một chút nguyên dạng, nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú. Nhìn qua cũng có thể ngã xuống bất kì lúc nào, lại chỉ dựa vào một chút sức lực để thân thể được đứng thẳng, nàng trợn mắt nhìn.
“Tham kiến bệ hạ!” Lâm Dật Thanh qùy một gối, cung kính hành lễ. Tướng sĩ giữ Minh Lâm vẫn thấy nàng cứng ngắc đứng thẳng người, lập tức dùng một cây gậy dài đánh liên tiếp, buộc nàng phải quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Hàm phẩy tay, ý bảo Lâm Dật Thanh bình thân, hai mắt như chim ưng từ đầu đến cuối đều nhìn tới nữ nhân trước mặt đang đau buốt một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cười to, không lạnh không nóng mà tán thưởng: “Minh tướng quân quả nhiên hảo khí phách!” Đôi mắt liếc tới tên tướng sĩ còn đang ra sức quất, “Lui ra hết đi!”
“Bệ hạ…” Lâm Dật Thanh hiển nhiên cũng có chút khó khăn lưỡng lự, tuy rằng Minh Lâm bị thương, nhưng đã từng giao đấu trên chiến trường, cô biết nữ nhân này năng lực hơn người, không khỏi có chút lo lắng.
Hai mắt Tiêu Hàm híp lại, “Ngươi dám xem thường trẫm?” Ngay cả một nô lệ nhỏ nhoi mà cả nàng cũng không thể đối phó được sao?
“Mặt tướng không dám!”
“Ra ngoài!”
“… Vâng” Lâm Dật Thanh lúc dời đi vẫn không hề dời mắt khỏi Minh Lâm, trong ánh mắt đó như là một lời cảnh cáo uy hiếp. Nếu tên nô lệ này dám to gan làm càng, nàng chắc chắn sẽ một đao chém chết hắn!
Rất nhanh, bên trong cái lều lớn chỉ còn lại hai người là Tiêu Hàm và Minh Lâm. Tiêu Hàm lại hứng thú đánh giá nữ nhân này, cùng lúc đối phương cũng mang vẻ mặt cảnh giác và phòng bị nhìn lại nàng.
Không khỏi bật cười, kỳ thật nữ nhân này nàng cũng không cần bày ra vẻ mặt ngoài như vậy không sợ trời không sợ đất. Tiêu Hàm đột nhiên cất bước đến gần nàng, Minh Lâm hiển nhiên có chút trở tay không kịp liền lui về phía sau vài bước, trên dùi còn đang bị thương khiến cơn đau kéo tới, khiến nàng nghiêng ngả lảo đảo, suýt chút là ngã trên mặt đất.
Tiêu Hàm nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng tiếu ý càng hưng phấn.
“Minh tướng quân…”
“Cẩu tặc!” Không đợi Tiêu Hàm nói xong, lần đầu tiên nghe được thanh âm của nữ nhân này, bởi vỉ thân thể không chống đỡ nổi, mà đã qua thời gian quá lâu không được uống nước là nguyên nhân, nàng tức giận phát ra thanh âm cũng trở nên khàn khàn. Nhưng vẫn là giữ nguyên phong vị khác thường.
“Hừ!” Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng, ý cười lúc trước cũng không còn, trở lại bộ dáng đế vương bễ nghễ thiên hạ khí tràng che phủ cả người kia. “Minh tướng quân thật nóng nảy.”
“Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn giết để báo thù, chỉ cần một nhát bên này sẽ thoải mái.”
Minh Lâm cắn răng nói, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Hàm, giống như hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi. Nàng khổ sở chống đỡ để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, nếu không phải lúc này bên dưới đang yên ắng, chỉ cần một động tác nhỏ, cũng khiến cho nàng phải chết ngất.
“Thoải mái?” Tiêu Hàm vẻ mặt tản ra sự tàn nhẫn nhìn thẳng vào đồng tử của Minh Lâm, “Minh tướng quân giết vô số tướng sĩ của Tiêu Quốc, một câu thống khoái liền nghĩ muốn được giải thoát sao?”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?!” Minh Lâm gắng gượng nói chuyện, hơi thở cũng trầm trọng phát ra dồn dập, mỗi một chữ cũng đều khiến nàng mất đi rất nhiều khí lực. Trước mắt của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, tứ chi bị thương cơ hồ đều đã mất đi cảm giác, nhưng nàng vẫn như cũ đứng thẳng người, cho dù có chết, cũng phải đứng thẳng người mà chết.
Tiêu Hàm tiến lên từng bước, bất ngờ đưa tay giữ lấy người nàng, tiến gần đến bên tai nàng, cố ý nhẹ giọng như là đang ma sát: ” Ta muốn ngươi đầu hàng, dốc sức phò tá trẫm!”
“Phi!” Đối phương không chút suy nghĩ đến sự cưng chiều của Tiêu Hàm mặt nhổ ra một tiếng, mắt trợn trắng, nếu không phải bị người kia chế trụ, nàng lại không còn sức gượng dậy, đã sớm đem Tiêu Hàm đẩy ngã xuống đất, “Không bao giờ!” Nàng tàn nhẫn phun ra ba chữ.
Tiêu Hàm bị hất ngoài dự liệu còn chưa kịp nổi nóng, nhắc tới mặt mình lại đưa tay áo tùy ý xoa xoa, trên tay bỗng nhiên lại bị một lực đạo cắn tới, đối diện với nữ nhân này đành phải cố chịu đựng kiềm chế, rỏ ràng là rất đau, nhưng lại không hề phát ra một tiếng kêu nào.
“Hảo, ngươi giỏi lắm!” Tiêu Hàm buông tay, ý tứ cười không rõ hàm xúc, “Bất quá Minh tướng quân cũng không cần vội hứa với trẫm, trẫm phải khiến ngươi đầu hàng, sẽ không có khả năng để ngươi từ chối. Trong doanh trại biện pháp để trị tội phạm nhân cũng không phải là ít, MIn tướng quân cứ từ từ thưởng lạm, sau đó trẫm sẽ tới xem xương cốt cửa ngươi còn cứng được bao lâu cũng không muộn!”
Vậy mà Minh Lâm thật sự khinh thường nàng còn hướng nàng cười lạnh, khiến Tiêu Hàm cảm thấy mặc dù tên này bề ngoài khá dơ bẩn nhưng nụ cười vẫn rất đẹp, “Cẩu tặc! Ngươi cho là, ngươi dùng thủ đoạn này, thì có thể khiến Bản Tướng Quân ta sợ sao?”
“Vậy cứ đợi xem!”
Tiêu Hàm mặt ngoài nói thoải mái, nhưng trong lòng sợ là như thế nào cũng đều có chút khó chịu. Nhìn Minh Lâm hai chân vẫn còn đang chảy máu, nàng thuận tay lấy ra một cái trường côn, không nói hai lời liền hướng về phía đầu gối của người kia tàn nhẫn nện xuống, tiếng trường côn theo từng cái mà phát ra.
Vô lực chống cự cả người đau nhức, làm cho Minh Lâm vốn đã suy yếu lập tức khụy chân, hai mắt tối sầm liền gục trên mặt đất. Tiêu Hàm vẻ mặt trào phúng nhìn nữ nhân trên mặt đất, trong lòng khó tránh khỏi một tia bội phục.
“Người đâu!” Nang một tiếng ra lệnh: “Dẫn đi cứu tỉnh, hầu hạ!”
“Vâng!” Nhận lệnh tướng sĩ trực tiếp nâng nữ nhân dưới mặt dậy, Tiêu Hàm đột nhiên lại muốn nói thêm gì đó. “Chờ một chút!”
“Bệ hạ?”
“Không cần giết chết, giữ lại tăng thêm sĩ khí!” Dừng một chút, ” Đem sang bên chỗ quân y!”
“Vâng!”