Người kia quay đầu lại, tầm mắt bên trong chỉ lộ ra có một nửa, khóe miệng của anh từ từ khơi lên, thành một cái mỉm cười: "Lương Lâm Phong, giờ này cũng xế chiều."
Hư, hư, nói sai rồi, thế nào ngốc như vậy, chào hỏi cho tốt mà cũng sai, nhanh sửa đi, còn chưa kịp sao? Một lần nữa đi, một lần nữa có thể không? Buổi sáng gặp phải anh, nếu như là buổi sáng gặp phải anh là tốt. . . . . .
Nếu như ở buổi sáng gặp phải là anh đây? Sau khi tỉnh lại Lâm Phong thường thường sẽ châm một điếu thuốc, nhảy đến phòng ngủ ngồi xuống bên cửa sổ rộng lớn, khói mù lượn lờ từ ngón tay dâng lên, ngoài cửa sổ là đô thị đêm khuya, đèn đóm leo lét, lộ ra từng trận lãnh ý.
Mỗi trường trung học phổ thông luôn có một, hai người thầy, sẽ được các nữ sinh ái mộ khắp nơi.
Bọn họ bình thường tài hoa hơn người, giảng bài khôi hài, ưu nhã. Đối đãi học sinh hòa ái dễ gần, tuổi chẳng phải lớn, ngoài ra còn có điểm nổi bật. Còn nữa... bình thường đều dạy những môn phụ, ví dụ như: Lịch sử, Địa lý, Sinh học.
Mỗi ngày hai, ba tiết, những thầy chủ nhiệm lại phải vội vã theo chân gặp mặt bọn học sinh, thỉnh thoảng còn phải tới chiếm lớp để tự dạy và học đề, mỗi lần trước khi nghỉ cũng liên tục không ngừng giao một đống lớn bài tập, dõng dạc bên bài thi phun nước miếng tuyên truyền giảng giải: "Chúng ta là XX rất quan trọng, lúc thi tốt nghiệp trung học nếu như. . . . . ."
Quả thật giống như tản ra một chút mới mẻ không giống như dạng người bắt làm mãi mà không hết bài.
Chuyện đương nhiên, cũng không dạy quá giờ, thầy dạy môn phụ cũng không định mức bố trí bài tập khiến người ta yêu thích, trở thành đối tượng được ái mộ.
Giống vậy, lớp một cùng lớp hai chính là giáo viên Địa lý, đeo mắt kính vàng, một năm bốn mùa mặc Tây phục đeo caravat, dù là lúc nào, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, ở một mảnh thầm bụi trong sân trường quả thật có thể được gọi là sáng lấp lánh.
Mấy nữ sinh lớp một cùng lớp hai, mê thầy thần hồn điên đảo, Lâm Phong liền chính tai nghe được lớp một có một nữ sinh hưng phấn ở trong hành lang kêu to, nói cô tối hôm qua nằm mơ thấy giáo viên Địa lý ngồi bên cạnh cô nói cho cô biết đề, bên cạnh đó một nữ sinh đang nghe kích động thét chói tai, từng đám trong mắt sắp hiện ra hình trái tim.
Lâm Phong ở một bên hâm mộ muốn tự sát, trong các cô làm sao lại không có một người là đối tượng thầm mến của anh?
Đúng vậy, không có, anh không phải là thầy giáo sẽ bị nữ sinh làm rối trí.
Anh không đeo kính vàng, không mặc Tây trang, không thắt cà vạt, cũng không thích cười, anh đang dạy là môn dễ bị căm hận nhất: Số học. Anh cũng sẽ chiếm dụng thời gian tự học để dạy và học đề, trước ngày nghỉ sẽ giao một lượng lớn bài tập về nhà, bất đồng duy nhất chính là, anh sẽ không giống các thầy cô khác, giấu đầu hở đuôi thậm chí hơi có vẻ chột dạ liều mạng giải thích: "Chúng ta là XX rất quan trọng, lúc thi tốt nghiệp trung học nếu như. . . . . ."
Anh chỉ là ôm một chồng bài thi đi tới, nhìn gương mặt đại biểu mà giao, nhàn nhạt nói một câu: "Thứ Hai đi học nộp lên." Sau đó xoay người đi mất.
Oán hận thì oán hận, nếu là bài tập anh giao, trong lớp không có mấy người dám khất nợ.
Lâm Phong có nghe qua các tin đồn về anh, anh trong trường đã sớm nổi danh quái gở. Mười mấy năm trước, từ nơi này, trong trường học tốt nghiệp, thiên tài số học, cầm lấy cúp cuộc so tài. Bởi vì ngữ văn cùng tiếng anh nộp giấy trắng, ba lượt thi tốt nghiệp trung học cũng không có được trúng tuyển, trường học ái tài, cử anh vào các trường đại học trọng điểm, lại thỏa thuận sau khi tốt nghiệp anh nhất định trở về trường.
Trường học muốn lôi kéo người có tài, không để vuột mất một nhân tài như vậy, không nghĩ tới tính toán có chút lệch lạc - một miệng người thưa thớt nơi ít dân cư lại là trường trung học trọng điểm, có tư chất tham gia cuộc tranh tài học sinh mấy năm cũng không xảy ra một người, thi Olympic là giấc mộng của ban xã hội, căn bản là làm không nổi, không thể làm gì khác hơn là uất ức vị số học thiên tài sau khi tốt nghiệp về đây đi dạy ban phổ thông.
Người bình thường làm học sinh thiên tài là rất thống khổ, theo chị trưởng học nói, anh không giao bài tập đồng nghĩa với tự sát, bởi vì khi bạn đứng dậy anh sẽ nói, ở trước mặt cả lớp mắng bạn: "Đề này cũng không làm được à? Ngu ngốc."
Tuyệt đối cấm lúc đang học giơ tay nói: "Thầy, đề này giảng nhanh quá, em không hiểu rõ, có thể giảng lại lần nữa không?" Làm như thế bình thường kết quả là anh dừng lại lạnh lùng nói một tiếng: "Ngu ngốc." Sau khi nói xong xem như không thấy sự tồn tại của bạn mà tiếp tục giảng bài.
Thân là học sinh trung học, văn thể mỹ phát triển toàn diện, ai có thể chịu được bị mắng trước mặt mọi người là "ngu ngốc".
Như đã nói qua, Lâm Phong vừa mới bắt đầu vẫn không tin anh thật sự ở trước mặt mọi người mà nhục mạ học sinh, cho đến khi trải qua sự kiện "ba bước đi", Lâm Phong hoàn toàn tin, anh tuyệt đối có thể trước rất nhiều người mặt không biến sắc mà mắng người một tiếng "ngu ngốc".
Đó là sau buổi tựu trường không lâu có tiết số học, trên bảng đen, anh đang nhanh chóng giảng giải bài tập, mỗi đề chỉ chọn hai câu liền giải, trong lớp cũng có rất nhiều người nghe giảng mà như rơi trong sương mù, nhưng bởi vì nghe các tiền bối nghiêm chỉnh cảnh cáo, ai cũng không dám đứng lên nói một câu "nghe không hiểu".
Nói đến hình học không gian, thì anh đang trên bảng đen dựng hệ tọa độ, bày ra mấy tư thế, nói một câu: "Này đề năm bước là có thể tính ra." Nói xong, theo thường lệ muốn bắt đầu nói và bắt đầu giải.
Trong lớp, một nam sinh tên Hồ Miểu đột nhiên đứng lên: "Thầy, đề này em không cần dựng hệ tọa độ, ba bước là có thể ra đáp án." Trong thanh âm có một tia đắc ý cùng khiêu khích.
Hồ Miểu, trong lớp được công nhận là số học quái tài, thành tích tuy nói không cao không thấp, vấn đề khó khăn cũng mổ phải mở, cuộc thi lúc lựa chọn đề lỗi một đống, cuối cùng một đạo đại đề ngược lại nhiều lần max điểm. Hồ Miểu luôn luôn tự cho mình rất giỏi, lần này công khai khiêu chiến, ước chừng cũng là nghe những truyền văn kia sau do không phục mà muốn lần thứ nhất hạ mã uy của anh.
Bạn cùng lớp cũng âm thầm vui mừng, tuy nói không muốn nhìn thấy anh mất thể diện, nhưng cũng là hy vọng có thể giết chết uy phong của quái nhân trong truyền thuyết, cho anh biết trong lớp mình cũng có người lợi hại.
Một số bàn luận xôn xao ở bên trong, anh giương mắt nhìn Hồ Miểu ngồi xuống, xoay người ở trên bảng đen soàn soạt soàn soạt viết xuống một đề mục: "Đề này, em cũng không dựng hệ tọa độ, thử ba bước ra đáp án?"
Lâm Phong mặc dù học dốt, cũng nhìn ra sắc mặt của Hồ Miểu dần dần thay đổi, khí thế cũng rũ xuống.
Anh gọn gàng linh hoạt ở trên bảng đen viết ba bước, thanh âm vẫn như cũ lạnh lùng chưa hề khôi phục: "Chính là chỗ này mổ ra ngoài sau ba bước, nếu như mỗi đề tôi đều dùng cách nhanh nhất giải, em căn bản là nghe không hiểu, tự cho là mình đã rất thông minh phải hay không? Ngu ngốc!"
Hồ Miểu cả gương mặt sung huyết đỏ bừng, "Bùm" một tiếng ngồi trở lại, toàn bộ một tiết cũng không có ngẩng đầu nữa.
Có vết xe đổ, cả lớp là một hình ảnh người tuân thủ quy luật vật lý một bộ dạng tuân thủ học theo chị trưởng học mà đám bạn báo cho, còn nữa không ai dám thử một chút một cái khác giới luật, theo chu kỳ, bài tập Số học so với chủ nhiệm lớp nhớ giao còn phải kịp thời, ngay cả người như Lâm Phong mỗi lần cũng mượn đến mấy tờ bài thi, khâu hạ xuống, sao chép đầy đủ giao đi lên.
Nói đến Lâm Phong, Lâm Phong ở trường học ít nhiều gì cũng coi như người có tiếng, lúc học lớp mười đang ở trong lớp học dạy đánh cờ, luyện bút lông tranh chữ thân thể con người về huyệt vị đồ lại viết Tiểu Thuyết Võ Hiệp, thỉnh thoảng điền hơn mấy từ ghi chú rồi giao cho phòng ngữ văn giảng dạy cho chư vị Ngữ Văn Lão Sư xem qua, rất vô sỉ đi hỏi cuốn điều tra "Đọc qua tên gì" một tràn viết lên "Thiên Long Bát Bộ" cùng "Lục Tiểu Phượng truyền kỳ" tên tuổi; lớp mười một lại là thời điểm càng thêm ý tưởng đột phát muốn ở trong trường học xây một cái bang phái, thay thế chủ quản thừa dịp trong giờ học có đến năm lớp mà đi kéo người diễn giảng, cuối cùng bởi vì lúc đó cả nước đều ở đây đả kích, mọi người đối với tính chất không rõ tà giáo mâu thuẫn khắp nơi mà không được không thôi.
Hai năm tùy ý làm bậy hậu quả là sau khi lên lớp mười hai, thành tích thi thử một mực dưới mức trúng tuyển, còn có, có một lần Lâm Phong đi ở trong sân trường, đột nhiên có một người trung niên vẻ mặt hòa ái vỗ vỗ bả vai của cô, rất ôn hòa mà nói: "Em là Lương Lâm Phong lớp mười hai, nghe nói em sẽ viết tiểu thuyết võ hiệp?"
Lâm Phong sợ hết hồn, sau đó từ người khác mới biết được đó là thầy Phó hiệu trưởng.
Bất quá, trừ có chút võ hiệp ảo tưởng ra, phần lớn Lâm Phong là an tĩnh đàng hoàng, không cần các thầy giáo quan tâm, bài tập mặc dù bình thường sẽ trì hoãn một chút, nhưng cô không mạnh miệng, không trốn khóa, càng sẽ không leo tường đánh nhau, đêm không về ngủ. Cô bình thường cũng vùi ở một góc trong phòng học, hoặc là cắn đầu bút, viết bộ truyện ba năm "Vĩ đại vượt qua Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kim Dung", hoặc là tế xuất mười tám món binh khí, bắt đầu suy nghĩ những thứ "Tiểu Thuyết Võ Hiệp nhà nhất định phải học được kỹ năng". Số học, Tiếng anh, Ngữ văn, Chính trị, Lịch sử, Địa lý. Giờ dạy học đối với cô mà nói là không có cái ý nghĩa gì, duy nhất có khác biệt đại khái chính là lúc tan lớp trong lớp sẽ ầm ĩ một chút, sẽ có người tới quan sát hoạt động, khi đi học liền an tĩnh một chút, cô có thể chuyên tâm mà nghiên cứu.
Cho nên cho tới bây giờ Lâm Phong đều cho rằng, chỉ cần giữ nguyên tắc "không có người phạm ta, ta không phạm người", cô cùng vị cầm "Xuẩn tài" ngoài miệng giữ yên lặng với thầy số học này mới có thể bình an vô sự vượt qua năm cuối trường cấp 3.
Vậy mà bởi vì cái quyết định kia của mẹ Lâm Phong mà nguyện vọng của Lâm Phong coi như phá sản.
Mẹ Lâm Phong và thầy chủ nhiệm lớp Lâm Phong là bạn học hồi cao trung, Lâm Phong mặc dù số học chỉ thi năm sáu điểm cũng không có vấn đề gì, nhưng mẹ cô không cho là như vậy.
Mẹ Lâm Phong tìm được thầy chủ nhiệm lớp Lâm Phong, kính xin thầy giúp một tay tìm một thầy số học ở khóa phụ đạo Lâm Phong, chủ nhiệm lớp còn nói thay cho cô là mời thầy dạy quen thuộc với cô, vậy hãy để cho thầy Hạ đến đây đi.
Vì vậy anh trở thành thầy phụ đạo của Lâm Phong.