Chồng tôi ngoại tình, và để che giấu cho gã đi hú hí với kẻ thứ ba, con trai tôi cứ nằng nặc đòi ăn kem ở cửa hàng đối diện, bắt tôi phải đi mua cho nó.
Trong lúc xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, thằng bé đã biến mất, tôi hoảng loạn tìm kiếm nó thế là bị xe tông trúng.
Nhưng sau đó cả hai cha con bọn họ không hề có một chút áy náy nào.
Thẩm Tây Thần khó chịu trách móc: "Tôi đã nói rồi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả, cô có thể thôi làm loạn được không?"
Ngay cả con trai cũng tỏ vẻ mệt mỏi lên án mẹ ruột nó: "Mẹ lớn rồi mà không biết nhìn đường khi qua đường à? Đáng đời mẹ bị tai nạn, lần này chắc là nhớ lâu đấy nhỉ?!"
Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.
1
Ban đầu, chồng tôi nói tối nay phải làm thêm ở công ty, không về nhà ăn tối, nhưng lại cùng với cô giáo dạy piano của con trai xuất hiện ở tiệm hoa bên đường.
Thẩm Tây Thần, người luôn không hiểu lãng mạn là gì, đích thân chọn cho cô ta một bó hồng Mantra đẹp mắt.
Người phụ nữ nhận hoa, gương mặt tràn đầy nụ cười e lệ.
Con trai tưởng tôi không nhìn thấy, nó vội vàng kéo tay tôi quay người lại rồi chỉ về phía một tiệm kem đối diện:
"Mẹ, con muốn ăn kem, mẹ đi mua cho con lẹ đi."
Dù trái tim tôi như bị hàng nghìn mũi kim đâm, thậm chí muốn lao lên chất vấn anh ta. Nhưng tôi vẫn không muốn con trai thấy cảnh này, tôi muốn kéo con trai đi cùng nhưng nó lại khó chịu giật tay ra.
"Mẹ tự đi đi, con đợi ở đây là được."
Nơi này rất gần trường học của con trai nên tôi cũng không từ chối, hàng xếp dài ở tiệm kem đối diện. Tôi vừa xếp hàng vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng con trai, đảm bảo sự an toàn của nó.
Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mua được kem, nhưng khi tôi quay lại, bên kia đã không thấy bóng dáng con trai đâu nữa. Tôi hoảng loạn vô cùng, khi qua đường do quá căng thẳng không để ý, bị một chiếc xe đâm phải.
Trước khi ngất đi, trong tầm nhìn bị máu làm mờ, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cây kem bị vỡ tan trên mặt đất.
Đó là vị socola hạnh nhân mà thằng bé thích nhất.
2
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, y tá có chút không đành lòng nói với tôi: "Họ đã liên lạc với gia đình của chị rồi, nhưng bên đó có vẻ bận việc, không thể dành thời gian đến được. Chị nghĩ xem có cần liên lạc với người thân khác đến chăm sóc không."
Tôi không quan tâm đến bản thân mình, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của con trai.
Tôi gọi liên tiếp cho Thẩm Tây Thần ba cuộc, đến cuộc thứ tư mới cuối cùng cũng kết nối được.
"Tôi đã nói rồi, tôi đang làm thêm, tôi rất bận, cô có thể đừng làm phiền tôi nữa không?"
Thái độ của anh ta vô cùng tệ, nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm đến những điều đó: "Tôi bị tai nạn xe rồi, con trai biến mất ở cổng trường, anh mau đi tìm đi."
Chưa kịp đợi Thẩm Tây Thần nói, tôi đã nghe thấy giọng chế giễu của con trai từ đầu dây bên kia: "Chắc chắn lại là mẹ bịa chuyện để bố về nhà tìm thôi, thật ngớ ngẩn."
Tiếp theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tử Dịch, con đừng nói mẹ như vậy, mẹ nghe thấy sẽ buồn đấy."
"Con đâu có nói sai, cứ ba ngày một thì mẹ bận giả bệnh, vốn bố con đã bận công việc, mẹ còn cứ làm phiền, chẳng bằng được một nửa của cô Ôn."
Điện thoại trượt khỏi tay, không biết từ lúc nào đã bị ngắt cuộc gọi. Trái tim tôi như bị một bàn tay lớn siết chặt, không thở nổi. Trước đây con trai cũng không ít lần nói trước mặt tôi rằng nó rất thích cô giáo Ôn. Nó cảm thấy cô giáo Ôn xinh đẹp lại dịu dàng, không giống như tôi, hung dữ thích quản nó.
Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng trẻ con không biết gì nên cũng không để ý lắm.
Lần này… Tôi cũng biết đau lòng mà…
3
Điện thoại gọi đến vào lúc nửa đêm.
Hai cha con về đến nhà mới nhận ra rằng tôi thực sự đã gặp tai nạn xe. Khi họ đến bệnh viện, trên mặt có chút mệt mỏi, chắc hẳn là do hôm nay đi chơi cả ngày bên ngoài. Về chuyện tôi gặp tai nạn xe, Thẩm Tây Thần chỉ nhíu mày: "Sao lại bất cẩn như thế chứ?"
{mottruyen}}
Con trai thì ngáp một cái: "Mẹ ơi, vậy mẹ khi nào mới khỏe lại? Không có mẹ ở nhà, không ai xả nước tắm cho con, con buồn ngủ quá."
Tôi cứ tưởng rằng dù họ không quan tâm thì ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng những gì tôi thấy chỉ là sự lạnh lùng. Cảnh tượng tôi nhìn thấy vào buổi chiều đã kích thích sâu sắc vào thần kinh tôi, tôi không nhịn được nữa đanh giọng chất vấn anh ta:
"Thẩm Tây Thần, anh nói anh đang làm thêm giờ, nhưng tôi tận mắt thấy anh với Ôn Thiển đi dạo trong cửa hàng hoa, điều này anh giải thích thế nào?"
Nghe xong, ánh mắt Thẩm Tây Thần khẽ lóe lên: "Chỉ tình cờ gặp thôi, với lại Ôn Thiển là giáo viên của Tử Dịch, tôi tặng cô ấy một bó hoa thì có gì sai? Tôi chỉ vì biết cô hay suy nghĩ lung tung nên mới không nói với cô đó."
"Thật sao?" Tôi cười lạnh một tiếng: "Vậy ý anh vẫn là lỗi của tôi? Anh dẫn Tử Dịch đi mà thậm chí còn không nghĩ đến việc gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hại tôi gặp tai nạn xe, đến bây giờ vẫn chưa có một lời xin lỗi?"
Lời chất vấn của tôi khiến Thẩm Tây Thần, người đã mệt mỏi, càng thêm cau có. Anh ta không kiên nhẫn đứng dậy: "Tôi đã nói rồi tôi với cô ấy không có gì, cô đừng có vô lý làm loạn nữa được không?"
Con trai tôi cũng đột nhiên hùa theo: "Mẹ ơi, sao mẹ lại trách ba? Mẹ lớn rồi mà còn không biết qua đường phải nhìn đường, gặp tai nạn xe cũng đáng đời, lần này coi như là để nhớ kỹ."
Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi như đông cứng lại, khó tin nhìn đứa con mà tôi đã chịu đựng đau khổ cứu trở về.
4
Tôi và Thẩm Tây Thần đã kết hôn được mười năm. Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi sinh một cậu con trai, đặt tên là Thẩm Tử Dịch.
Lúc đầu chúng tôi vợ chồng tình cảm, gia đình hòa thuận.
Nhưng đến năm Thẩm Tử Dịch lên năm tuổi, đột nhiên mắc phải bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu. Tôi không dám tưởng tượng đứa con nhỏ như vậy lại phải rời xa chúng tôi.
Thời gian đó, tôi và Thẩm Tây Thần tìm mọi cách, tìm đến danh y trong và ngoài nước, nhưng tất cả đều bó tay.
Cho đến khi tôi bất ngờ bị một hệ thống ràng buộc.
Nó nói với tôi rằng chỉ cần tôi hoàn thành một nhiệm vụ công lược, sau khi nhiệm vụ thành công, Tử Dịch sẽ khỏe lại. Tôi không hề do dự mà đồng ý.
Là một người mẹ, dù chỉ là hy vọng giả, tôi cũng phải thử.
Nhưng tôi không ngờ đối tượng mà hệ thống bắt tôi công lược lại là một tên sad nhân biến thái. Trong suốt thời gian đó, tôi bị giam giữ, bị điện giật, sống mà không còn chút tự trọng nào.
Mỗi ngày mở mắt ra, đối mặt hoặc là sự tra tấn phi nhân tính, hoặc là bóng tối không có ngày mai. Nếu không phải nhờ vào tình yêu của mẹ dành cho con mình là Tử Dịch, có lẽ tôi đã thất bại trong nhiệm vụ và chết trong tay người đó từ lâu rồi.
Phải mất hai năm trời, cuối cùng tôi mới hoàn thành nhiệm vụ, đưa kẻ đó vào tù. Nhưng sau khi trở về, tôi cũng thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh giấc, dường như vẫn đang mắc kẹt trong chiếc lồng giam đáng sợ đó.
Lúc đầu, Thẩm Tây Thần còn xót xa cho tôi, gác lại công việc để về nhà ở bên tôi. Nhưng thời gian trôi qua, anh ta dần cảm thấy phiền, số lần trở về cũng ít đi. Cho đến khi anh ta dẫn về một người phụ nữ, nói với tôi rằng sau này cô ta sẽ là giáo viên dạy piano cho Tử Dịch.
Cuối cùng, tôi mới chậm rãi nhận ra, cô giáo dạy piano này chính là cô y tá nhỏ đã chăm sóc Tử Dịch suốt hai năm ở bệnh viện.
Tử Dịch thích cô ta còn hơn cả tôi - người mẹ ruột của nó. Ánh mắt của Thẩm Tây Thần cũng luôn dừng lại trên người cô ta.
Còn tôi, dần dần trở thành kẻ dư thừa.
5
Tai nạn xe không nghiêm trọng lắm, tôi chỉ bị gãy xương nhẹ và vài vết thương ngoài da.
Một tuần sau, vào ngày xuất viện, không có ai đến đón tôi.
Có lẽ đã đoán trước được, tôi cũng không quá buồn. Về đến nhà, căn nhà trống vắng, không có một ai. Những túi đựng đồ ăn mang đi trong thùng rác khiến tôi hiểu rằng suốt một tuần qua họ đã ăn gì.