Mục lục
Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

 

“Chắc kiếp trước tiểu thư nhà họ Liễu đã làm rất nhiều việc tốt nên mới có thể gặp được một vị phu quân tốt như Chu công tử.”

 

“Hu hu hu, cảm động quá đi mất, thế gian này thật sự có người đàn ông tốt như vậy sao!”

 

“Mau nhìn kìa, Chu công tử đã dập đầu đến mức trán chảy máu luôn rồi!”

 

“Chu công tử, mau dừng lại đi, ngài còn phải đi thi Trạng Nguyên, cẩn thận làm tổn hại đến não!”

 

Ồn ào quá.

 

Ồn ào chết đi được.

 

Miếu Thổ Địa xưa nay vẫn luôn vắng vẻ, sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?

 

Ta vươn vai, ngái ngủ ngồi dậy, vừa nhìn liền giật nảy cả người.

 

Ôi chao, sao lại có nhiều người như vậy!

 

Phát tài rồi phát tài rồi! Đông đúc thế này, chẳng phải sẽ có nhiều hương khói hay sao?

 

Ta vui vẻ chỉnh lại y phục, đội ngay ngắn mũ miện, chuẩn bị tiếp nhận phú quý đầy trời.

 

Hả?

 

Tại sao chỉ có một nén nhang thôi vậy? 

 

Mấy bà thím, nàng dâu trẻ chen chúc chật kín cả miếu, hóa ra chỉ đến xem náo nhiệt thôi sao?

 

Có một bóng dáng gầy gò đang quỳ trên chiếc đệm cói cũ kỹ. Áo dài màu xanh thẫm, trên dây buộc tóc thêu một nhánh trúc xanh biếc trông vô cùng nhã nhặn.

 

Đây hẳn là một thư sinh, hơn nữa còn là một thư sinh rất tuấn tú.

 

Hắn quỳ trên đệm cói, dập đầu chạm đất, giọng nói nghẹn ngào như một con thú nhỏ bị thương: “Ta nguyện đánh đổi công danh phú quý chỉ để cầu thê tử được sống.”

 

Câu nói này khiến cho những người xung quanh đồng loạt trầm trồ.

 

Từ lời bàn tán của họ, ta nhanh chóng hiểu ra tình hình.

 

Thì ra thê tử của thư sinh khó sinh, Trương đại phu giỏi nhất trong trấn cho hay cả hai mẹ con e là khó giữ được tính mạng.

 

Thư sinh từng nói mình đọc sách Thánh hiền, không tin vào quỷ thần kỳ bí. Nhưng giờ khắc này, hắn nguyện cầu thần linh khắp thiên hạ, chỉ mong vợ con được bình an.

 

Hắn chạy đến cầu nguyện ở miếu Nguyệt Lão, miếu Quan Âm, đền Thần Tài.

 

Lúc này đây, từ đền Thần Tài, hắn đi ba bước lại quỳ, chín bước lại dập đầu, một đường quỳ thẳng đến miếu Thổ Địa của ta.

 

Ta sững sờ nhìn bóng dáng của hắn quỳ trên mặt đất, tâm trí bất giác trôi về ba năm trước…

 

2.

 

“Khụ, khụ khụ khụ!”

 

Ta che miệng bằng khăn tay, cố gắng nén cơn ho vào trong lồng ngực, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng.

 

“Hừ!”

 

Chu Cảnh Viễn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đầy vẻ khó chịu: “Thẩm Yến Uyển, nàng làm ồn khiến ta chép sách sai rồi. Trang sách này xem như bỏ, ta đã tốn hết nửa canh giờ.”

 

Ta vừa áy náy vừa buồn bã: “Xin lỗi phu quân. Thiếp ho suốt hai tháng không khỏi. Thiếp… thiếp muốn đến chỗ Trương đại phu khám bệnh, chàng có thể…”

 

Phu quân nói ta học vấn kém cỏi, đầu óc đơn giản, thế nên toàn bộ tiền bạc trong nhà đều do chàng quản lý.

 

Trương đại phu là đại phu giỏi nhất trong trấn, phí khám bệnh không hề rẻ, mỗi lần khám là hai trăm văn tiền. 

 

Chu Cảnh Viễn mím môi mỏng, suy nghĩ một lúc rồi dịu giọng: “Uyển Nhi, không phải ta keo kiệt. Nàng cũng biết ta đang chuẩn bị thi Đồng, nếu ta đỗ, sau này nàng sẽ là nương tử của tú tài!”

 

Tham gia thi Đồng phải có người bảo lãnh, phí bảo lãnh đã tốn năm lạng bạc.

 

Nhà họ Chu nghèo khó, nhà ta dù khá giả hơn một chút nhưng cũng không đủ tiền nuôi một thư sinh.

 

Tiền bạc đổ vào khoa cử thật sự nhiều vô số kể.

 

Thành thân với Chu Cảnh Viễn ba năm, ta đã bán hết bảy mẫu ruộng hồi môn, còn vét sạch cả bạc trong rương cưới.

 

Chu Cảnh Viễn cũng có chí tiến thủ, thành tích trong học đường luôn đứng đầu.

 

Ngay cả viện trưởng cũng nói chỉ cần hắn tham gia kỳ thi thì chắc chắn sẽ đỗ cao.

 

Bây giờ trong nhà còn đúng năm lạng bạc, nếu ta dùng để khám bệnh thì phu quân sẽ không có tiền đi thi nữa.

 

Ta ôm ngực, cảm thấy mỗi lần hít thở đều như có lưỡi dao cắt qua phổi. 

 

Bệnh của ta thật sự không thể kéo dài thêm được nữa.

 

3.

 

“Phu quân, chàng… chàng có thể mượn bạc từ bạn học hay không? Chàng thân với Liễu công tử, cha của Liễu công tử lại là Liễu viên ngoại, phú hộ trong trấn của chúng ta…”

 

“Câm miệng!”

 

Chu Cảnh Viễn cắt ngang lời ta, tức giận hất tay áo: “Quân tử giao thiệp nhạt như nước, sao có thể bị vấy bẩn bởi mùi tiền phàm tục! Cả tiền chữa bệnh cho thê tử cũng phải đi vay, nàng bảo các bạn học khác sẽ nhìn ta như thế nào?!”

 

Chu Cảnh Viễn càng nói càng giận, cuối cùng thu dọn đồ đạc chuyển đến học đường ở.

 

Hắn nói mình sắp thi Hương, cần yên tĩnh ôn tập. Trước khi đi, hắn còn mang theo toàn bộ bạc trong nhà, không để lại cho ta dù chỉ một đồng. Hắn nói trong nhà còn đủ lương thực, ta cũng chẳng cần tiêu gì nhiều. Đợi hắn đỗ tú tài, nhận thưởng rồi sẽ dẫn ta đi khám bệnh.

 

Hắn rời đi được mấy ngày thì ta bị bệnh chết. 

 

May mắn là năm xưa ta từng cứu một con cá chép mắc cạn bên sông. Con cá đó là con trai của thần sông.

 

Thần sông nhớ ơn ta nên đã cầu xin Diêm Vương cho ta làm Thổ Địa nương nương của trấn này.

 

Sau khi thành thần Thổ Địa, ta hối hận vì đã trao nhầm chân tình, cũng hận Chu Cảnh Viễn trong mắt chỉ có công danh lợi lộc, không có tình nghĩa phu thê.

 

Vậy nên ta chẳng muốn gặp lại hắn, một mực cố ý tránh né. 

 

Chỉ là vào thất hồi hồn đầu tiên, ta không nhịn được đã đứng xa nhìn hắn.

 

Hắn quỳ trước mộ ta khóc rất thương tâm, nói hắn đã đỗ tú tài, xem như khổ tận cam lai, nhưng ta lại không có phúc hưởng.

 

Người trong thôn còn an ủi hắn, nói ta vốn mệnh mỏng, không liên quan đến hắn, bảo hắn đừng tự trách.

 

Ta nhìn thư sinh đang quỳ rất lâu trên đất, thật muốn cho Chu Cảnh Viễn thấy cảnh này. Không phải do ta vô phúc mà là do hắn không đủ yêu ta, không biết trân trọng ta.

 

Thư sinh này cũng họ Chu nhưng người ta dám nguyện đánh đổi công danh cả đời chỉ để cầu cho vợ con được bình an!

 

Khác biệt, đây chính là khác biệt!

 

Mấy nàng dâu trẻ đến xem náo nhiệt không khỏi gật gù cảm thán.

 

Thê tử của hắn có phúc lắm mới lấy được một người phu quân tình sâu nghĩa nặng như vậy.

 

Ta nhìn cũng cảm động, bắt đầu hiếu kỳ về dáng vẻ của vị Chu công tử này. 

 

Nhìn biểu hiện của đám phụ nữ bên cạnh thì chắc hắn phải tuấn tú lắm. 

 

Người tuấn tú nhất mà ta từng gặp lúc còn sống chính là Chu Cảnh Viễn. 

 

Không biết hắn và Chu Cảnh Viễn ai đẹp trai hơn?

 

4.

 

Ta mường tượng ra rất nhiều dáng vẻ của vị Chu công tử này: nho nhã thư sinh, sắc sảo lạnh lùng, hay mang khí chất thanh tao.

 

Chỉ duy nhất không ngờ hắn lại trông giống hệt như Chu Cảnh Viễn!

 

Thật sự là giống như hai giọt nước. Mày như núi cao, sống mũi cao thẳng, thậm chí ngay cả nốt ruồi lệ dưới đôi mắt đào hoa cũng giống nhau như đúc!

 

Trời ơi, trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao?

 

Chu công tử có dung mạo giống hệt như phu quân trước đây của ta lúc này đang ngẩng mặt lên, vẻ mặt bi thương, đôi mắt đỏ hoe: “Chu Cảnh Viễn ta rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi gì mà ông Trời cứ hết lần này đến lần khác cướp đi người ta yêu thương nhất? Thổ Địa nương nương, nếu nhất định phải có một người chết thì hãy lấy mạng ta đi!”

 

Khoan đã, ai cơ?!

 

Hắn vừa dứt lời, cả miếu Thổ Địa lập tức vang lên tiếng khóc nức nở.

 

Từng thiếu nữ che khăn khóc không dứt cứ như thể chính họ mới là phu nhân nhà họ Chu đang sinh con ở Quỷ Môn Quan. 

 

“Nhìn mau! Thổ Địa nương nương động đậy rồi!”

 

“Đúng vậy! Ta cũng thấy! Người vừa chớp mắt kìa!”

 

“Trời ơi! Thổ Địa nương nương bị chân tình của Chu công tử làm cho cảm động, vậy mà thật sự hiển linh rồi!”

 

Trước mắt ta, một đám người lập tức quỳ rạp xuống.

 

Chu Cảnh Viễn vừa rơi nước mắt vừa không ngừng dập đầu.

 

Ta ngồi trên đài cao, tâm trạng vô cùng phức tạp. Vừa nãy vì quá kinh ngạc nên ta mới vô tình hiện thân ra khỏi tượng đất.

 

Chuyện này cũng không thể trách ta!

 

Ai mà ngờ được chứ?

 

Làm sao ta nghĩ ra được người đàn ông si tình tuyệt thế đang quỳ trước mặt lại chính là người từng bỏ mặc sự sống chết của ta?!

 

Hắn còn còn nói gì cơ? Ông Trời hết lần này đến lần khác cướp đi người hắn yêu?

 

Lúc còn sống, ta chưa từng cảm thấy hắn yêu ta.

 

5.

 

Chu Cảnh Viễn ngất rồi.

 

Theo lời đại phu bị kéo đến đây thì hắn đã không ăn uống suốt mấy ngày qua khiến cho cơ thể kiệt sức mà ngất. 

 

Trên đường đến đây, hắn vừa quỳ vừa bái, từ miếu Quan Âm ở phía tây của trấn đến đền Thần Tài ở phía đông, rồi tới miếu Nguyệt Lão ở phía bắc, cuối cùng mới đến miếu Thổ Địa của ta ở phía nam.

 

Người bình thường đã không chịu nổi dày vò như vậy, huống chi là một người đã nhịn đói nhiều ngày?

 

Thâm tình đến mức này quả thật khiến cho người ta cảm động.

 

Giá mà hắn không phải là phu quân trước đây của ta.

 

Ta ngơ ngác đi theo bên cạnh đám người hầu của nhà họ Chu, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng trước cổng Chu phủ.

 

Từ xa ta đã nghe thấy tiếng hét thê thảm.

 

Phu nhân hiện tại của Chu Cảnh Viễn là Liễu Thư Vân, con gái của Liễu viên ngoại. Nhà nàng có hai cửa hàng vải, một quán rượu và ba tiệm gạo.

 

Lúc này đây, gương mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, mớ tóc rối bết lại vì mồ hôi trông vô cùng nhếch nhác và tiều tụy. Thế nhưng sự tàn tạ ấy chẳng thể làm lu mờ nhan sắc của nàng.

 

Liễu Thư Vân vô cùng xinh đẹp.

 

Ta chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

 

Xét về dung mạo, về gia thế, ta đều thua kém nàng.

 

Đáng tiếc một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại sắp chết rồi. Quỷ sai câu hồn đã đứng sẵn bên giường, chỉ chờ đến giờ là sẽ dẫn nàng đi.

 

Nhìn thấy ta, quỷ sai chắp tay hành lễ: “Bái kiến thần Thổ Địa, sao người lại ở đây?”

 

Liễu Thư Vân bấu chặt lấy tay nha hoàn, dùng hết sức hét lên: “Đừng… đừng lo cho ta! Cứu con của ta trước! Đại phu, nhất định phải cứu con của ta! Phu quân đâu? Mau bảo chàng nói với đại phu cứu con của ta!” 

 

Tiểu nha hoàn có khuôn mặt bầu bĩnh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Tiểu… tiểu thư? Cô gia đi cầu thần tiên phù hộ cho người rồi! Ngài ấy nói chỉ cần cầu khẩn các vị thần tiên, nhất định sẽ có một vị chịu cứu người…”

 

Liễu Thư Vân khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười nhanh chóng hóa thành chua xót. 

 

Nàng cười, nước mắt cũng theo đó trào ra. “Sao phu quân của ta lại ngốc như vậy…”

 

6.

 

Quỷ sai đã thấy quá nhiều chuyện sinh tử nên chẳng mấy bận tâm.

 

Hắn nhàm chán vung vẩy gậy câu hồn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

 

“Sắp đến giờ rồi.”

 

Liễu Thư Vân dường như cũng cảm nhận được thời gian của mình không còn bao nhiêu.

 

Nàng cố gắng giơ tay đặt nhẹ lên bụng mình: “Con à, e là mẫu thân không chờ được đến ngày con chào đời nữa rồi. Ta… ta chỉ muốn nhìn con một lần, chỉ một lần thôi cũng được…”

 

Nhìn nàng, ta lại nhớ về bản thân đã giãy giụa thế nào trước khi chết. Cũng là cùng một nỗi không cam lòng và tuyệt vọng.

 

Trong bụng nàng vẫn còn một đứa bé chưa ra đời.

 

Ta thở dài, giơ tay cản gậy dẫn hồn của quỷ sai: “Nói với Phán Quan đại nhân, tạm thời để mạng của Liễu Thư Vân ở chỗ ta.”

 

Địa phủ vẫn phải nể mặt Thiên giới, mỗi vị thần tiên mỗi năm đều có ba cơ hội kéo người từ Địa phủ về dương gian.

 

Cứu người từ cõi chết chính là cách tốt nhất để chiêu dụ hương khói.

 

Quỷ sai sững sờ, thoáng nhìn Liễu Thư Vân bằng ánh mắt kinh ngạc: “Thần Thổ Địa cũng thật mềm lòng. Nhưng tâm bệnh của người phụ nữ này quá nặng, cho dù cứu được e rằng cũng chẳng sống được bao lâu.”

 

Những người được thần tiên cứu về đều phải đặc biệt chú ý giữ gìn sức khoẻ, bởi vì khoảng thời gian còn lại của họ chính là thời gian vay mượn.

 

Liễu Thư Vân cuối cùng cũng bình an hạ sinh một cô con gái. 

 

Chu Cảnh Viễn lúc này cũng đã tỉnh lại. Nhưng khi nghe tin vui, hắn ngược lại không hề vui vẻ mà ôm mặt khóc nức nở.

 

“Tại sao?! Tại sao lúc đó ta không đi cầu thần linh?! Uyển Nhi… Uyển Nhi, là ta hại nàng. Tất cả đều là lỗi của ta!! Giá như… giá như ta biết trước…”

 

Hắn khóc đến nghẹn lời, ôm ngực không nói nên lời.

 

Ý gì đây?

 

Ta đứng bên cạnh hắn, hoàn toàn mơ hồ.

 

Ta chết vào ngày hạ chí, lúc hắn về đến nhà thì thi thể của ta đã thối rữa, giòi bọ lúc nhúc. Cho dù thần tiên giáng thế cũng không thể cứu được một cái xác đã mục nát.

 

Bây giờ ta không còn nữa hắn mới biết hối hận, đã muộn rồi!

 

7.

 

Từ hôm đó, hương khói trong miếu Thổ Địa đột nhiên trở nên thịnh vượng.

 

Người trong trấn đều nói rằng chính tấm chân tình của Chu tú tài khiến cho thần linh cảm động nên mới cứu sống vợ con của hắn.

 

Trong lúc nhất thời, Liễu Thư Vân trở thành đối tượng bị các khuê nữ nàng dâu lớn nhỏ ghen tị.

 

Nhưng ta thấy Liễu Thư Vân không vui vẻ chút nào. 

 

Chu Cảnh Viễn đặt tên cho con gái của họ là Niệm Uyển, Chu Niệm Uyển.

 

Liễu Thư Vân thường xuyên ngẩn ngơ nhìn con gái, trong lúc thất thần, đôi mắt lại đỏ hoe.

 

Nha hoàn mặt bầu bĩnh cầm lên chiếc mũ hổ được thêu tinh xảo hòng làm nàng vui: “Tiểu thư, ba ngày nữa là tiểu thư nhỏ của chúng ta đầy tháng rồi. Nghe nói dạo gần đây cô gia đều đang bận rộn chuẩn bị lễ đầy tháng cho tiểu thư nhỏ đấy!”

 

Liễu Thư Vân có chút hứng thú, nét u sầu trên mặt cũng tan đi phần nào: “Thật sao? Cô gia đã chuẩn bị gì vậy?”

 

Nha hoàn mím môi cười vui vẻ: “Hình như là đang chạm khắc gì đó, cô gia sắp thi Hương rồi, vậy mà vẫn dành nhiều thời gian để tự tay chuẩn bị quà, có thể thấy rõ ngài quan tâm đến hai mẹ con người đến nhường nào.”

 

Ta đã nhìn thấy thứ mà Chu Cảnh Viễn khắc, là một cây trâm gỗ khắc hoa đào. Nhưng con gái của hắn còn nhỏ như vậy, tặng trâm gỗ có phải hơi sớm hay không?

 

Ba năm phu thê, sáu năm quen biết, ta chợt nhận ra dường như mình chưa từng hiểu rõ Chu Cảnh Viễn.

 

Cha hắn mất sớm, mẹ hắn góa bụa nuôi hắn trưởng thành.

 

Để có tiền cho hắn ăn học, mẹ hắn làm việc đến kiệt sức rồi nhanh chóng qua đời vào tháng thứ hai sau khi hắn thành thân.

 

Từ đó về sau, Chu Cảnh Viễn lao vào học hành như kẻ điên. 

 

Hắn nói hắn nhất định phải đỗ đạt để có thể cáo mệnh cho mẹ, để cho bà dù có thành ma cũng phải là con ma hiển hách nhất trong trấn.

 

Ta hiểu rõ khát vọng của hắn đối với danh lợi quyền thế. Những khao vọng ấy hòa vào máu, khắc vào xương, khiến hắn mỗi ngày đều như uống máu gà, kiên trì dùi mài kinh sử, đêm đêm đọc sách dưới ánh đèn.

 

Vì khoa cử, hắn có thể nhịn đói, chịu nóng, chịu lạnh, chịu khổ. Thế nên hắn không tiếc bỏ mặc mạng sống của ta. 

 

Nhưng bây giờ hắn lại nói nguyện dùng công danh phú quý cả đời chỉ để đổi lấy mạng sống của vợ con. 

 

Nói thật, ngay cả ta cũng có chút ghen tị với Liễu Thư Vân.

 

Nhưng sau mấy ngày quan sát, ta phát hiện dường như Chu Cảnh Viễn cũng không đối xử tốt với nàng chút nào.

 

Giữa hai người trông giống như người thân xa lạ hơn là phu thê. Khách khí có thừa, không đủ thân mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang