Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương thượng, không tốt, không tốt…….”

Một nội thị áo xanh một đường hô to gọi nhỏ mà xông vào tẩm cung Ma quân Phong Ly, lại bị quan nội thị bên trong mắng một phen: “Vương thượng còn chưa có dậy, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy còn thể thống gì, đển tột cùng xảy ra chuyện gì?”

“Đại nhân, ngài không biết, dạ oanh hoa mà vương thượng thích nhất…..,  dạ oanh hoa mà Vương thượng thích nhất……..trong một đêm tất cả đều chết héo.”

Nội thị kia kích động kêu to, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là buổi sáng vừa mới ngủ dậy, lúc chuẩn bị tưới nước cho dạ oanh hoa ngoài tẩm cung của vương thượng mới phát hiện, toàn bộ khóm hoa dạ oanh đều bị khô héo.

Ngọc Sanh trộm liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, khó hiểu nói: “Dạ oanh hoa không phải vẫn tốt sao? Hồng sắc vẫn kiều diễm như vậy a.”

Nội thị nói: “Đại nhân, hoa dạ oanh này thoạt nhìn tốt, thế nhưng rễ cây đã muốn khô héo, không quá ba ngày, một đóa cũng không còn.”

“Chết rồi thì trồng lại là được, có thể là bị sâu bọ đi, không cần quấy rầy vương thượng nghỉ ngơi.” Ngọc Sanh vẫn là không chút để ý mà trả lời, theo hắn thấy, không phải chỉ là một ít hoa thôi sao, không đáng kể chút nào.

“Thế nhưng, đại nhân………”

“Được rồi, không có thế nhưng gì nữa, việc nhỏ này không cần làm phiền lòng vương thượng, không cần đùa giỡn nữa, tôn sùng vương thượng cũng không phải chỉ có một mình ngươi, thủ đoạn nào ta còn chưa thấy qua, tóm lại, ngươi bất quá cũng chỉ là một người làm vườn nho nhỏ trong hoa viên, tùy tùy tiện tiện xông vào tẩm cung của vương thượng, chính là bất kính, ngươi đừng tưởng rằng vương thượng tính tình ôn như liền bạo gan làm càn, ngươi muốn gặp vương thượng chính là không có khả năng.”

Ngọc Sanh còn chưa nói hết, nội thất liền truyền đến một thanh âm ôn hòa: “Ngọc Sanh, xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Sanh hung hăng trừng mắt liếc nhìn nội thị liều lĩnh kia một cái, vội vàng cao giọng hồi đáp: “Không có việc gì, vương thượng, chỉ là chút việc nhỏ, Ngọc Sanh sẽ xử lý tốt”

Nhưng mà, cửa nội thất lại bị mở ra nhẹ nhàng, một thân áo ngủ màu vàng nhạt, tóc dài rối tung, nam tử thanh tú nhẹ nhàng tựa vào cửa.

Nam nhân này không phải đặc biệt tuấn mĩ, nhưng dáng người thon dài, khí chất thanh nhã cao quý, tuy rằng có chút đơn bạc, có chút nhu nhược, cũng không yếu ớt. hắn tựa vào cửa, mắt buồn ngủ mà lim dim, thần thái biếng nhác, bởi vì y bào không chỉnh tể mà lộ ra một mảnh lớn da thịt tuyết trắng ở bả vai, hai chân trần trụi trắng nõn, dẫm lên sàn nhà lạnh như băng, dường như không chịu nổi lạnh lẽo không tự giác chạm nhau ma sát.

Người nhìn đến tình cảnh bên trong liền mở trừng hai mắt, đôi mắt màu tro ánh kim chậm rãi cong lên, một mạt thiện ý nhu hòa tươi cười hiện ra bên môi hắn, trong nháy mắt mê hoặc ánh mắt nội thị cùng thị vệ.

“A vương thượng, ngài làm sao lại dậy rồi.” Ngọc Sanh quá sợ hãi, vội vàng chạy tới, giơ tay giữ lấy y phục đang rơi ra trên người nam tử, lấy ra áo choàng trên bình phong đem cả người hắn bao lại thực kín, trong miệng liên tục nhắc đi nhắc lại: “Ngài xem ngài, ngay cả quần áo cũng không mặc vào liền tùy tùy tiện tiện chạy ra, nếu cảm lạnh phải làm sao bây giờ a, thân thể của ngài vì vậy mà luôn luôn không khỏe lên được”

Hai thị vệ thân cận cũng vội vàng chạy tới, một người ôm lấy nam tử kia, đem hắn đặt ở trên ghế, một người lấy hài, tất, cẩn thận mà nâng bàn chân trần bạch ngọc của hắn lên,  đặt lên đầu gối mình, thay hắn mang vào. Khóe miệng nam nhân khẽ cười, không chút nào phản khán mặc cho thị vệ hầu hạ, thần thái tự nhiên mà ôn hòa, đôi mắt thần bí màu tro mang theo ánh vàng nhu hòa tựa như muốn tích tầng tầng hơi nước.

Nội thị liều lĩnh kia nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, chằng lẽ người này chính là Ma quân Phong Ly sao? Một người nam nhân gầy yếu như nữ tử, ôn nhu như nước, cười như xuân phong, đây chính là tình nhân hoàn mỹ trong mắt vô số thị quan cùng thị vệ sao?

Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngốc lăng của nội thị, Phong Ly một mảnh lạnh nhạt, thanh âm nhu hòa, hỏi: “Vừa xảy ra chuyện gì? Có thể nói với ta không?”

Cái loại ngữ khí bình tĩnh thương lượng này, không có tự xưng vương, cũng không có bày ra vẻ kiêu căng của quân vương, đem mình đặt ngang hàng với nội thị. nhưng hắn thân là ma quân nhận được sự giáo dục hoàn mĩ cũng khí độ tôn quý, nhưng lại làm cho người ta không tự giác mà tâm phục khẩu phục

Nội thị quỳ trên mặt đất, kích động đến lệ nóng doanh tròng, đây là vua của ma giới, lại gần gũi bình dị như vậy, ôn nhu như vậy cùng hắn nói chuyện, hắn bất quá chỉ là một hoa tượng nho nhỏ, dù khoảng cách chỉ cách tẩm cung ma vương mấy bước, lại chưa từng gặp ma vương ở khoảng cách gần như vậy, càng đừng nói đến việc nói chuyện với nhau

“Làm sao vậy, không cần sợ hãi, có chuyện gì nói với ta, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết có được không?”

Thanh âm Phong Ly càng thêm ôn nhu, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng vào nội thị kia, giống như hắn cùng nội thị này là tri kỉ nhiều năm.

“Vương thượng, dạ oanh hoa trong hoa viên tẩm cung ngươi tất cả đều khô héo, đều là lỗi của nô tài,không có chăm sóc tốt cho hoa mà vương thượng thích nhất ” Không biết vì cái gì, vương thượng ôn nhu cùng hắn nói chuyện, ngược lại hắn càng thêm áy náy, khổ sở trong lòng đến chịu không nổi, nước mắt lại rơi xuống.

“Như thế nào lại thế?” Phong Ly đứng lên đi đến bên cửa sổ, thân thể đơn bạc mang theo cảm giác yếu đuối, Ngọc Sanh bước lên phía trước từng bước, đỡ lấy tay hắn.

“Quả nhiên đều khô héo”

“A, vương thượng làm sao thấy được.” Ngọc Sanh ngạc nhiên nói, những khóm hoa kia từ ngoài nhìn vào căn bản là không có hao tổn gì.

Từ khi Phong Ly đăng cơ tới nay, bởi vì hắn không giống tiền nhiệm Ma quân Tu Trạch nghiêm túc, cũng không giống Tu Trạch không thích tẩm cung có quá nhiều người hầu hạ, hơn nữa tính cách của hắn nhu tình như nước, lại không có tính cách gì, cho nên thị quan cũng sẽ không sợ hãi, liền có gan lên tiếng.

“Ngươi xem, màu sắc thân hoa này đều mất đi xanh tươi. hoa viên chúng ta rất có thể là xuất hiện côn trùng có hại đi.” Phong Ly trầm ngâm một chút, nói: “Không biết là loại côn trùng có hại nào, lợi hại như vậy, trong một đêm có thể giết chết rất nhiều hoa.”

“Vương thượng, thực xin lỗi, nô tài cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi ngày nô tài đều hảo hảo chăm sóc a…..” Nội thị kia vẫn đang khóc lóc.

“Ai, đây bất quá chỉ là nạn sâu bệnh, làm sao lại có thể nói ngươi sai, mau ngừng khóc, chết mấy đóa hoa thôi, không phải chuyện lớn gì.” ánh mắt Phong Ly hạ xuống, trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập phiền muộn.

“Làm chết hoa của vương thượng, lại còn ngụy biện, ngươi nếu chiếu cố hảo, như thế nào hoa lại chết.” Ngọc Sanh bực bội nội thị này chẳng phân được nặng nhẹ, chết một ít hoa tính là gì, nếu như chuyện này xảy ra lần nữa, Vương thượng cũng sẽ không nhỉn ra, cố tình chạy đến đây hô to gọi nhỏ. Vương thượng là người thiên lương như vậy, nhìn thấy hoa chết, tuy rằng ngoài mặt không đành lòng trách cứ, nhưng trong lòng vẫn là thương tâm, cho nên tất cả đều là lỗi của nội thị này.

“Đại nhân, nô tài vẫn luôn chiếu cố tốt mà…….” nhìn thấy ánh mắt mất mát của Phong Ly, nội thị khóc càng thêm thương tâm, làm cho vương thượng ôn nhu như thế khổ sở, căn bản không phải là chuyện hắn mong muốn.

Ngọc Sanh hừ lạnh nói: “Không cần bắt nạt Vương thượng thiện lương, một đám phạm sai liền chạy đến đây khóc lóc kể lể, này còn ra thể thống gì?” Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang hai thị vệ đứng ở một bên: “Vương thượng tuy không trách cứ, nhưng quy củ của Ma cung cũng không thể không tuân thủ, la tháp, bối mông, đem tên nô tài kia xuống đánh hai mươi trượng, coi như là hắn không có chiếu cố tốt cho hoa của Vương thượng mà trừng phạt đi”

Hai thị vệ đã sớm không muốn thấy thị vệ này, dám to gan  làm ảnh hưởng vương thượng nghỉ ngơi, lại làm cho vương thượng thương tâm, chỉ đánh hai mươi bản quả thực là rất tiện nghi cho hắn. Cho nên nghe được mệnh lệnh của Ngọc Sanh, lập tức hung tợn nắm lấy cánh tay nội thị.

“A, từ từ, hắn cũng không phải cố tình………” Phong Ly nhẹ giọng ngăn trở, trong thanh âm tràn đầy không đành lòng ” Bất quá chỉ là mấy đóa hoa thôi, không cần phải…….”

“Vương thượng, ngài chính là rất thiện lương.” Ngọc Sanh trách móc nói: “Ngài không thể chuyện gì cũng dung túng, ngài xem, bọn nô tài này đã làm càn thành cái dạng gì, ngay cả tẩm cung của ngào cũng dám không thông báo mà tùy tiện xông loạn vào.”

“Hắn……..hắn còn là một hài tử a….” Phong Ly có điểm bất đắc dĩ, nhìn về phía Ngọc Sanh như muốn cầu tình

“Vương thượng, nô tài cam tâm chịu phạt, vương thượng quý trọng nô tài, nô tài trong lòng hiểu được, chuyện này đích thực là lỗi nô tài. Vương thượng cũng không nên vì nô tài mà phá hủy quy củ ma cung.” Nội thị rơi lệ đầy mặt, nghĩ đến vương thượng cao cao tại thượng đối với mình tốt như vậy, chính là có chết cũng cam tâm.

“Thế nhưng……..” Phong Ly vẫn còn do dự.

“Vương thượng, ngày không cần nói nữa, hai mươi trượng này nô tài nhất định phải lĩnh phạt”

“Ai, ngươi còn nhỏ như vậy, đánh như vậy phá hủy thân thể ngươi thì phải làm sao bây giờ a”  Phong Ly vẻ mặt ưu sầu cao thấp quét mắt nhìn dáng người nhỏ gầy của nội thị.

“Vương thượng, xin yên tâm, thân mình nô tài thực sự cứng rắn, hai mươi trượng căn bản không tính là gì.” Nội thị cố gắng ưỡn ngực, chứng tỏ chính mình rất cường tráng,  “Sau này nô tài nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc hoa của Vương thượng, cam đoan không bao giờ…………làm cho chúng nó bị sâu bệnh.” Dứt lời, một bộ dáng khí thế ngất trời, bộ dáng dõng dạc, bỏ hai cánh tay của thị vệ ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Phong Ly thở dài một tiếng, có điểm rầu rĩ không vui: “Ngọc Sanh, ngươi nói ta có phải hay không rất yếu đuối?”

Ngọc Sanh thương tiếc liếc mắt nhìn Phong Ly một cái, nói: “Vương thượng, ngài chính là rất thiện lương”

“Thế nhưng, ta chính la không đành lòng nhìn thấy người khác khổ sở, cũng không muốn trừng phạt người a.” Phong Ly thần tình ảm đạm, nói: “Ngọc Sanh, về sau không cần như vậy được không? Chết mấy đóa hoa thôi sao cần phải phạt, làm như vậy không tránh khỏi có chút tàn nhẫn”

“Vương thượng, Ngọc Sanh lần sau không dám, Ngọc Sanh chính là không thích nhìn tên nô tài kia làm càm.” Ngọc Sanh thấy Phong Ly hờn giận, tâm tình cũng trầm trọng hơn: “Vương thượng, ngàn vạn lần không cần giận Ngọc Sanh”

“Ta không phải đang trách Ngọc Sanh” Phong Ly an ủi mà vuốt ve bả vai Ngọc Sanh, thở dài một hơi, “Ta chỉ là không đành lòng thôi”

“Vương thượng, không cần để cho chuyện nhỏ này ảnh hưởng tâm trạng, thân mình ngài yếu như vậy, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều đi”

Ngọc Sanh đỡ lấy Phong Ly, nhịn không được sờ sờ tay hắn lộ ra ở ống tay áo,. hắn rất thích vương thượng, từ khi được phái đến hầu hạ vương tử Phong Ly hắn liền thích, nếu như nói là nhất kiến chung tình cũng không có gì không đúng, dù sao hắn chính là người hầu đầu tiên bên cạnh vương thượng, cùng hắn tiếp xúc, lại càng chìm đắm trong phong thái của hắn không thể thoát ra.

Hắn biết vương thượng rất thiện lương, cho dù trong lòng có bất mãn gì cũng không muốn trách người khác, Vương thượng ôn nhu thiện lương như thế, chỉ sợ một đám đại thần cũng có thể làm loạn trên đầu của hắn.

Bất quá, cũng may vương thượng rất ỷ lại hắn, hắn tin rằng, ở trong lòng vương thượng, hẳn không giống như người bình thường. Hắn cảm thấy được vương thượng cũng là thích hắn, bằng không trong tẩm cung nhiều nội thị thị vệ như vậy, vì cái gì chỉ cho một mình hắn tùy ý làm bậy, tùy ý ra lệnh? Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền cảm thấy ngọt ngào.

“Sắp lâm triều đi.”

“Còn sớm mà, ngài ngồi đây một lát, ta lấy triều phục cho ngài”

“Ân”

Phong Ly ngoan ngoãn mà gật đầu, Ngọc Sanh sủng nịch cười cười, chạy vào nội thất. Nhìn bóng dáng ngọc sanh tiến vào nội thất,  khóe miệng Phong Ly nhẹ hạ xuống một chút, ánh mắt ôn nhu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, dạ oanh hoa tuy rằng khô héo nhưng vẫn còn kiều diễm như lửa

“Vương thượng, triều phục của ngài đã lấy đến, Ngọc Sanh giúp ngài thay”

Phong Ly giang hai tay, cực kỳ tự nhiên chờ đợi Ngọc Sanh giúp hắn thay y phục. hắn thoáng cúi đầu, thói quen mà nhìn tay Ngọc Sanh ở trước ngực mình bận rộn, mảy may không chút nào để ý Ngọc Sanh mượn cơ hội vì hắn thay triều phục mà như có như không chạm vào cơ thể của hắn. Biểu tình hắn nhu hòa mà bình tĩnh, bình tĩnh đến như cái gì cũng không có, con ngươi màu tro ánh vàng cũng tản ra nhu hòa quang mang, nhu hòa đến không có tình cảm dao động.

“Vương thượng còn vì mệnh lệnh của Ngọc Sanh vừa rồi mà giận sao.” Ngọc Sanh giúp hắn thay đổi triều phục mới, một bên có chút bất an hỏi. Hắn đứng gần sát Phong Ly,  ngửi được một mùi thơm ngát thản nhiên phát ra trên người hắn, chỉ cần không bị vương thượng chán ghét, cả đời hầu hạ hắn cũng cam tân tình nguyện.

“Không có a, ta biết Ngọc Sanh đối tốt với ta.” Phong Ly mỉm cười, kỳ thật hắn cũng không thích dạ oanh hoa, hắn vẫn luôn cảm thấy dạ oanh hoa quá hồng, rực rỡ đến phóng túng, tràn ngập bá đạo cùng diễm lệ, cùng với tính cách của hắn không hợp nhau. Nhưng hoa này là cha thích nhất, cho dù cả ma giới đều không có ngăn trở hắn chuyện gì, hắn cũng sẽ không muốn gây khó dễ cho loài hoa này, liền cho nó ở đó mà phát triển đi.

Nhìn thấy Phong Ly cười, Ngọc Sanh một trận ngẩng người. Vương thượng tuy rằng bộ dạng không tính là tuấn mĩ, nếu đem vương thượng so sánh với mẫu thân Thu Vương, lại càng kém xa, thế nhưng vương thượng cười rộ lên thật đẹp, ấm áp mà ôn nhu. Nhìn thấy vương thượng tươi cười, phiền não cùng ưu sầu trong lòng liền lập tức biến mất vô tung, thật ôn như giống như xuân phong.

Mà Phong Ly giống như không có chú ý tới Ngọc Sanh đang ngẩn người, cười đến càng thêm nhu hòa. Hắn giống như không biết mình tươi cười thật có lực sát thương, tùy tiện tiêu xài loại xinh đẹp này, cho dù là thiên, ma, nhân tam giới đột nhiên bị hủy diệt, cũng không ngăn cản được ý cười bên môi hắn đi?

Nam nhân thành thục mà tuấn mỹ ngồi trên tháp thượng, hết sức chăm chú nhìn tấu chương trong tay mình, bởi vì ánh sáng thay đổi mà sáng tối luân phiên trên khuôn mặt hắn tản mát ra vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu cùng yêu kiều xinh đẹp, tóc dài dùng một sợi tơ tằm đơn giản buộc lên, trường bào màu xanh nhạt bao bọc lấy thân thể yểu điệu của hắn, kéo thật dài trên mặt đất, giống như là một bức họa động lòng người

Trong ngực hắn có một người trường bào vàng nhạt yêu kiều biếng nhác giống như xương cốt cũng không có, người nọ đem mặt chôn ở trong ngực hắn, hai tay gắt gao vây quanh thắt lưng của hắn, thậm chí lớn mắt mà đem bàn tay tiến vào trong vạt áo của hắn.

“Triết Lũ, da của ngươi sờ thật hảo a, nếu không phải đã sớm nhận thức ngươi, thế nào cũng sẽ không tin ngươi là lão nam nhân gần ba nghìn tuổi, ngươi xem, ngươi vẫn là đẹp kinh người, làn da non mịn như hoa, không bằng không cần làm thừa tướng, đến làm phi tử của ta đi, ta cam đoan nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi”

“Vương thượng, ngài đừng nói với ta tính của ngài gần đây lại thay đổi, thích nam nhân đi.”  Hoài Triết Lũ mặt không chút thay đổi, vừa nói chuyện, một bên tiếp tục xem tấu chương.

Người trong lòng ngực ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt thanh tú cười tủm tỉm, con mắt màu tro ánh vàng cong cong hiên lên vài tia chọc ghẹo, tiếp tục làm nũng.

“Triết Lũ, người ta nếu thích nam nhân, đương nhiên là tuyển ngươi a, ngươi biết rõ người ta đổi với ngươi một lòng say mê, lại vẫn luôn lạnh như băng đả thương tâm người ta.” Không thuận theo mà kéo vạt áo của Hoài Triết Lũ xuống, tiếp tục quấy nhiễu, nói:  “Triết Lũ, ngươi đến tột cùng có yêu thương người ta hay không, người ta đã yêu thương ngươi như vậy”

“Ngài nếu có rảnh ở chỗ này ngốc ngốc, không bằng hảo hảo xử lí triều chính, không cần luôn giao cho thần, thần đường đường la thừa tướng của ma giới, không phải nô lệ của ngài, ngài nếu còn tiếp tục tùy tiện nô dịch thần, thần sớm muộn cũng có một ngày phủi tay mặc kệ”

“Tốt, vậy ngươi sẽ không phải làm thừa tướng, đến làm tình nhân của ta đi.” Hắn ở trong lòng người kia ngồi dậy, vẫn không đứng đắng rúc sâu vào trong ngực của hắn. “Ta muốn làm người đàn ông đầu tiên của ngươi”

“Chỉ bằng thân hình nhu nhược của ngài, cũng muốn làm nam nhân của thần? Muốn thần làm phi tử của ngài cũng không thể không được, bất quá……thần muốn ở mặt trên.” thanh âm của Hoài Triết Lũ vẫn là lạnh như băng không có một tia dao động.

“Uy, tốt xấu gì ta cũng là một Ma quân, nào có chuyện bị người ta áp, nói như thế nào cũng nên là ta áp ngươi.” Phong Ly kiên cường bổ nhào, đem Hoài Triết Lũ đặt ở dưới thân: “Lại nói, ngươi năm đó cũng là một trong 5 vị nam phi của cha ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đem cha ta đặt ở dưới thân.”

Hoài Triết Lũ bất động như núi, tuy rằng bị đặt dưới thân Phong Ly, sắc mặt lại không chút nào thay đổi: “Nói đến nam phi, vương thượng cũng tới lúc đại hôn đi,. ngài đăng cơ liền đại xá một số lớn nội thị ra khỏi cung, cũng nên tuyển một nhóm người để lấp đầy, vương thượng thích dạng nam nhân nữ nhân gì, thần sẽ phái người chọn lựa.”

“Triết Lũ, ngươi thật là một đại đầu gỗ, làm nam phi của phụ thân được, lại không làm nam phi của ta, ta chính là ma quân a, ngươi rất không tôn trọng ta.” Phong Ly vẫn còn tiếp tục nháo.

“Hình tượng hoàn mỹ của vương thượng đã biến đi nơi nào? Nếu để cho thị vệ, nội thị,…nhìn đến ngài chẳng những không xử lí chính vụ, còn tại nơi này ăn đậu hủ của thần, hình tượng của ngài đã bị hủy đến một tia cũng không còn.” Hoài Triết Lũ giơ tay đẩy người dính trên người mình ra, trên trán rốt cục cũng không tự nhiên mà chảy ra một tia mồ hôi lạnh.

Phong Ly khẽ hừ một tiếng, thuận thế ngồi dậy, khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia khinh thường: “Bọn họ bất quá chỉ là một đám mù, vừa ngu xuẩn lại buồn cười”

“Thần dân của ngài quá mức ngu xuẩn, ngài làm vương cũng không có quang vinh.” Hoài Triết Lũ trấn định đứng dậy, thuận tay kéo lại vạt áo bị Phong Ly làm rơi ra, không chút nào để ý cầm lấy một quyển tấu chương, ném vào trong ngực Phong Ly: “Đây là tấu chương khẩn cấp vừa nhận được, thần cho rằng ngài nên xem một chút”

“Ngu xuẩn cũng không lo, chỉ cần dũng mãnh là được, bọn họ mỗi người nếu như cũng thông minh, như thế nào có thể nhận thấy sự thông minh của ta a”, Phong Ly bỉu môi, tiếp nhận tấu chương, chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt liền lộ sự kinh ngạc, Thiên Đào Hoa mất tích

“Đây là tin tức gần đây mới tra được, nghe nói đã mất tích hơn 900 năm

mất tích hơn 900 năm mới phát hiện, thám tử ma giới chúng ta làm gì a?” Phong Ly khuôn mặt giận dữ: “Bọn họ lại còn có mặt mũi hồi báo.”

“Thiên Đào Hoa có thể nói là bí mật của thiên giới, vẫn bị thượng đế nhốt ở Đào Hoa thần điện, không cho cùng ngoại giới tiếp xúc, nếu không phải tháng trước Đào Hoa thần điện cháy, chỉ sợ sẽ không ai biết, thám tử của chúng ta không biết tin tức cũng rất bình thường.”

Phong Ly đứng thẳng lên, khuôn mặt ác liệt, khí thể vương giả đột nhiên lộ ra ngoài, “Thường nghe thấy Thiên Đào Hoa chính là hoặc thần của thiên giới, làm điên đảo chúng sinh, có thể mê hoặc cả thiên hạ, các đời quân vương nhân gới mà gặp hoặc thần này, mất nước vô số, chính là kẻ gây tai họa không hơn không kém, lần này đột nhiên mất tích, chẳng lẽ là âm mưu của thiên giới sao.”

Hoài Triết Lũ cũng trầm tư nói: “Bất quá hắn đã muốn mất tích 900 năm, nếu quả thực có âm mưu gì, đã sớm mà bắt đầu, sẽ không chờ tới bây giờ cũng không có tin tức, nhưng mặt khác, nếu đúng thực là có âm mưu, vậy nhất định là một âm mưu phi thường lớn, bằng không không cần dùng 900 năm để chuẩn bị.”

Phong Ly nhíu mày, trong ánh mắt tất cả đều là sắc bén, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên bàn, giống đang suy tư, lại giống như dò xét, sau một lúc lâu mới nói: “Triết Lũ, đối với Thiên Đào Hoa, ngươi hiểu biết bao nhiêu?”

Hoài Triết Lũ cũng nhíu mày: “Lời đồn về người này luôn luôn rất ít, nghe nói thời điểm hắn sinh ra, bởi vì hoa đào nhân thiên ma tam giới toàn bộ phát hỏa,  cho nên gọi là Thiên Đào Hoa, là đứa con độc nhất của Thượng đế, tương lai rất có thể kế thừa sự nghiệp của thiên giới, bất quá từ sau khi hắn ra đời, bởi vì sợ hắn là tai họa của thiên hạ, liền vẫn bị giam ở Đào Hoa thần điện không thấy mặt trời, truyền thuyết mấy lần hắn hạ phàm, đều khiến cho nhân giới chiến tranh phân khởi, triều đại thay đổi cho nên mới có danh xưng là kẻ gây tai họa.”

Phong Ly cảm thấy hứng thú sờ sờ cằm: “Thiên Hoa Đào này bộ dáng thực sự đẹp như vậy sao.”

“Chuyện này thật ra không ai nhắc tới.” Hoài Triết Lũ trầm ngâm, có chút chần chờ: “Bất quá nếu được xưng là hoa đào của thiên giới, kẻ gây tai họa cho nhân gian, phải là rất đẹp đi? Người chân chính gặp qua hắn rất ít, thiên giới cũng không có nhiều người gặp qua hắn, căn bản là không nghe được tin tức gì

ta thật muốn gặp hắn một lần.” Phong Ly nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhu hòa, nhìn quanh rực rỡ.

Hoài Triết Lũ nhịn không được rùng mình một cái: “Vương thượng, xin đừng ở trước mặt thần cười đến ôn nhu như thế được không? Đối với người biết chân  diện mục của ngài mà nói, ngài tươi cười hảo giả”.

Phong Ly giận dữ: “Hoài Triết Lũ, ngươi còn u mê không hiểu cái gì gọi là quân thần chi lễ”.

Hoài Triết Lũ một chút cũng không đem vẻ giận dữ của Phong Ly để vào mắt: “Ma quân tự nhiên có sự hấp dẫn, phong thái tuyệt đại, nhược như nhu thủy, cười như xuân phong, ngài ngày ngày đội cái mặt nạ dối trá này có mệt hay không?”

“Cái gì có mệt hay không a?” Phong Ly cảm thấy mạc danh kỳ diệu (không hiểu rõ) “Ta chính là người như vậy, ta cũng không có mang cái mặt nạ gì, ta biểu hiện ra ngoài chính là bản thân mình, chẳng qua nhìn thấy kẻ ngu dốt tâm tình cũng rất kém, đương nhiên không thể trưng ra gương mặt cao hứng gì.”

Hoài Triết Lũ nhẽ hạ khóe miệng, đúng vậy, ôn nhu của vương thượng là xuất phát từ trong tâm, bất quá tâm của hắn thế nhưng còn lãnh khốc hơn ác ma

“Về chuyện Thiên Đào Hoa……….”

“Bảo thám tử hảo hảo tìm hiểu, cần phải nhanh một chút, nghe được tin tức của hắn, phải biết thiên giới đang chuẩn bị âm mưu gì,  ta nhất định phải làm chủ tam giới, nhưng ta cũng không muốn cùng bọn họ giằng co mà mất cả chì lẫn chày. Dùng võ lực chinh phục thế nhân là một hạ sách, phong ly ta cũng không muốn dính vào”

Nói đến tài trí của minh, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần càng thêm rạng rỡ, nét cười nhu hòa bên khóe miệng càng thêm quyến rũ, giống như có thể hóa thành xuân thủy, cho dù là người lãnh đạm như Hoài Triết Lũ cũng nhịn không được hơi hơi biến sắc.

Phong Ly đẹp không tính là xuất sắc, nhưng thiện ý cùng ôn nhu hắn tự nhiên phát ra cho dù biết rõ là giả cũng sẽ khiến cho người khác không thể khắc chế mà trầm luân, người cao quý khiến cho người khác vô pháp chạm đến nhưng lại đẹp đến làm cho người ta điên cuồng truy đuổi lại không dám khinh nhờn.

“Vương thượng muốn không đánh mà thắng, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy đi”

Phong Ly nheo ánh mắt lại, nhìn về phía Hoài Triết Lũ: “Ngươi cho rằng ta không có năng lực đó sao”

“Đây cũng không phải, chính là tiến hành kế hoạch này rất khó”.

“Nghe nói thượng đế còn có một nữ nhân đúng không.” Phong Ly đột nhiên chuyển đổi đề tài, nụ cười ở bên môi chẳng biết tại sao thêm một tia tà ác. “Nếu ta cưới nữ nhân của thượng đế, thiên ma hai giới sẽ kết thông gia, mà thượng đế vừa vặn không có người thừa kế, thiên giới sau này sớm muộn cũng nằm trong tay ta.”

“Vương thượng, điều này không có khả năng.” Hoài Triết Lũ bị sự lớn mật của Phong Ly làm hoảng sợ, “Thiên ma hai giới kết thông gia là chuyện xưa nay chưa từng có, làm sao có thể, thiên giới tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Huống chi, không ai hiểu rõ vương thượng hơn hắn, vương thượng nhìn như ôn nhu, trên thực tế chính là cực kỳ lãnh khốc, liền ngay cả hôn nhân đại sự của mình cũng không thèm quan mà mà hoàn toàn lợi dụng cùng tính kế.

“Ngươi cho rằng tử lão nhân thượng đế kia không đoán được sao?” Phong Ly hừ lạnh một tiếng, biểu tình âm ngoan. “Theo ta thấy, hắn cũng giống như ta muốn nắm giữ ma quân ta đi, nếu hắn thông minh, nói không chừng đã sớm có chủ ý giống ta thâu tóm ma giới không đánh mà thắng, chính là muốn xem thủ đoạn ai cao hơn đi”.

Hoài Triết Lũ yên lặng nhìn Phong Ly một lúc lây, mới hiểu được ý tứ của Phong Ly.

Trước kia chỉ cảm thấy vương thượng giả dối, mãi đến giờ phút này mới hiểu được vương thượng chính là đáng sợ, có lẽ vương thượng lúc còn nhỏ đã hiểu được như thế nào lợi dụng thân hình nhu nhược cùng ôn hòa, đến khi đạt tới mục đích mà hắn muốn, hoặc là có lẽ trước khi hắn có thể xưng bá tam giới mà xây dựng sẵn tính cách cho mình, đem cái loại ôn nhu thiện lương, lạnh lẽo khắc sâu vào trong người của mình.

Phong Ly thấy Hoài Triết Lũ ngơ nhác nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng cười, thâm sâu mở trừng hai mắt: “Như thế nào, đột nhiên liền càm thấy Ma quân ta mị lực vô cùng, đã yêu thương ta?”

Sắc mặt Hoài Triết Lũ lập tức lạnh xuống: “Bệnh của vương thượng đã ngày càng nghiêm trọng, có rảnh cho mời thái y đến xem đi”

“Triết Lũ…”

Phong Ly duyên dáng gọi to một tiếng, nhào vào trong lòng ngực của hắn, giống như một cái tiểu tức phụ (thiếp) làm bộ khóc: “Ngươi như thế nào lại không hiểu rõ tâm của người ta, ngươi quá vô tình.”

Hoài Triết Lũ trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nhịn lại, mới thở dài một hơi nói: “Vương thượng, trong ma cung này bất luận là kẻ nào đều thích hợp để ngài trêu cợt hơn thần, vì cái gì ngài luôn quấn quít lấy thần thế?”

“Ai bảo trừ bỏ mẫu thân của ta ra, ta chỉ thấy ngươi là người đẹp nhất.” Phong Ly một bộ dáng ai oán, “Tương lai muốn tìm nữa nhân xinh đẹp như ngươi cũng là chuyện khó khăn, không biết trong tương lai công chúa thiên giới làm ma hậu bộ dáng có đẹp như Thiên Đào Hoa không, muội muội của hắn hẳn là không quá kém đi”

“Nói đến Thiên Đào Hoa, vương thượng ngươi có phải hay không đã quên, hắn chính là đứa con của thượng đế, rất có thể kế thừa sự nghiệp của thiên giới.” Hoài Triết Lũ đã sớm miễn dịch Phong Ly không có việc gì liền trêu cợt hắn. “Tuy rằng hắn hiện tại mất tích, nhưng cung không có nghĩa là chết”

Phong Ly cong ánh mắt, cười đến càng thêm ôn nhu.

“Chúng ta đây khiến cho hắn vĩnh viễn mất tích là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang