Ngưu Tiểu Tiểu mồm đầy tôm hùm xém chút phun ra. Cha hắn Ngưu Đại Đại vung tay vồ lấy khăn ăn chắn nhưng đương nhiên là không kịp, nên ít nhiều nước bọt bắn lên quần áo, khiến lão vừa lau vừa mắng: “Ngươi ăn cũng ăn cho ý tứ chút, thật là khó coi tới cực điểm, nhìn trẻ con ba tuổi ăn còn dễ coi hơn ngươi.”
Ngưu Tiểu Tiểu vội vàng cầm lấy khăn ăn lau miệng, uống một hớp nước to rồi mới đáp: “Ai kêu cha không dưng nói chuyện kì quái, khiến ta bị phun ra. Cha vậy cũng xứng đáng, ai kêu cha tay chân không mau lẹ, hắc hắc.”
Hắn vẻ mặt không chút nhận lỗi, còn chỉ vào mặt cha, tươi cười hỉ hả nói là chính cha tay chân quá chậm, làm cho Ngưu Đại Đại tức giận đến thiếu chút nữa lật bàn, mắt tóe lửa, này cả đời, bất luận kẻ nào đều đừng mong khuyên lão sửa lại chuyện lão sắp làm, đẻ ra loại con bỏ đi này, lão là tan nát cõi lòng a!
Cho nên lão hiện tại chính là một lòng “thà rằng ngọc nát, không mong ngói lành”, quyết nói ra biện pháp duy nhất vẫn khiến lão băn khoăn mấy ngày nay. Đây không phải trừng phạt hay ngược đãi, mà chính là phương cách cuối cùng để cứu vớt đứa con hư này.
Ngưu gia sản nghiệp không lớn cũng không nhỏ, vốn là vận chuyển đồ đông lạnh, trải qua mười năm tâm huyết, rốt cục cũng có một ít tiếng tăm, ức hận duy nhất, chính là sinh ra đứa con chậm tiến như vậy, tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn như cũ trà nâng tận tay cơm bưng tận miệng. Trên người mặc toàn hàng hiệu, giày dưới chân cũng là đồ hiếm (kiểu limited edition ấy), miệng ăn đều là của ngon vật lạ, tất cả đều là tiền từ túi cha, hắn mệnh thật tốt, cũng chỉ là cho tới hôm nay mà thôi.
Tiền lão buôn bán cả đời tích cóp đều bị này nghiệt tử này tiêu hết, khiến lão thân già đổ bệnh, tức giận đến phát run, còn phải nghe đứa con vô tâm vô tứ nói những lời khiến người ta tức ói máu, kia còn không bằng sớm một bước đem nghiệt tử này đá ra cửa.
“Ngươi không có nghe sai, ta cũng không điên, từ ngày mai ngươi cút ra khỏi nhà cho ta. Ta tìm công ty của một người bạn, ngươi tới đó làm việc, nhưng nếu lộ ra ngươi là con ta, ta lập tức liền viết rõ di chúc một hào cũng không chia cho ngươi! Ngươi chính là cố mà làm việc chăm chỉ, ta sẽ không cho ngươi một đồng, ngươi cũng đừng mơ tưởng cầu ta, mỗi năm ta sẽ gặp ngươi một lần, nếu ngươi vẫn không tiến bộ, ta liền cùng ngươi chặt đứt quan hệ cha con, cũng không để ngươi làm mất hết mặt ta.”
“Ha ha ha… Không thể nào! Cha, ta là con trai độc nhất của cha, có ba sự gọi bất hiếu, thì vô hậu tội nặng nhất, ngươi chỉ có mình ta là con, ngươi không dám ngược đãi ta đâu.”
Ngưu Tiểu Tiểu lời nói tràn đầy tự tin, hắn cũng không tin cha hắn vốn là người người truyền thống như vậy lại có thể muốn đối với hắn này con trai độc nhất mà hủy hoại.
“Ngươi hiện tại đã không phải con trai độc nhất của ta nữa. Mẹ kế của ngươi có thai, đi siêu âm đã phát hiện là con trai.”
Lần này thì tôm hùm trong miệng Ngưu Tiểu Tiểu phun ra thật, có điều là toàn bộ phun ở chính trên người mình. Hắn ngây ngốc nói: “Không… Không thể nào, cha, cha có chắc là của cha không? Ngươi đã hơn năm mươi rồi, mẹ kế cũng đã muốn bốn mươi…”
Nghe đứa con này nói chuyện, quả thực muốn chọc giận chết chính mình. Ngưu Tiểu Tiểu là ám chỉ hắn bất lực hay ám chỉ mẹ kế hắn không giữ đạo?
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đến tận tuổi này còn không rõ ràng sao, quả thực ngu ngốc một thì vô năng mười, nghiệt tử kia có thể đem hắn tức giận đến chết đi sống lại, đầu đất được đến nước này, cũng coi như là một loại thiên tài đi.
Mà muốn đập bẹp được mấy lời ngu ngốc của nghiệt tử, phương pháp tốt nhất chính là động thủ, cho nên Ngưu Đại Đại nắm tai hắn mà nhéo một lượt, làm cho Ngưu Tiểu Tiểu nhảy dựng lên: “Đau quá a, cha, ngươi nhẹ tay thôi!”
“Ngươi không nói lời nào, không ai bảo ngươi câm điếc. Mau làm việc tự nuôi thân, bằng không ta liền đem tất cả tài sản cho em trai ngươi, ngươi một đồng cũng không tới tay.”
Đập mạnh bàn, Ngưu Đại Đại tức giận đến tái mặt.”Vì cái gì con người ta thì đều có thành tựu, cũng thực tiến bộ, chỉ mình ngươi, ta một đồng cũng không chi ít hơn, liền nuôi ra ngươi này ngu xuẩn đứa con, bữa cơm ta còn thay ngươi trả, từ bữa tiếp theo ngươi là chính mình thanh toán đi!”
Chẳng nghĩ cũng biết lão cha so sánh hắn thua kém ai, chính là nhà người ta so với nhà hắn tiền tài, quyền lực đều vượt trội, hắn không chê lão cha ít tiền, cha hắn còn chê hắn kém cỏi, lão cha thực không hiểu lòng tốt của hắn.
“Cha, đừng vậy mà, ta cùng lắm một tháng tiêu ít hơn, tiêu hơn mười vạn thì tốt rồi.” Ngưu Tiểu Tiểu một bên xoa vành tai đau đớn, mặt bên còn không biết chết sống đưa ra điều kiện.
Ngưu Đại Đại đã muốn mắt như ngưu linh (chuông đeo ở cổ trâu) đứng lên cả giận nói: “Ta đã bảo người thu xếp đồ đạc của ngươi, giúp tìm một căn phòng nhỏ, đây là địa chỉ công ty bạn ta, ngươi từ ngày mai đi làm ngay cho ta, đây là nơi ngươi sẽ ở, chính là như vậy. Tạm biệt, ngốc tử, ngươi nếu không tiến bộ, ta sẽ không nhận ngươi!”
“Cha… cha…”
Ngưu Đại Đại đã chực xoay người rời đi, dù sao vẫn là không đành lòng, chỉ cần này tiểu hài tử hơi có hối ý, lão cũng không phải không thể cho… ngốc tử cơ hội nữa. Lão xoay người trừng mắt: “Chuyện gì?”
“Cha, ta còn muốn ngồi ăn cơm tiếp, được chứ?” (+_+, nên mới nói sau này bạn sẽ chết vì miếng cơm – spoil)
Hắn vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm mâm cơm, căn bản không đem lời vừa rồi của lão bỏ vào cái tai, Ngưu Đại Đại giận đến tím mặt, nghiệt tử này nếu vô pháp dạy dỗ, căn bản là cái phế nhân phá gia chi tử, chính mình vừa rồi tưởng gì mà còn lương tâm bất an, đứa con hư này vốn là hết thuốc chữa!
“Ngươi thôi ăn ngay cho ta, lập tức đến chỗ mới, điều kiện ta đều viết ở tờ giấy trên bàn trong phòng đó, cha ngươi lần này đã quyết rồi, hiểu chưa?”
Ngưu Tiểu Tiểu bị lôi lôi khỏi phòng ăn, hắn kêu gào thảm thiết. Ngưu Đại Đại đem hắn ném vào trong taxi, bắt đầu kế hoạch huấn luyện đứa con.
Mà Ngưu Đại Đại ở phòng mới bỏ sẵn hai vạn đồng, để hắn tháng này chưa được lĩnh lương vẫn có tiền tiêu, có điều chưa đầy hai ngày đã bị Ngưu Tiểu Tiểu vốn không chút ý thức quản lý tài sản tiêu sạch bách. Hắn còn chê phòng hiện giờ so với ở nhà bé quá, không biết tốt xấu gọi điện thoại về nhà đòi tiền, chính là số máy của hắn đã bị liệt vào danh sách chặn, căn bản là không ai nghe.
Một tuần sau, hắn ở trong phòng đói muốn chết, rốt cục thân thể đói khát cùng tinh thần kiệt quệ khiến hắn hiểu được cha mình là làm thật, hắn mới thông suốt rằng từ nay về sau chỉ còn biết trông cậy ở chính mình, rằng vận mệnh của hắn bi thảm bao nhiêu.
Nửa năm sau.
“Tiểu Tiểu, đem thứ này đi copy, còn tư liệu đánh máy xong chưa?”
“Xong rồi a, hắt… xì!”
Ngưu Tiểu Tiểu mặt mày xám ngoét quệt mạnh mồ hôi, hắn mới vừa đi kho hàng tìm đồ, không tìm được đã đành, còn cả người dính đầy bụi bặm, hại hắn hắt xì không ngừng.
“Tiểu Tiểu, trà… trà…”
“Được, chờ một lát.”
Hắn đến công ty này, danh nghĩa tốt đẹp là viên chức, nhưng vốn hắn khi học đại học không thật sự học bài, cả ngày chỉ lo chơi bời, đến lúc đi làm thật, căn bản là vô dụng, cuối cùng người ta đành đem hắn làm gã sai vặt.
Một tháng hai vạn tiền lương, trước kia căn bản không đủ dính răng, hiện tại cha hắn thật sự cái gì cũng không quản, hơn nữa cũng tránh không gặp mặt.
Tiểu Tiểu lúc mới gặp nạn còn khờ dại đi tìm bạn bè kể lể khốn cảnh. Bạn bè vừa nghe lão cha hắn sinh cậu em trai kia, liền không muốn để ý đến hắn, đóng cửa quay lưng không nghe nốt.
Liên tục mấy người đều như vậy, nếu không thì cũng là tươi cười mà bảo không có tiền, dù sao kết cục cuối cùng chính là hắn một đồng cũng không mượn nổi, phụ công hắn trước kia thường đãi chúng đi nhà hàng sang nhất. Hắn lúc này mới biết được cái gì gọi người tình ấm lạnh.
Chính là hắn dù sao vẫn là cái đại thiếu gia, giờ đem chính mình kia khuôn mặt vừa anh tuấn vừa đáng yêu tới nơi này để kẻ khác biến thành hạ nhân, gã sai vặt, nếu như bị người ta nhận ra hắn đây Ngưu Tiểu Tiểu thời đại học ăn chơi khét tiếng, phô bày giàu sang, tiêu tiền như nước, thì hắn còn có mặt mũi nào nữa.
Nam nhân a, có thể không cần áo lót, nhưng là tuyệt không có thể không sĩ diện.
Hắn trước khi đến công ty này liền dịch dung một phen, đầu tiên là nuôi tóc dài, che khuôn mặt đẹp đến kinh người, thứ hai là mặc quần áo mua ở sạp ven đường, bởi vì lão cha giữ lại toàn bộ quần áo hàng hiệu của hắn, nói đem cho người ta. Tiền lương còm cõi của hắn đừng nói mua hàng hiệu, ngay cả đồ bình thường muốn mua cũng phải nhịn ăn cả tháng.
Hắn thích ăn vô cùng, ngay cả không có thể ăn ngon, mặc đẹp đi, nhưng ít ra vẫn phải ăn no, lúc mới bị cha hắn đuổi, hắn trong hai ngày đem tiền tiêu hết, trong phòng có hàng hiệu, nhưng hàng hiệu đâu ăn được.
Hắn đói đến hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa thắt cổ ở trong phòng, nếu không phải đến nơi kia làm, hắn thật sự không có tiền ăn cơm, kí ức đói bụng bi thảm vẫn khiến trong đáy lòng hắn sợ hãi, cho nên quần áo ở sạp ven đường, chỉ cần tiện, hắn liền mua, phần lớn tiền hắn đều dồn vào ăn.
“Tiểu Tiểu, trà!”
“Hảo, đến ngay đây.”
Hắn pha vài chén trà, nghe nói trà hắn pha khó uống tới cực điểm, đồng sự đều không thể lý giải hắn rốt cuộc như thế nào đem trà túi pha thành một thứ khó uống như thế, chính là nửa năm qua uống thành quen, nếu không uống thứ trà tệ đến khó nuốt nổi trà của hắn, lại chưa cảm thấy thực rằng mình đang ở công ty.
Hắn đem trà bưng đi lên, lão bản một ly, thuyền vụ một ly, nghiệp vụ hai chén, kế toán một ly, lại đến chính là hắn một ly, đúng vậy, công ty hắn làm chính là nhỏ như vậy, tổng cộng chỉ có sáu người, chỉ làm mậu dịch, chuyên môn nhập khẩu hàng nước ngoài, sau đó bán cho các nhà máy, cửa hàng…
“Hôm nay có khách tới, ngươi đừng pha trà hù chết người ta, ngươi đi cửa hàng tiện lợi (loại cửa hàng mở cửa 24/7) mua trà, bỏ vào chén, đây là mối làm ăn lớn.”
Trà hắn pha tuy rằng khó nuốt, nhưng là đem nói thành như vậy quả thương tổn hắn, hắn vẫn là thực sự biết pha đi.
Hắn đi mua trà, mua xong trở về, vừa muốn vào thang máy thì bỗng nhiên phát giác hành tung của éđịch nhân û phía trước.
Đúng vậy, địch nhân, là kẻ hắn cả đời này căm ghét nhất, đừng tưởng hắn Ngưu Tiểu Tiểu dáng người hảo, khuôn mặt đẹp, cơ hồ thập toàn thập mỹ, hơn nữa hắn tấm lòng rộng mở, ưu tú hoàn hảo, mà nghĩ hắn không có địch nhân.
Có, từ hắn sinh ra đã có một kẻ, cha hắn miệng luôn ra rả tên kẻ kia, luôn bảo người ta có đứa con thông minh, hắn sinh ra lại là một kẻ ngu ngốc, ngay lần đó muốn đem hắn đuổi đi, ở trong phòng ăn vẫn là nhắc tới kẻ kia.
Y lớn hơn hắn hai tuổi, cha y là ân nhân của Ngưu Đại Đại khi còn trẻ. Ngưu Đại Đại khi đó muốn dựng sự nghiệp, lại không có tiền, tìm người kia thương lượng, người kia nghe bản kế hoạch xong liền cho Ngưu Đại Đại vay tiền, từ đó mà Ngưu Đại Đại bắt đầu phát đạt dần lên, mỗi lần gặp, đều là thân thiết gọi Giản đại ca, thấy con trai Giản đại ca, cũng chính là địch nhân của Ngưu Tiểu Tiểu, thì cho tiền lì xì đầu năm còn nhiều hơn cho Tiểu Tiểu, như thế nào không khiến hắn tức đến méo miệng.
Địch nhân kia tên là Giản Chính Hạo, nghe nói từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng đứng thứ hai, ngay cả thời sinh viên cũng đều là đứng đầu trường đại học quốc lập, không giống hắn học ở một trường tư nhân.
Chính là giống hắn mới là bình thường, chẳng phải sao? Cái loại thường đứng đầu như thế này, nhất định là hèn yếu không thể chịu được suy sụp, bằng không chính là đa nhân cách, nếu không nữa thì nhất định là biến thái ngầm làm chuyện xấu, truyện tranh, tiểu thuyết đều viết vậy.
Hắn từng có một năm nhân dịp lễ mừng năm mới, cố ý chạy đến phòng y, muốn điều tra một chút xem y có giấu trong phòng dâm thư, hoặc là tạp chí tươi mát, biến thái gì không, rồi dùng vẻ mặt khờ dại nhất mà mang ra đưa cho người lớn xem, nói là Chính Hạo ca ca cho hắn xem.
Hắn có thể nghĩ ra chiêu thức hãm hại lợi hại như vậy, ngay cả chính mình đều cảm thấy được bản thân quả thực siêu cấp thiên tài, chỉ số thông minh ít nhất một trăm tám mươi, không thể tưởng được mất hai giờ lục soát mệt chết, ngay cả hình áo tắm cũng chả thấy đâu, làm cho hắn mệt đến mức nằm lăn ra giường y mà ngủ.
Lúc tỉnh lại, địch nhân vẻ mặt buồn cười đang nhìn hắn, đối hắn ôn nhu nói: “Ngươi ngủ cùng trư giống nhau, lại còn ngáy!”
“Sĩ khả sát, bất khả nhục” Câu danh ngôn kia hắn luôn ghi tạc trong lòng, này thối địch nhân, thế nào đem hắn thiếu niên trung học anh tuấn đáng yêu lại mê người như vậy nói thành trư, làm cho hắn tức giận đến tím mặt, hắn quyết định chính mình đi mua một quyển tạp chí tươi mát, đem nhét vào dưới giường hảo hảo hãm hại y.
Ngày hôm sau, vì hoàn thành kế hoạch mà chính hắn chạy tới hiệu sách, hỏi rõ chủ tiệm là hắn muốn tạp chí dâm nhất, biến thái nhất, vô sỉ nhất, càng cường điệu càng tốt.
Chủ tiệm lén lút nói: “Có mấy bản mới từ hải quan vào, ngươi xem xem.”
Chủ tiệm lấy ra, thấy hắn thiếu chút nữa phun máu mũi, nhưng là bên trong tối khoa trương hông phải lõa thể nữ, mà là đường đường chính chính lõa nam, hơn nữa hắn giở một chút, dĩ nhiên là đồng tính luyến ái, hắn trong lòng reo vang, hắn là muốn chính quyển này, muốn hãm hại, chính quyển này mới có thể khiến địch nhân của hắn vĩnh viễn không ngước mặt lên được.
Hắc hắc hắc, có gì so được với việc vu y là gay chứ, lúc các vị người lớn thảo luận chuyện này, hắn còn muốn ở một bên thêm mắm thêm muối mà rằng: ai kêu Chính Hạo ca ca đọc nam giáo (BL thư, chắc chư vị cũng đoán ra), Chính Hạo ca ca đọc nam giáo có thể là có mục đích khác.
Moa ha ha ha, tưởng tượng đến biểu tình kinh hãi của người lớn, hơn nữa có thể đảo ngược tình thế hiện nay, hắn mừng đến phát điên, lập tức mua vội, thừa dịp cha hắn cùng Giản bá bá đang chơi mạt chược, hắn lén lút vào sào huyệt của địch nhân, đem tạp chí mở ra, ngay chính lúc vừa định nhét vào dưới giường y thì cửa bật mở.
Giản Chính Hạo tiến vào hỏi: “Ngươi đang làm cái gì? Tiểu Tiểu?”
Hắn kia tạp chí cầm ở trong tay, nhét xuống không được, để nguyên cũng không xong, xấu hổ đến muốn đi chết.
Giản Chính Hạo tuy là học sinh trung học nhưng bộ dạng đã khiến hắn không thể không hâm mộ. Y tiêu sái hai bước bằng người ta bước ba bước mà đến, lấy tạp chí trong tay hắn. Quyển kia là hàng ngoại quốc, Tiểu Tiểu vốn xem mù tịt nhưng Giản Chính Hạo tiếng Anh không kém, cầm chắc là hiểu đi, y vừa thấy bìa thì mặt liền biến sắc.
“Ngươi xem loại này thư a?”
“Ai da! Không… Không có!”
Trong lòng lại nghĩ chính mình nói không có, Giản Chính Hạo có thể hoài nghi hắn vì sao mang quyển này vào phòng y, lấy thông minh tài trí của y, cầm chắc đoán được hắn muốn hãm hại y. Vì không để chính mình thành kẻ mang tội, hắn nhắm mắt ngậm bồ hòn làm ngọt, đành phải rưng rưng lệ cùng khuất nhục gật đầu nói phải.
“Ân, bạn học cho ta mượn.”
“Ngươi là gay a?”
Con mẹ nó, ngươi mới là gay! Ngưu Tiểu Tiểu vốn đã muốn mắng ra, chính là vì không thể để việc xấu mình làm bị vạch trần, hắn đành nén cơn giận: “Đã nói bạn học cho ta mượn xem, ta tò mò nhìn qua, không được sao?”
Hắn vẻ mặt khiêu khích, Giản Chính Hạo lại nở nụ cười, “Ngươi xem có hiểu tiếng Anh viết gì không?”
Hắn đoạt lại tờ tạp chí, gì chứ? Thấy hắn tiếng Anh kém là có thể cười nhạo hắn sao?
“Ta có thể xem hình đi!”
Giản Chính Hạo lật đến một trang, Ngưu Tiểu Tiểu thiếu chút nữa hai tròng mắt rớt xuống, đó là hai cái lõa nam đang ôm nhau, mà tên nam nhân kia, còn đem thứ của mình cắm vào mông tên ở dưới, hơn nữa hoàn toàn không có sensor nha (sensor: uầy, chả biết cái này tiếng Việt gọi là gì, tức là ở những đoạn nhạy cảm trong hình thì được che đi ấy).
Hắn mà nhìn lại thì mắt sẽ rớt xuống mất, nên hắn vội vàng liếc sang bên cạnh, tim đập thùng thùng loạn xạ, đáng giận, này thối địch nhân, lại đi gọi hắn xem thứ khó coi như thế, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chủ nhân quyển tạp chí này kỳ thật chính là mình.
“Tiểu Tiểu, tiểu nam sinh này giống như đang thực thích nha.” Y lại gần hắn một chút, giống như muốn đem hình cho hắn coi.
Hắn thích đâu liên quan gì tới ta, còn nữa, ngươi đừng dựa sát vào ta như vậy, cho dù là mùa đông, cho dù là vừa sang năm mới, không phải hè, nhưng là ngươi dựa sát vào ta như vậy, nóng lắm đi.
“Thích là tốt rồi.” Hắn đã muốn không biết chính mình nên đáp thế nào.
Không thể tưởng được thối địch nhân của hắn xem chừng phát nghiện, lại còn tiếp tục giở cho hắn xem, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, những kẻ đứng thứ nhất, nhất định là đồ biến thái, bằng không y làm gì như mèo thấy mỡ vậy.
“Oa, còn có này!”
Khẩu khí của y thực khoa trương, khiến Ngưu Tiểu Tiểu không tự chủ được đem ánh mắt khẽ liếc qua, hình ảnh chụp thật sự đẹp, tuyệt không bẩn, nhưng vẫn là A thư (thì là sách báo BL đó) chính hiệu, lần này nam nhân ở trên ngồi xổm, giúp nam nhân ở dưới hàm trụ cái kia địa phương.
Hắn mặt đỏ như thiêu. Hắn tuy rằng học lớp mười nhưng chưa từng xem qua sách báo loại này, kia một quyển cho dù là đồng tính luyến ái, nhưng hình ảnh lớn mật duy mĩ, hơn nữa quả nhiên đúng như lời địch nhân của hắn, cái kia nam nhân không đáng một xu lại mang vẻ mặt say mê muốn chết.
“Người này bộ dáng có điểm giống ngươi nha!” Y dám so hắn với cái kia nam nhân không đáng một xu.
“Mới… Mới không giống!” Đáng giận, dám lợi dụng móc hắn, nói hắn giống kẻ bị nam nhân khác đè kia, ngươi chờ đó cho ta, quân tử báo thù, ba năm cũng không muộn.
Giản Chính Hạo lật giở liên tục vài trang liền, trang nào cũng là hình ảnh, chụp thật sự nhịp nhàng ăn khớp, Ngưu Tiểu Tiểu nuốt nước miếng ực một cái, ngay cả trong hình là nam, nhưng hắn xem lâu, cũng vẫn sẽ có ảnh hưởng đi.
“Tiểu Tiểu, ngươi nơi này sưng lên ác.”
Bàn tay to của y dám sờ quần hắn, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt liếc y một cái, “Ta mới không sưng.”
“Sưng lớn như vậy, còn dám nói không sưng, ngươi có hay không từng tự mình làm?”
Ngưu Tiểu Tiểu lần này không chỉ mặt đỏ, ngay cả cổ đều hồng thấu, chính mình làm gì ở sào huyệt địch nhân, bị địch nhân hỏi loại này đáng xấu hổ, đáng giận vấn đề.
“Không liên quan chuyện của ngươi!” Hắn rống to, đồ bại hoại, biến thái, bởi vì chỉ có bại hoại biến thái mới có thể hỏi loại này kỳ quái vấn đề.
“Ta giúp ngươi làm đi?”
Tên kia quả nhiên là biến thái, tự dưng muốn giúp nam nhân khác làm, hắn trừng lớn hai mắt, Giản Chính Hạo ngồi ở phía sau hắn, kéo quần hắn xuống, sau đó thật sự đưa tay giúp hắn làm.
Đó là lần đầu tiên của hắn, hơn nữa thoải mái đến chảy nước mắt, sau khi kết thúc, bởi vì phẫn nộ cùng thẹn thùng, hắn giận đến đem cuốn tạp chí kia đập vào khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Hạo, hắn uất hận khóc ròng nói: “Ngươi này biến thái, ta sớm biết rằng ngươi là đồ biến thái, ta không bao giờ… nữa nói chuyện với ngươi.”
Âm thanh ỉ eo của hắn vang xuống lầu dưới, mấy người lớn ngừng chơi mạt chược, tất cả lên lầu xem bọn hắn đang ồn cái gì, Ngưu Tiểu Tiểu đẩy người lớn ra, nổi giận đùng đùng tự mình đi vẫy taxi về nhà, bỏ mặc Giản Chính Hạo tự lo mà giải thích.
Giản Chính Hạo đem tạp chí kia nhét vào dưới gối, bình tĩnh đối mặt với người lớn, không chút sợ hãi nói: “Ta muốn dạy Tiểu Tiểu tiếng Anh, nhưng tính Tiểu Tiểu mọi người cũng biết, có mấy từ nghe không hiểu, hắn liền nổi giận.”
Giản Chính Hạo nói trúng vấn đề. Ngưu Tiểu Tiểu vốn nóng nảy, lại chẳng biết nghe ai, cha hắn Ngưu Đại Đại là tối hiểu biết tính cách con mình, lão gật đầu nói: “Không sao, A Hạo, hắn chính là như vậy, ta thật ngại quá.”
“Ồ không đâu, Ngưu bá bá, là ta dạy không tốt, hắn mới cáu, đang lẽ ta phải có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu mà dạy hắn.”
Giản Chính Hạo trả lời nhẹ như không, Ngưu Đại Đại ngược lại xấu hổ muốn chết, đứa con này ở nhà ngỗ nghịch hắn còn chưa tính, bây giờ đi ra bên ngoài còn làm lão mất mặt. Lão nói: “Ta về nhà dạy dỗ hắn.”
“Thôi không có chuyện gì, ta cứ tiếp tục chơi bài đi.”
Giản Chuyên Lập liếc chính con mình một cái, lão không giống Ngưu Đại Đại như vậy ngay thẳng, lão tính cách thâm trầm, tâm cơ bất lộ, con mình giống ai, lão trong lòng phi thường rõ ràng. Lão trừng mắt nhìn liếc nhìn y, ý bảo y đừng xằng bậy.
Giản Chính Hạo vẻ mặt không chút hối hận, còn khe khẽ nói: “Lần này vẫn đứng thứ nhất, ngươi sẽ không có lý do phản đối đi?”
Giản Chuyên Lập vô lực lắc đầu, đứa con này, mới sắp mười tám tuổi mà thôi, nói chuyện đã muốn giống người trưởng thành, hơn nữa nhìn mắt hắn, lập tức biết rằng chỉ cần thứ hắn muốn, kẻ nào lấy cũng không được.
Tuy rằng biết vừa rồi ở trong phòng phát sinh tuyệt đối không chỉ là việc dạy tiếng Anh vớ vẩn như vậy, nhưng là lão biết làm sao. Giản Chính Hạo ngay lần đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu của Ngưu Tiểu Tiểu còn đang học mẫu giáo, đã nói: ta muốn hắn làm vợ ta.
Mặc lão cùng mẹ y ra sức giải thích với y khi đó mới học lớp một rằng đây căn bản là chuyện không thể, y cũng hoàn toàn không bỏ vào lỗ tai, tóm lại một khi y muốn, ai cũng thay đổi không được.