“Gắng gượng là sao ạ?”
“Gắng gượng à, chính là mẹ không thích bố con cho lắm, thấy bố con đáng thương nên mới cưới bố con đấy.”
Trên sofa, Giản Thương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bà xã, thư tình của em đặt trong tủ ngân hàng của anh, đợi A Tiệp trưởng thành, đưa bức thư cho con bé xem.”
“Này! Không phải đã nói xong rồi sao!” Vương San tiến lên véo anh.
“Đúng vậy, đã nói rồi, đó là thư tình của anh gửi cho em.”
Vương San khựng lại, cảm giác nói không nên lời dâng lên, giống như nhiều năm về trước, trong mùa hé chói chang ánh nắng, cô lập tức nhận được sự ưu ái mà mình hằng mong ước.
Hồi sơ trung, Vương San còn chưa biết trên thế giới này có một người như Giản Thương, cô cũng không hề biết yêu thầm là chuyện ngọt bùi cay đắng cỡ nào. Trải qua ba năm sóng yên gió lặng, sau đó lên cao trung chính thức bắt đầu học hè, dưới sự hòa âm tráng lệ, đã soạn ra quãng thời gian đơn sắc của cô.
Dưới bóng cây, cô dùng dũng khí cả đời để cổ vũ bản thân chặn đường Giản Thương, trước đó cô đã xác nhận xung quanh không có ai, nhưng vẫn rất khó nói nên lời.
Dùng dằng hồi lâu, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, “Bức thư này…” Nói chưa xong, ánh mắt cô đã chạm đến đôi mắt thờ ơ của anh.
Không có gì tổn thương hơn điều này, huống chi, cô luôn là một cô gái nhiệt tâm có tự tôn.
“Phiền cậu giúp tớ chuyển cho Lâm Khải, được không?” Cô nói cẩn thận từng chữ một, cho dù bị toàn bộ thế giới cự tuyệt, cô cũng không muốn sự nhẫn tâm kia không có chút nào đến từ chính anh.