Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Vạn Lịch,trong lư châu phủ Âu Dương sơn trang

Cuối ngày ánh chiều tà chiếu rọi, thái dương đem toàn bộ lư châu phủ nhuộm thành sắc đỏ, khói bếp từng nhà dâng lên, đúng là quyện điểu(*) về, thời khắc cả nhà đoàn tụ. Ở đông đường lư châu phủ Âu Dương sơn trang, bên trong trang đã có một đám người hạ giọng nói chuyện với nhau.

“Trực gia,ông nói này nên như thế nào?”

Một vị nam tử khuôn mặt đoan chính, thân hình gầy yếu ngồi ở chủ vị chính sảnh, tuổi chừng năm mươi ,khuôn mặt có một tia tiều tụy, xem ra thân thể không được khỏe lắm. Hắn chống cằm, hơi nhíu mi, phảng phất đang gặp gỡ vấn đề đại nạn.

Còn lại năm,sáu vị đứng ở hai bên chính sảnh, xem cách ăn mặc ,xác thực là quản gia nô bộc linh tinh đi.

“Trực gia, bên trong trang trước mắt đã là tình trạng mắc nợ, ngày thường lui tới thương gia, đều là xem ở vài giao tình trước đây, chủ nợ mới nguyện ý tạm thời. Nhưng này không phải kế lâu dài, Trực gia, ông vẫn là lại tìm biện pháp.” Một vị lão thành quản sự lo lắng nói.

Vị này được xưng là Trực gia,tên gọi Âu Dương Trực, là thúc thúc của Âu Dương Liệt, Âu Dương Liệt là chủ nhân Âu Dương sơn trang, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa cưới vợ.

Người sáng lập Âu Dương sơn trang là tổ phụ Âu Dương Liệt Âu Dương Tu Chỉnh, là người thành khẩn chính trực; Âu Dương Tu Chỉnh sau truyền sản nghiệp lại cho Âu Dương Cảnh,càng thêm sáng lạn. Sản nghiệp Âu Dương sơn trang đạt tới cao nhất, vùng Giang Bắc không người có thể sánh ngang, có thể nói phú khả địch quốc.

Nhưng Âu Dương Cảnh trời sinh tính hám lợi, yêu thích quyền quý,thời Vạn Lịch, hắn vì xu nịnh, tự mình đưa lễ vật đến trong cung, không ngờ ở Lang Gia sơn phụ cận gặp sơn tặc, bị giết, thê thiếp cũng đi theo, sản nghiệp đương nhiên liền truyền cho con trai độc nhất Âu Dương Liệt.

Âu Dương Liệt thuở nhỏ yêu thích học võ, bởi vì có gia cảnh tốt làm nền,được các danh sư chỉ dạy, hơn nữa hắn trời sinh thông minh, tuổi còn trẻ liền học được một thân hảo võ nghệ. Nhưng hắn đối kinh doanh hứng thú không lớn, thường xuyên chạy ra bên ngoài, Âu Dương sơn trang phần lớn là thúc thúc Âu Dương Trực để ý.

Âu Dương Trực người cũng như tên, làm người ngay thẳng, đồng tẩu không khi. Tuy nhiên, trên thương trường ngươi lừa ta gạt quả thực đau đầu, cho nên Âu Dương sơn trang từ khi Âu Dương Liệt tiếp quản càng ngày càng đi xuống, bị Giang Nam Từ gia trang cấp siêu việt(theo ta đoán thì có lẽ đại loại là qua mặt a); Nhưng Âu Dương Liệt cũng không bận tâm hoàn cảnh gia đình , còn cùng hai huynh đệ Từ gia trang Từ Bộ Vân, Từ Thanh Vân giao tình thật tốt.

Hôm nay các quản sự tụ tập ở sảnh đường chính đó là vì bên trong trang ngày càng nghiêm trọng, thiếu hụt rất nhiều, hướng Âu Dương Trực báo cáo, muốn hắn nghĩ biện pháp giải quyết. Nếu còn đi xuống như vậy, Âu Dương sơn trang khẳng định chống đỡ không nổi tới mùa đông sang năm.

“Trung thúc,cái này ta biết, nhưng chuyện vụ bên trong trang hẳn là Liệt nhi quản…… Hôm nay như thế nào không thấy? Theo lý hắn hẳn là người có quyền cao nhất a.”

Bên dưới một trận trầm mặc, không ai dám đáp lời.

“Như thế nào……” Âu Dương Trực nhìn thoáng qua những người bên dưới, “Vương Trung, ngươi nói một chút, Liệt nhi chạy đến nơi nào vậy?”

“Bẩm Trực gia, trang chủ đến cửa hàng Tô Châu của Giang Nam Từ gia trang làm khách đi. Là Từ gia nhị trang chủ mời, giống như có cái việc gấp gì đó.”

“Nga? Liệt nhi nên sẽ không là đến Từ gia trang nói chuyện, muốn giải quyết vấn đề nợ nần đi?” Âu Dương Trực chỉ theo ý mình tự nói.

Đừng choáng váng! Âu Dương Liệt nếu tới Từ gia trang nhờ vả, mặt trời sẽ mọc ở phía Tây a. Âu Dương Liệt tính tình cường ngạnh, muốn hắn ăn nói khép nép đi cầu người khác, thà rằng một đao giết hắn cho xong. Âu Dương gia xuống dốc không phải không có nguyên nhân ; Âu Dương Liệt không phải nhân tài kinh thương, Âu Dương Trực cũng không phải, Âu Dương sơn trang mới có thể lỗ lã liên tục,khiến lòng người hoảng sợ.

Chúng quản sự trong lòng nghĩ, lại không người dám nói ra, cuối cùng vẫn là tổng quản Vương Trung thở dài một hơi, động thân nói: “Trực gia, trang chủ không thể làm, vẫn là Trực gia lấy cái chủ ý đi!”

“Có nên hướng Giang Nam Từ gia trang cầu viện? Liệt nhi cùng hai huynh đệ Từ gia cảm tình không phải tốt sao? Dù sao Liệt nhi hiện tại đã ở Từ gia nha.”

“Trực gia, kia Giang Nam Từ gia trang chuyện vụ nắm trong tay cơ hồ đều là đại trang chủ Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân này là người công và tư rõ ràng,muốn hướng hắn điều hành tài chính, lấy tình trạng của chúng ta hiện tại, cơ hồ là không có khả năng.”

“Vì sao?”

“Trực gia, Từ gia trang viện trợ tài chính cũng xem đối tượng. Nếu đã gần kề sụp đổ, cho dù hoàng đế lão gia hạ chỉ, hắn không giúp đỡ chính là không giúp đỡ. Cho nên Từ Bộ Vân mấy năm gần đây thâu tóm GiangNam, trở thành thiên hạ đệ nhất trang, đều không phải là ngẫu nhiên a.”

Âu Dương Trực nhìn tổng quản Vương Trung. Vương Trung là người thành thật trung hậu, luôn làm hết phận sự trách nhiệm của mình,trong lời nói nhất định có phân lượng có thể tin. Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, vậy thật sự không còn cách nào khác.

“Các người ai có hảo ý ,đề xuất xem.” Âu Dương Trực nhìn thoáng qua các quản sự bên dưới.

“Trực gia, ông xem đám hỏi như thế nào?”

Nói chuyện là quản sự tuổi cùng Âu Dương Trực không sai biệt lắm, tên gọi Vương Phúc, làm ở phòng thu chi bí mật, dáng người ục ịch, là người trung hậu, có ý nghĩ khôn khéo rõ ràng.

“Đám hỏi?” Mọi người đều kinh ngạc hô nhỏ.

Với cá tính Âu Dương Liệt, muốn hắn vì tiền tài cưới vợ, căn bản là chuyện không có khả năng! Âu Dương Liệt cuộc đời thống hận nhất chính là nhờ cậy phú quý của nữ tử, hắn cho rằng cảm tình là không thể xứng cân luận hai(ta đoán là cân đo đong đếm á), huống chi dùng tiền tài đến cân nhắc.

Hắn sở dĩ đến bây giờ chưa cưới vợ, chủ yếu là còn không có gặp gỡ cô nương thuận mắt. Nếu không cho dù Âu Dương gia gia đạo sa sút, rất nhiều cô nương vẫn là ước gả cho Âu Dương Liệt. Âu Dương Liệt bộ dạng anh tuấn cường tráng, có một thân hảo võ nghệ, dáng người kia làm cho các cô nương vừa nhìn đều đã mặt đỏ tim đập thật nhanh.

Muốn hắn vì tiền tài cưới vợ? Giết hắn đi!

“Phúc thúc, ông không cần loạn chủ ý . Tính nết trang chủ là cái gì ông cũng không phải không biết, muốn hắn vì tiền tài cưới vợ, huấn luyện voi biết hát còn nhanh hơn.” Tổng quản Vương Trung hé ra vẻ mặt sầu muộn.

“Ta là chỉ không phải đám hỏi bình thường, mà là trang chủ trước đây, lão trang chủ chỉ định đính ước a.”

“Vương Phúc,ông là nói đại ca của ta ,cha Liệt nhi trước đây, giúp hắn định ra việc hôn nhân với Tô gia” Âu Dương Trực nói .

“Đúng vậy, Trực gia.”

“Ông không phải không hay là đại ca ta vào lúc Liệt nhi mười một tuổi liền hủy hôn, như thế nào lúc này lại nhắc tới? Huống chi hiện nay Tô gia tiểu thư cũng muốn hai mươi tuổi, sớm qua tuổi lấy chồng. Vương Phúc,ông cũng thật là lão hồ đồ.”

Nguyên lai hai mươi năm trước, Lại bỠthượng thư Tô Hiển là có tiền đồ nhất,được quan viên xem trọng, năm đó Tô phu nhân sinh hạ một nữ nhi, Âu Dương Cảnh tử triền lạn đánh(đại loại là đánh chết vấn muốn), cứng rắn muốn kết thân với Tô gia, Tô Hiển về mặt tình cảm cũng ngại ngùng, liền cùng Âu Dương gia định ra việc hôn nhân.

Không nghĩ tới năm năm sau bởi vì trong cung hoạn quan cầm quyền, giang thượng sĩ phu, trong triều đại thần không cùng hắn hợp tác, có lẽ sẽ đắc tội danh và bị tiêu diệt, Tô Hiển cũng bởi vậy đã đánh mất quan; Âu Dương Cảnh mắt thấy thế cục không ổn, lập tức hủy hôn. Tô Hiển gặp cảnh nhân sinh biến đổi lớn,thông gia tương lai lại từ hôn,ngã bệnh không dậy nổi, hậm hực mà chết.

Nge nói Tô Hiển sau khi chết, Tô phu nhân mang theo nữ nhi đến GiangNam, không lâu, Âu Dương Cảnh vợ chồng cũng gặp sơn tặc chém giết mà bỏ mình. Xem trên đời, quả thật là nhân quả báo ứng, lần nào cũng đúng.

Như thế nào Vương Phúc lúc này nhắc tới việc hôn nhân ấy?

“Trực gia, Tô gia tuy rằng gia đạo ít ỏi, nhưng này nữ rất thông minh,có tài không kém nam nhân,hơn mười năm trôi qua, Tô gia đã muốn trở thành Hấp huyện đứng thứ nhất thủ phủ. Tô gia tiểu thư năm nay đã hai mươi, chưa kết hôn, nếu có thể lấy Tô gia tiểu thư, khốn cảnh bên trong trang liền có thể cứu.”

“Vương Phúc, việc này ngươi là làm sao mà biết được?” Âu Dương Trực cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn cũng không biết Tô gia có tiền đồ như vậy,mà như thế nào hắn sẽ biết?

Kỳ thật thương nhân trong lúc đó đều biết đến,chỉ có nhóm lão gia cao cao tại thượng là không biết. Thương nhân đi tới đi lui các nơi kinh thương nghề nghiệp, tin tức linh thông vô cùng, huống chi đứng thứ nhất thủ phủ Hấp huyện là nữ nhân, tin tức bát quái càng nhiều.

Tô gia phu nhân là nữ tử truyền thống, năm đó đối mặt cái chết của trượng phu, bi thương thống khổ rất nhiều, lúc ấy liền dắt Tô Thải Tần năm tuổi đặt chân đến Hấp huyện, dựa vào bàn tay của mình kiếm tiền nuôi nấng nữ nhi.

Tô Thải Tần thiên tư thông minh, năm tuổi nàng cũng đã biết phụ thân hậm hực ,bị từ hôn mà nhục nhã,âm thầm thề, tuyệt đối muốn thành thương nhân giàu có,tài giỏi, không cho người khác xem thường Tô gia. Nàng không đọc tứ thư ngũ kinh,nàng cho rằng ít nho gia giáo điều đã làm hại phụ thân đi sớm. Vì sao đối kháng gian hoạn là chuyện chính nghĩa đâu? Sĩ phu chính mình lại có nhiều thanh cao? Vì sao ở trước mặt Thiên Tử góp lời, hoàng đế không nghe, còn muốn định tội đâu? Trong nhà thê nhi không trọng yếu sao? Phụ thân hậm hực vì trung thành, thiên hạ có thay đổi sao?

Có. Trở nên càng hắc ám!

Đáng giá sao?

Bỏ qua tứ thư ngũ kinh!

Cho nên Tô Thải Tần trước đây chỉ đọc bộ sách tương quan nghề nghiệp kinh thương, nghiên đọc quan niệm chư tử bách gia quản lý, giúp phong phú tri thức nghề nghiệp chính mình. Nàng giả nam trang, một mặt đọc sách, một mặt cầm giấy đi học hỏi, một đường cố gắng khởi đầu,hơn mười năm sau, nàng bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ, đến bây giờ trở thành thương gia cung ứng tứ bảo văn phòng lớn nhất, trong đó nghiên mực là vang danh khắp thiên hạ.

Tô Thải Tần từ mười lăm tuổi bắt đầu liền có người tới cửa cầu hôn, vài năm trở lại đây, sợ Tô gia lọt vào tay kẻ xấu, Tô Thải Tần mắt không một cái coi trọng. Tất cả mọi người nói nàng mắt cao hơn đỉnh, nhưng mọi người cảm kích biết nàng không thể mất Tô gia được. Nàng một cái nữ nhi Tô gia, mẫu thân lại là nữ tử truyền thống, nàng lo lắng cho mình sau khi lấy chồng, sẽ có người lừa dối nàng một tay cướp đoạt gia sản khổng lồ.

Huống chi nàng lăn lộn thương giới hơn mười năm, rất ghét nam nhân vì tiền tài sắc đẹp mà tới cửa cầu hôn ,có người thật có người không, mười người thì đến tám, chín người, đều là vì sản nghiệp của nàng.

Vì thế nàng liền quyết định làm quả phụ, thủ Tô gia, mãi cho đến hai mươi tuổi vẫn còn là khuê nữ.

Năm đó Âu Dương gia vì lúc Tô gia xuống dốc mà hủy hôn, hiện tại Âu Dương gia có nguy cơ sụp đổ, muốn quay lại yêu cầu cùng Tô gia kết thân,ở trong mắt người khác, chắc chắn gặp phải không ít lời không hay. Lại còn thêm mắm dặm muối, Âu Dương Liệt chịu được sao?

Tổng quản Vương Trung ánh mắt lo lắng nhìn Vương Phúc, Vương Phúc hồi cho hắn một cái tín hiệu câm miệng.

“Trực gia, ta làm sao mà biết được cũng không trọng yếu, quan trọng là đám hỏi cùng Tô gia, có thể giải quyết vấn đề trước mắt bên trong trang. Âu Dương sơn trang có mấy ngàn tính mạng con người, nếu suy sụp, khẳng định sạt nghiệp sẽ có mấy trăm oan hồn a,hoặc là phải đăn mày ngoài đường phố …… Không có gì làm để sống, còn nói cái gì?” Vương Phúc lo lắng là cuộc sống mấy ngàn người.

“Nhưng chúng ta trước kia đối Tô gia bất nghĩa, hiện tại lại chính mình khốn cảnh lại muốn cầu cạnh người tâ, mặt mũi Âu Dương gia muốn để đâu đây? Tô gia lại sẽ nghĩ như thế nào?” Âu Dương Trực vẫn là cảm thấy không ổn.

Tuy nói năm đó bỏ đá xuống giếng “Đầu sỏ gây nên” là Âu Dương Cảnh đã qua đời, nhưng Âu Dương gia ngay lúc đó đã không phải với Tô gia bọn họ, hiện tại sao chính mình gặp nạn lại muốn nối duyên? Việc này Âu Dương Trực nghĩ đến liền cảm thấy xấu hổ, huống chi thực hành.Nếu biết Liệt nhi cũng sẽ không đồng ý.

“Trực gia, này không phải vấn đề mặt mũi. Bên trong trang mấy ngàn người há mồm chờ ăn cơm, chúng ta nếu không nghĩ biện pháp, đừng nói mùa đông sang năm, bất quá mùa đông năm nay cũng chưa chắc chịu đựng đi.”

“Tình huống thực sự nghiêm trọng như vậy?” Âu Dương Trực túc nhanh mi.

“Trực gia, ta Vương Phúc cũng không nói dối. Bên ngoài chúng ta đã nợ trăm vạn lượng,phía đông đường cái, tây đường cái của chúng ta, bọn người lúc trước ta có va chạm đã mượn nợ trả thù lao trang, chỉ còn đất bên trong trang là tạm yên bình. Trực gia, ngài nói này không nghiêm trọng sao?”

Mọi người nghe vậy,mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhất là tổng quản Vương Trung. “Phúc thúc, chúng ta không phải còn có cửa hàng nữa sao? Kia cũng có mấy vạn hai đi!”

“Khoản tiền ấy đã sớm được thu, hai năm trước đã dung rồi.”

Ngày thường chuyện phòng thu chi, mọi người đều không biết, mọi người chỉ biết là bên trong trang tài vụ có vấn đề, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy. Âu Dương Liệt đương nhiên lại càng không biết.

“Trực gia, chúng ta đều biết lúc ấy là lão gia cố ý từ hôn, hiện tại lão gia đi rồi, thiếu gia không cần thiết phản đối hôn ước. Tô gia tiểu thư hiện tại chưa lấy chồng, nói không chừng là trong lòng vẫn cố ý giữ cho Âu Dương gia, chúng ta không đi cầu hôn, như thế nào biết đâu? Hiện nay trước đem mặt mũi để một bên, tình huống bên trong trang cũng chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống y ; Nếu không được, mọi người liền chuẩn bị bãi quán chợ đi.” Vương Phúc trật tự rõ ràng tiếp tục nói xong.

Âu Dương Trực cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát.

“Trực gia?”

“Ta xem trước mắt cũng không biện pháp khác, trước hết chiếu theo như lời Vương Phúc đi làm đi.”

***

Tô gia Dung Xuân viên – Hấp huyện

“Âu Dương gia nhắc tới hôn sự?”

“Đúng vậy, Tần nhi.”

Trong vườn Dung Xuân, Tô gia mẫu nữ ngồi trong đình nói chuyện. Dung Xuân viên là chỗ ở Tô Thải Tần, bố trí tao nhã điềm tĩnh, trong vườn núi giả suối nước , hoa mộc sum suê, mỗi ngày, Tô Thải Tần đều cùng mẫu thân tâm sự ở chỗ này.

Bởi vì cố gắng sáng lập gia nghiệp, Tô Thải Tần không có thời gian bồi mẫu thân,sau mười tám tuổi, sản nghiệp trụ cột đại khái ổn định, nàng liền đem tạp vụ giao cho thuộc hạ làm, nàng chỉ phụ trách quyết định trọng đại cuối cùng, nguyên nhân chính là muốn rút ra thời gian bồi mẫu thân.

Tô Thải Tần bộ dạng không phải nhỏ bé; Có lẽ là trước đây phẫn nam trang làm học đồ, cùng lao động chân tay, so sánh với nữ tử, nàng có vẻ cao hơn. Tuy rằng do yêu cầu nghề nghiệp phải bôn ba, nhưng không có bị nắng làm đen cháy, ngũ quan thanh tú đoan chính, không có bộ dáng nữ tử thiên chân hơn mười tuổi, có chính là nữ tử hai mươi tuổi thành thục ổn trọng.

Khuôn mặt đường cong cương trực , nàng nhiều năm kinh doanh sản nghiệp khiến cá tính thêm kiên nghị. Dù sao nữ nhân muốn theo nghề thương giới là chuyện không dễ dàng, hơn nữa lại là kinh thương Hấp huyện nổi tiếng.

Ở mặt ngoài nàng kiên nghị, từ đôi thủy mâu linh động cũng biết cá tính này là hoạt bát, chẳng qua trên thương trường biến hoá kỳ lạ mà che giấu, miễn cho rước lấy chuyện phiền toái.

Tô Thải Tần được giáo dạy trở nên cương nghị, mẫu thân nàng có vẻ ưu nhàn thoải mái rất nhiều. Trượng phu qua đời, nàng dựa vào một tay may vá kiếm tiền nuôi nấng nữ nhi, vài năm sau, nữ nhi liền đến chỗ chế giấy hán làm học đồ, trọng trách cuộc sống của nàng liền nặng thêm; nàng dạy bảo nữ nhi nhu thuận từ lúc còn nhỏ, không có gì cần nàng phiền lòng, cho nên mấy năm nay, bề ngoài so với bình thường trẻ hơn nha.

Mẹ con ngồi cùng nhau,người khác không biết còn tưởng rằng là tỷ muội đâu!

Hôm nay Vương thị báo cho nữ nhi biết chuyện Âu Dương sơn trang cầu hôn,chỉ thấy nàng chau mày.

“Tần nhi?” Tô mẫu thấy nữ nhi hồi lâu không nói , kêu một tiếng.

“Kia Âu Dương gia không phải sớm từ hôn sao? Vì sao hôm nay lại cầu hôn?”

“Nghe Âu Dương gia tổng quản nói là bọn hắn thực xin lỗi chúng ta, hôm nay hy vọng có thể bù lại sai lầm, cho nên mới nhắc tới thân.”

“Nương, người cho rằng thế nào?” Tô Thải Tần nhìn mẫu thân.

“Nương cho rằng con cũng có thể hảo hảo vì chính mình quyết định. Cô nương gia luôn phải lập gia đình, tìm đối tượng tốt, an ổn sống.” Nàng vẫn là hy vọng nữ nhi có thể gả cho người trong sạch, hưởng thụ cuộc sống phu nhân, mà không phải cả ngày để ý sản nghiệp khổng lồ, bận rộn không thôi.

Tô Thải Tần mỗi khi cùng mẫu thân tranh chấp đều là vì chuyện này. Nàng sự nghiệp đã thành, có quyền quyết định cuộc sống chính mình, không cần y theo truyền thống nhất định phải lập gia đình. Nàng cảm thấy nhắc tới thân, hơn phân nửa đều là vì tiền tài Tô gia, mà không phải ngưỡng mộ cá nhân nàng, nàng cần gì phải gả đi ra ngoài xem sắc mặt phu gia, chính mình sáng lập thiên địa,tự do tự tại sống,thật tốt!”

“Nói đến nói đi, nương chính là hy vọng con lập gia đình.” Tô Thải Tần không hờn giận bĩu môi.

“Tần nhi,con nhìn xem đi.” Vương thị vẫn đang hy vọng nữ nhi lo lắng một chút chung thân đại sự chính mình.

“Trước hết từ chối Âu Dương gia đi!”

“Tần nhi!” Vương thị la lên, nhưng Tô Thải Tần đã đứng dậy hướng đại sảnh đi đến.

—– ——- ——-

“Văn Đức, ngươi ở đâu?” Tô Thải Tần vừa vào chính sảnh liền muốn tìm người.

“Tiểu thư, ta ở chỗ này.”

Một nam nhân hai mươi mấy tuổi xuất hiện ở cửa, lộ vẻ cười, mặc bạch y, cả người giống như ánh mặt trời. Hắn là người chạy chân(sai vặt) bên người Tô Thải Tần, phàm là việc chủ tử không có tiện ra mặt, đều là hắn đi.

“Văn Đức, Âu Dương gia nhắc tới thân –”

Tô Thải Tần nói còn chưa nói hoàn, Văn Đức đã hô: “Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư!”

Tô Thải Tần liếc trắng mắt, “Ngươi lời này sợ không nói mấy ngàn lần! Giống nương của ta, ước gì ta chạy nhanh lập gia đình.”

“Chúc mừng tiểu thư……” Văn Đức nở nụ cười, miệng vẫn là nói xong.

“Tốt lắm, ta tìm ngươi là có chính sự. Văn Đức, ngươi giúp ta tìm hiểu một chút Âu Dương gia vì sao phải tới cửa cầu hôn? Theo lý, mười mấy năm trước hôn ước đã muốn giải, không có lý do gì cầu thân, loại sự tình này sẽ làm nhục danh dự Âu Dương gia. Ngươi đi tra xem có tin tức gì, lập tức hồi bẩm!” Tô Thải Tần hạ lệnh.

“Vâng, tiểu thư.” Văn Đức thu hồi khuôn mặt tươi cười, đứng đắn trả lời, đảo mắt người đã không thấy tăm hơi.

Tô Thải Tần nhìn nhìn ngoài cửa, chỉ thấy ánh mặt trời sáng rực — mùa hè đến đâu!

——————–

Sáng sớm Âu Dương sơn trang nổi lên âm thanh tức giận, tiếng vang đồ sứ vỡ vụn vang vọng toàn bộ kính viên.

“Đi ra ngoài! Hết thảy đi ra ngoài! Các ngươi mau đi ra ngoài –” Âu Dương Liệt thanh âm nổi giận từ Vi Đức cư truyền đi ra.

Vi Đức cư là chỗ ở chủ nhân Âu Dương sơn trang, trước mắt đương nhiên là nơi ở của Âu Dương Liệt. Vi Đức cư là Âu Dương Tu Chỉnh xây dựng, trong phòng không gian thật lớn, mặt sau còn có đặc chế phòng tắm,đồ dung nơi đây đương nhiên đều là cực phẩm.

“Liệt nhi,đây cũng là vì sinh kế mấy nghìn người bên trong trang a!” Âu Dương Trực ở trong phòng khuyên bảo.

Âu Dương Liệt sáng sớm từ Hàng Châu Từ gia trang trở lại Âu Dương sơn trang, lại bị báo cho biết chuyện đến Tô gia cầu hôn, cũng là vì tài sản Tô gia, hắn tức giận, bắt đầu hành động kinh thiên động địa hủy hoại, trong phòng trừ bỏ giường, cái khác đều bị hắn phá hư hoàn toàn.

“Thúc thúc, ngươi đã lớn tuổi, cư nhiên nghe theo đề nghị Vương Phúc, đi Tô gia cầu hôn! Cũng không có hỏi ta có nguyện ý hay không, đã tự ý làm…… Các ngươi trong mắt còn có ta này trang chủ sao?”

“Liệt nhi……” Âu Dương Trực thấy hắn hung dữ thành như vậy, cũng không biết nên nói gì.

“Vì sinh kế mấy nghìn người? Hừ! Ta xem là bên trong trang quản sự này đó vì tư lợi chính mình đi! Sợ chính mình lưu lạc đầu đường, liền cứng rắn muốn ta đi thú Tô gia tiểu thư, tham người ta gia sản trăm ngàn…… Các ngươi có hay không xấu hổ a?” Âu Dương Liệt rống to.

“Thiếu gia, ngươi như thế nào nói như vậy đâu? Bên trong trang trước mắt xác thực lâm vào khốn cảnh đã hơn mười năm qua, thiếu gia là Âu Dương gia chủ nhân, phải nghĩ biện pháp độ gặp nạn quan……” Phòng thu chi Vương Phúc nói đến một nửa, Âu Dương Liệt lại rống lên.

“Cho nên ta sẽ đi thú Tô gia tiểu thư? Các ngươi nô tài chết tiệt hết thảy cút đi! Đi ra ngoài!”

Âu Dương Liệt nhất vận công đem những người chướng mắt một chưởng oanh tạc ra ngoài, Âu Dương Trực cũng vội vàng chạy ra bên ngoài tị nạn.

Vi Đức cư cửa phòng phịch một tiếng đóng lại, phảng phất chủ nhân không vui.

“Khụ! Trực gia, nên làm cái gì bây giờ đâu?” Tổng quản vỗ vỗ đầy người bùn đất, hé ra khổ mặt.

“Kết quả đúng như chúng ta dự đoán. Liệt nhi tính tình chính là như vậy, các ngươi cũng không phải không biết. Hiện tại nó đang nổi nóng, trước không cần trêu chọc, nhìn xem Tô gia bên kia phản ứng như thế nào sẽ quyết định.” Âu Dương Trực lúc này nhưng thật ra có chủ kiến thật sự.

“Chuyện tới nay, cũng chỉ có thể như thế.” Mọi người vỗ vỗ bụi đất trên người, dời đi.

Phía sau cửa Âu Dương Liệt tức giận vẫn chưa giảm. Chết tiệt! Bọn họ cư nhiên lớn mật như vậy, thay hắn thu xếp hôn sự! Tô gia tiểu thư có trăm ngàn gia sản lại như thế nào? Nhân sinh trọng yếu nhất là cùng yêu nhau cả đời, giống Từ gia huynh đệ…… Kia Tô gia tiểu thư hai mươi tuổi chưa lấy chồng, có thể là mắt bị mù, thiếu cánh tay, Trực thúc cư nhiên còn thay hắn tới cửa cầu hôn?!

Giết hắn đi!

Âu Dương Liệt mắng cả một đêm, thẳng đến đêm dài, tức giận có điểm giảm một chút, mới lên giường đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang