Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy một chiếc khăn lau màu trắng có nhiều nếp nhăn, được rồi, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đó là một chiếc áo sơ mi, sau đó không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy trên đó có một vết dép.
Cái áo sơ mi này sở dĩ lưu lạc tới kết cục như vậy thì phải kể tới chuyện ba hôm trước.
Khi đó Ngô Thế đã nhận một công việc quan trọng, về đến nhà tắm rửa, quẳng áo sơ mi vào trong máy giặt, máy quay vài vòng, tiện tay phơi ở ban công. Sau đó hắn vùi mình trong phòng làm việc, mất ăn mất ngủ hết ba ngày ba đêm.
Bây giờ là khoảng sáu giờ sáng ngày thứ tư, Ngô Thế về nhà trước giờ cao điểm, dự định tắm rửa xong xuôi thì sẽ lại quay vào phòng làm việc.
Thế nhưng chờ đến lúc hắn ra ban công lấy quần áo đã giặt để thay thì cái mắc áo đã chẳng còn gì.
“Đi đâu rồi?” Ngô Thế lầm bà lầm bầm, lo lắng phóng mắt ra phía ngoài ban công, trong lúc xê người, dép hắn chạm phải một thứ gì đó.
Một chân hắn giẫm lên một thứ trông thì như là tấm vải màu trắng. Ngô Thế lùi lại vài bước, ngồm xổm người xuống, nhìn chằm chằm vào đống vải đã bị giẫm trong vòng ba giây.
“Nếu như mình không đoán sai, đây là cái áo sơ mi của mình mà.”
Hắn vừa nói, một bên nhón chiếc áo lên phẩy qua phẩy lại, chứng thực suy luận của mình.
Tầng trệt nhà trọ mà Ngô Thế sống là cái nơi mất điện nhiều đến mức thà ra khách sạn còn hơn về nhà, nhà cao gió lớn, chiếc áo sơ mi của hắn cũng không dùng kẹp, tự nhiên là phải rơi xuống đất rồi.
Vậy thì tiếp theo là, rốt cuộc là phải giặt, hay là ném đi nhỉ?
Cái này không cần suy luận gì hết, Ngô Thế hơi chút trầm tư như vậy, lạch cạch, thả hai ngón tay ra, nhìn cái áo sơ mi rơi trở lại mặt đất.
Thôi đi thôi đi, quần áo cũng không phải chỉ có một chiếc này.
Thế nhưng quần áo sạch lại chỉ còn đúng chiếc ấy.
Ngô Thế lật từng chiếc từng chiếc quần áo trên giường, trên sô pha ra, lật lật chọn chọn, rốt cục nhìn thấy một bộ quần áo miễn cưỡng coi là sạch sẽ. Ngô Thế vô cùng vui sướng đi tắm rồi thay.
Thực ra nếu dùng góc nhìn quần chúng để nhìn nhà Ngô Thế một lần thì sẽ phát hiện ra đống quần áo bừa bộn trên sô pha chẳng qua vẫn thuộc cấp độ bẩn bình thường thôi, thùng rác bên bàn trà sắp đầy tràn rác rồi nhé, trên mặt đất thì bày đầy tạp chí, CD làm đệm, còn có hộp thức ăn nhanh trên bàn cơm, ăn xong rồi mà chưa dọn nữa.
Một tháng trước đã có hàng xóm phàn nàn với quản lý chung cư về việc có gián, ruồi bay ra từ nhà Ngô Thế, ô nhiễm cả cái tầng ấy.
Thế nhưng Ngô Thế mặc kệ, hắn sống trong phòng làm việc cơ mà.
Ở đây cần phải nói rõ nhé, Ngô Thế là một nhà thiết kế giấy dán tường, công ty chỗ hắn làm cũng không lớn, đếm cả ông chủ may ra mới được mười người, bình thường thì thiết kế bản vẽ cho một số phân xưởng, lợi nhuận không phải loại trăm ngàn vạn khoa trương cho cam, nhưng cũng coi như là vững bước phát triển.
Bởi vì ít người, tất cả mọi người ở chung cực kỳ hài hòa, thế nhưng có một người mà Ngô Thế chịu không nổi.
Mà lúc này đây, người nọ đang đứng thẳng ở cửa phòng làm việc chờ hắn.
Ngô Thế có phần bực bội, rõ ràng tất cả mọi người cùng nhau thức đêm, tại sao những người khác đều uể oải chán chường mà chỉ có cậu ta tinh thần phấn khởi thế chứ? Thuốc bổ, thuốc bổ nhất định là thuốc bổ rồi.
“Sớm a, Lily…” Trong lòng Ngô Thế ngập đầy phỏng đoán gay go, tuy thế bề ngoài vẫn cười cười nói nói, hắn cười ngọt ngào giơ tay lên vẫy qua vẫy lại một hồi.
“Thì ra não cậu ít đến mức chỉ đủ để ăn uống ngủ nghỉ, ngay cả tên người khác cũng lại nhớ sai nữa.” Người nọ nâng kính mắt, lạnh nhạt nói ra lời không dễ nghe cho lắm.
“… Vậy Tiểu Điền Điền, buổi sáng tốt lành.” Ngô Thế lại vẫy tay lần nữa.
“Kiểu biệt hiệu phát gớm này ngay cả học sinh tiểu học bây giờ cũng không thèm dùng, uổng cho cậu là nhà thiết kế, đổi mới chút đi.” Giọng điệu Điền Lịch mang theo vẻ khinh thường.
Vị tiên sinh tên là Điền Lịch ăn nói có hơi khó nghe, chính là trợ lý riêng của Ngô Thế.
“Xì…” Ngô Thế bĩu môi, không đấu được võ mồm thì tôi đây làm lơ vậy, hắn lướt thẳng qua Điền Lịch, đẩy cửa phòng làm việc ra, “Trước tiên, tôi phải đi ngủ một giấc đã, ông chủ tới lại gọi tôi nhé.”
“Trước tiên lấp bụng đã.” Điền Lịch đi theo vào, đặt một túi đồ ăn sáng trên bàn của Ngô Thế.
“Bây giờ ăn không vô…”
Điền Lịch nghe thế nhìn về phía Ngô Thế, khóe miệng hơi nhếch lên, đó là một nét cười rất dịu dàng, nhưng Ngô Thế lại nhịn không được lùi về phía sau một bước, dán người vào cái giá đặt tài liệu đằng sau.
Điền Lịch nói rằng: “Ngày 18 tháng trước ai đau dạ dày đến mức túm lấy góc áo tôi, bôi hết nước mũi, nước mắt ra, nói đến mức vui sướng thế nhỉ, người này tên gì tôi quên mất rồi, Ngô tiên sinh, cậu có nhớ không?”
“… Xì.” Lúc nào cũng dùng cái ngữ khí không bằng lòng chẳng có ý tưởng gì mới để kết thúc thế này, Ngô Thế búng túi thức ăn, bắt đầu chầm chậm ăn.
Điền Lịch thấy hắn ăn thì thuận lợi giúp Ngô Thế dọn dẹp đồ đạc bừa bãi trên bàn. Tròng mắt Ngô Thế di tới di lui theo tay Điền Lịch, không khỏi thở dài.
Tay Điền Lịch cũng không thấy dừng, chỉ lành lạnh nói một câu, “Nghe người ta nói là thở dài một hơi sẽ chết sớm ba ngày, Ngô tiên sinh, tích tiểu thành đại đấy nhé.”
“… Lily, cô có thể đừng coi thường tôi không?” Ngô Thế gác cằm lên mặt bàn.
“Cậu gọi ai?” Điền Lịch nhìn thẳng vào mắt hắn, cười một cái rõ tươi.
“Không, không phải. Trợ lý Điền, ý tớ là giá như nhà tớ cũng có một Điền Lịch thì tốt rồi.” Ngô Thế bị dọa nhảy dựng, dốc hết suy nghĩ trong lòng ra.
“Cái gì?” Điền Lịch ngừng hẳn lại, nhìn qua.
“È, chính là, có Điền Lịch trong nhà có thể giúp tôi giặt quần áo, sửa sang căn phòng, lau sàn nhà, nấu cơm nấu canh…” Nói cũng nói rồi, thế là Ngô Thế cứ nói không ngừng được.
Nói xong, trước mặt tựa như hiện ra bóng dáng một người máy Điền Lịch mặc tạp dề tơ tằm thuê hoa, chăm chú quét tước, phàm là chỗ hắn đi qua, tất cả đều thoáng cái sạch bong.
“Thật tốt a…” Ngô Thế nhịn không được che mặt cảm thán.
“Tôi thấy cái cậu cần không phải Điền Lịch mà là đầy tớ thì có.” Hai tay Điền Lịch nhẹ buông, sắp lại xấp văn kiện đổ ngã trên bàn, sau đó cậu ta đi thẳng về phía bàn làm việc của hắn.
“Trợ lý Điền, cậu lơ là nhiệm vụ!” Ngô Thế nhìn đống ảnh minh họa trước mặt lại lộn xộn, to mồm kêu lên, mấy bức vẽ để báo cáo công tác hình như còn lẫn ở trong đó mà.
Điền Lịch rất nhanh lại quay trở về, trong tay cậu ta còn cầm cái kẹp đồ rỗng không, “Tôi cũng không phải toàn bất tài như ai kia.”
“Cô đang ám chỉ tôi sao, Lily, đây là hành vi không tốt nhé.” Ngô Thế nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
“Cậu cũng biết nói cậu nhỉ, có chút hiểu biết về bản thân thế cũng thật không dễ.” Điền Lịch cũng chẳng thèm liếc hắn.
“…Hứ.” Ngô Thế không vui lắm, im lặng trong chốc lát lại vỗ bàn, dứt khoát đi ngủ.
Điền Lịch còn đang vùi đầu vào sửa sang lại cái bàn của hắn, Ngô Thế nhổm dậy, ngực đụng phải đầu Điền Lịch.
“A, xin…”
Xin lỗi còn chưa nói xong, Điền Lịch đã túm lấy cổ áo Ngô Thế.
“Lily! Cô rốt cục thăng cấp từ ngôn ngữ bạo lực lên đến hành vi bạo lực sao?!” Ngô Thế quá chi là sợ hãi.
“Cậu mới chui ra từ đống rác rưởi hay sao thế?” Điền Lịch hỏi không đầu không đuôi.
“Đống rác rưởi nào cơ?” Ngô Thế nghe thế ngệch mặt ra. “Tôi từ trong nhà trực tiếp tới mà.”
“Nhà cậu chẳng lẽ không phải chính là đống rác rưởi hay sao?” Vẻ mặt của Điền Lịch đúng kiểu bó tay chấm com.
“…” Ngô Thế bực mình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Điền Lịch.
Điền Lịch dùng kiểu ánh mắt biết tỏng lại còn khinh thường nhìn tới, “Lại đổi quần áo rồi? Sao cậu không bị cái mùi nấm mốc trên người cậu hun thành viêm xoang nhỉ.”
“Hết, hết cách thôi!” Tuy rằng bị Điền Lịch nhìn thấu không phải lần một lần hai, nhưng mà ngoài miệng Ngô Thế vẫn cậy mạnh, “Gần đây trời chuyển gió nam, trong nhà lúc nào cũng nổi nước lên, quần áo có mùi mốc không phải bình thường lắm sao.”
“Ngô tiên sinh, cậu có thể từ chức rồi đó.” Điền Lịch đột nhiên nghiêm mặt nói.
“Hở?! Gì cơ?” Ngô Thế bị dọa khiếp, bắt đầu ồn ào, “Không phải là quần áo có chút mùi thôi sao? Có cần khoa trương đến mức nhận lỗi từ chức thế không!”
“Tôi chưa nói là cậu phải tự nhận lỗi mà.” Điền Lịch vô tội nghiêng đầu, “Tôi là muốn cậu trở về trồng nấm làm giàu mà, bây giờ nấm nhà cậu nhất định đang đợi cậu về thu hoạch rồi đấy.”
“… Cho nên tôi mới nói muốn một Điền Lịch trong nhà mà.” Bị châm chọc đến chết đi sống lại, Ngô Thế mếu máo ấm ức, nói, “Chí ít cũng có thể mặc quần áo sạch sẽ thôi.”
“Cậu sẽ không có yêu cầu cao hơn chứ?” Điền Lịch liếc đểu.
“Vậy được rồi, chờ tôi có tiền, sẽ kiếm hai Điền Lịch, một giặt quần áo, một quét nhà.”
“…” Điền Lịch thoáng im lặng mấy giây, rất nhanh đã lại mỉm cười, “Điền Lịch thì chỉ có một, có điều tôi nghĩ cậu ta sẽ không quan tâm tới việc nhà nhà cậu đâu, chỉ cần cậu có tiền để trả thù lao là được.”
“…Không, vẫn là không cần…” Ngô Thế nuốt ‘ực’ một cái, cuống quít xua tay, “Điền Lịch đại nhân rất cao quý, phỏng chừng bán tôi cũng không mời nổi cậu ta, còn không bằng mời khoán cho rồi.”
“Cũng không hẳn thế.” Điền Lịch lộ ra một nét cười rất chi là sâu xa.