- Cậu… làm giúp mình một việc nhé! - tôi vẫn lăm lăm bài tích phân trong vở, cốt chỉ là cái cớ để giờ ra chơi ngồi lì trong lớp, một bên tay bẽn lẽn đưa lên vén tóc.
- Việc gì? - Cường cho rằng tôi đang đùa, bởi suốt những năm học cùng cách xưng hô cậu - mình không có trong từ điển của chúng tôi. Hắn trả lời gọn lỏn khác hẳn với lối nói câu nệ mà tôi đắn đo mãi mới cất thành lời.
- Làm... boyfriend của mình nhé! - Thậm chí tôi còn không đủ dũng khí để nói lên từ “bạn trai” nên đành chấp nhận vay mượn tiếng nước ngoài nhằm giảm tính cầu khiến trong đề nghị.
Và không để cho hắn được dịp phá lên cười tôi cắn môi rồi nói nhanh:
- Họ sẽ cạch mình ra khỏi danh sách tụ tập đêm Giao Thừa, giống như bị bỏ xó không một ai quan tâm, chẳng thể bắt kịp chủ đề của những cuộc tán dóc, lẻ loi lắm,... những lần đi chơi nhóm dần dà sẽ chẳng có phần của mình nữa. Nhỏ Trang nói rằng mình kém cỏi, không có tí sức hút nào cả, Yến cho là mình bị ám duyên… Nhóm của mình, tụi nó đều có người yêu hết cả rồi. Phù! - Tôi thở dài khiến tóc mái thổi phồng lên, vẻ mặt hậm hực kèm theo sự buồn bã chán chường.
- Vậy thì sao? - Hắn vẫn luôn kiệm lời như vậy, rõ ràng đây là lời từ chối vô trách nhiệm với bạn cùng bàn lâu năm, ấy thế mà sự cọc cằn đó lại thu hút rất nhiều fan hâm mộ trong đó có tôi. Ừ thì tôi vẫn hay giả bộ quay sang phía dãy bên í ới gọi mấy đứa bạn thân mà mục đích chính là ngắm trộm hắn. Chỉ lướt qua nửa khuôn mặt ấy thôi, khoảnh khắc ngắn ngủi dõi theo từng chuyển động khẽ khàng của hàng mi đen, hay thử cảm nhận hơi thở ấm nóng thoát ra từ chiếc mũi cao kia đã khiến không ít lần tôi ngẩn ngơ. Khóe môi hắn thi thoảng vẫn hay nhếch lên kéo những nét tuấn tú rõ rệt hơn, cánh tay khỏe khoắn đeo thêm chiếc vòng da rất… nam tính. Một lần, sau giờ thể dục, Cường ngủ gục xuống bàn để những giọt mặn chát lăn dài, hắn đã rất nóng bởi vận động thể thao nhiều nhưng không hề yêu cầu bật quạt, bởi lẽ hôm đó trời bắt đầu vào thu và tôi bị xổ mũi. Hình như từ hồi ấy tôi bắt đầu để ý tới từng “hành tung” của hắn.
- Cuối tuần này là hạn cuối cùng, mình đã lỡ tuyên bố với những người trong nhóm sẽ cho các cậu ấy biết mình cũng có người theo đuổi. Ờ thì… - Tôi ngập ngừng để tìm từ ngữ thích hợp diễn tả, chữ nghĩa chạy đi đâu mất rồi, tôi đã chuẩn bị rất kĩ cơ mà.
- Chả liên quan!
Cường tiếp tục làm tôi cụt hứng. Năm phút ra chơi chẳng còn là bao nhưng hắn đứng dậy cho tay vào túi quần, mắt hướng ra cửa lớp. Tôi vẫn không từ bỏ:
- Thực ra… đó không phải là lí do chính, mà là… - Tôi kéo đối phương ngồi xuống, tỏ ra tư lự trước khi thổ lộ - Huy và tôi quen nhau được ba tuần nay. Bố mẹ tôi đang nghi ngờ. Cậu ấy học bên Trần Phú, tôi biết họ sẽ không đồng ý vì chúng mình đang cuối cấp, Huy lại ở trọ tại trường chứ nhà cậu ấy xa lắm lắm. Nhưng... nếu là ông có lẽ sẽ khác, nhà ông dù sao cũng không xa nhà tôi, mẹ tôi luôn lấy ông làm gương cho thằng nhóc em. Giờ nếu ông làm lá chắn cho Huy, tôi sẽ được gặp gỡ Huy thường xuyên hơn, chỉ cần lấy cớ “Con đi với Cường!” kết hợp với chút ít năng khiếu nịnh nọt là gia đình đồng ý ngay. Ông giúp tôi đi mà…
Cường đắn đo trước ánh mắt thành khẩn của tôi, rồi lại thản nhiên:
- Không được.
- Ông sợ có bạn gái rồi giảm lượng fan hâm mộ chứ gì. Hãy cứ yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện này - tôi kết hợp linh hoạt giữa giọng nói và ánh mắt, đợi chờ lòng tốt.
- Không!
Và tiếng chuông đã kết thúc đoạn hội thoại của cả hai. Hắn phũ phàng tới mức còn lấy headphone nhét vào tai trong lúc đợi giáo viên lên. Tôi chắc rằng hắn không hề bạt nhạc, đành thở dài thượt trở lại với câu tích phân loay hoay từ nãy.
*
- Yến, chiều nay xem phim đôi không?
- Okie.
Chất giọng lanh lảnh của đám bạn thân át cả tiếng chuông kết thúc buổi học, tôi chạnh lòng khi hôm nay hai đứa không đợi mình về cùng, bộ phim điện ảnh đang thịnh hành có lẽ đã chiếm toàn bộ chủ đề tranh luận, chắc họ chẳng còn hơi mà để ý tới kẻ đơn độc này nữa.
- Có rủ cái Mai không mày?
- Rủ làm gì nó, đi xem cùng rồi lại để nó lủi thủi một mình như hôm trước tội lắm.
- Sao tưởng có Huy nào cơ mà...?
- Ai mà biết được, có thể nó bịa ra đấy, tính tình ương bướng như nó thì ai thích nổi.
Tôi bắt gặp ánh mắt hai cô bạn đang nhìn mình với vẻ thương cảm đành nhoẻn miệng cười ngượng, coi không hề nghe thấy gì. Cường đi ngay sau họ làm tôi chỉ còn biết cúi mặt tránh sự bối rối rồi nấn ná bắt chuyện với cậu bạn thân tên Kiên.
- Không! - Và đề nghị của tôi cũng bị Kiên từ chối với âm thanh phát ra tương đối to, cậu ta khoác cặp lên vai ngoảnh đi, để lại mình tôi ủ rũ.
- Đi mày, con nhỏ Mai nó khùng sao đó! - Kiên vỗ vai Cường cùng tiến về phía nhà để xe, bàn tán những vấn đề yêu thích của con trai.
Tôi cứ thế chầm chậm bước, chẳng buồn quàng khăn ấm, cũng mặc cho gió buốt lạnh len lỏi qua kẽ tay.
*
Xoảng - Chiếc đĩa rơi xuống nền gạch rồi vỡ làm nhiều mảnh. Tôi còn chần chừ nuối tiếc nhìn theo. Tôi sợ cảm giác của một chiếc đĩa đã lâu không được dùng tới, cách ly với chồng bát đĩa thường ngày. Chỉ bởi bị sứt mẻ trong một lần bố không cẩn thận mà nó mãi trơ trọi một mình, vậy có lẽ sự ra đi này là cách giải thoát mà chính nó mong muốn, ít ra theo cách này nó đã chứng minh mình từng tồn tại nơi đây.
- Mai, con gái con đứa sao mà hậu đậu thế hả con?! Trời lạnh mang đĩa ra ngoài ban công làm gì mà để vỡ?
Tôi cúi gằm mặt, không tìm lời bào chữa để mẹ khiển trách. Khi ngước mắt lên thì bóng của hai cậu bạn đạp xe băng qua. Là Cường và Kiên, mẹ tôi cũng trông thấy nên bà không nói gì nữa để giữ thể diện cho con gái. Đợi họ đi khuất xa mẹ lo tôi lóng ngóng lỡ làm đứt tay nên dọn dẹp giúp luôn.
*
Trời đã sang xuân nhưng vẫn còn cái lạnh tê tái của mùa đông nên dẫu đã 6h50 những tia nắng vẫn còn chơi trò chốn tìm, có khi cả ngày âm u. Tôi cuống quýt chạy xuống lầu vơ vội bịch sữa và phiền bố chở đi học. Vừa xuống xe tôi không quên chào bố rồi gấp gáp vào trường. Thời tiết khô hanh khiến đuôi tóc ngang vai xù lên nom rất ngộ, tôi cố bước lên những chiếc lá bàng tạo thành tiếng giòn tan nghe vui tai.
- Khổ thân nhỏ Mai! - Yến kéo Cường cùng Trang vào cuộc nói chuyện khi thấy tôi tới cửa lớp.
- Ừ, bị phụ huynh kẹp kem. - Tôi cười trừ trước cái nháy mắt tinh ranh của Trang, trong lòng thấy có chút gì đó xốn xang khi nhận ra đôi mắt lướt qua mình của ai kia.
Ổn định chỗ ngồi, tôi vờ lấy sách vở đặt trước bàn nghiêm chỉnh như không thấy dáng cao cao tiến lại ngồi ngay cạnh. Lớp tôi theo ban tự nhiên nên không tránh khỏi việc xao nhãng một số môn phụ. Trong giờ công nghệ, tôi chống cằm mặt buồn rười rượi, thi thoảng ngó ra ngoài khung cửa đếm số lá bàng trơ trọi chờ rụng cho mầm non mọc lên, đến khi giọt nước lăn dài trên má tôi sụt sùi thành tiếng lúng túng tìm giấy thấm.
- Này Cường, lấy hộ túi giấy trong cặp. - Một tay đưa lên ngăn những giọt long lanh, tay còn lại đẩy cặp sang phía Cường đề nghị giúp đỡ, tôi không bận tâm nếu hắn nghĩ mình yếu đuối.
Cường nhanh chóng mở cặp và lấy tập giấy thấm giùm, hắn định mở lời nhưng lại thôi. Chiếc điện thoại trong hộp bút khỉ con dễ thương rung lên, có một tin nhắn đến, tôi chẳng cần giấy nữa mà quẹt vội lên áo, với ngay điện thoại đọc tin.
“HUY”
Tôi chợt mỉm cười, lúc này mới dùng tới khăn giấy lau sạch sẽ nước trên khuôn mặt rồi bấm lấy bấm để soạn tin trả lời. Cứ thế tôi tủm tỉm cười để bị cô giáo phát giác, cô yêu cầu lên vẽ lại sơ đồ mạch điện trong sách giáo khoa.
Liếc nhìn qua trang sách, không có gì đáng lo ngại bởi những đứa bàn một đã là đội cứu hộ chuyên nghiệp, tôi đặt điện thoại dưới ngăn bàn rồi đi lên. Và dám chắc chắn sẽ có năm lần rung tin nhắn.
Lớ nga lớ ngớ trên bục giảng một hồi, dưới sự “hỗ trợ” nhiệt tình của các thành viên trong đội cứu hộ, cuối cùng tôi được thả về chỗ bởi cô thừa biết tính siêu đoàn kết của lớp 12A1. Đặt mình xuống ghế là tôi hí hửng lôi điện thoại đọc tin nhắn.
- Này... thôi được, tôi giúp!
Và suýt thì tôi hét lên cảm kích, mau mắn hai tay đã bịp miệng ngăn lại nguồn cảm xúc trào dâng, cuối cùng hắn ta đã đồng ý. Tôi biết mà! Bọn con trai rất dễ mềm lòng.
- Mai! Em có hành động gì vậy?
- À à, em vẽ thiếu cô ạ! - Tôi hí hửng lên bảng tẩy tẩy xóa xóa với nụ cười tít mắt.