Cuối thu...
Sâu tận trong khu rừng già ít người dám lai vãng, một bạch y nam tử đang tọa trong chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ nước xanh biếc không gợn sóng. Chẳng biết y đang nghĩ tới điều gì mà đôi mày kiếm thanh tú chợt nhíu lại, động tác tuy nhỏ nhưng lại tôn thêm vẻ kinh diễm vốn có. Đôi môi đỏ mọng như anh đào chín mùa, cặp mắt to tròn, trong veo vương chút buồn nhìn thấu tâm can kẻ khác, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn nằm cân đối giữa khuôn mặt, mái tóc đen tuyền dài tới tận thắt lưng được vấn sơ lên bằng cây trâm bạch ngọc đơn giản. Tất cả những nét đó dung hòa một cách hoàn hảo trên làn da mịn màng, trắng nõn. Một bộ bạch y mộc mạc làm nổi bật lên khí chất phiêu dật, thoát tục tựa thiên tiên của y.
Trời về chiều, tiết trời se lại, lành lạnh, tuy không đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ khiến người ta rùng mình. Thế mà y thân mình đơn bạc, ngồi lặng lẽ trước cây hắc mộc huyền cầm, chừng như không có ý định rời đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá phong đỏ rực. Ánh nắng cuối cùng gần sắp tắt, màn đêm dần buông, mọi thứ bỗng trở nên tịch mịch, cô liêu.
Cầm âm chợt vang lên, phá vỡ đi sự im lặng vốn đang thống trị nơi này. Tiếng đàn nhẹ nhàng, êm dịu không kém phần thánh thoát, ru hồn người trong đêm tối càng rõ hơn nữa. Không có một động tĩnh nào ngoài tiếng huyền cầm đang chơi đùa cùng với gió. Vạn vật như đang đắm chìm trong khúc “Vãn Tình” xứng danh thiên thượng nhân gian tiên khúc.