“Cách Nhi, thích đệ đệ không? “ Thái y vừa đi khỏi, Lệ phi nhìn hắn hiền hòa hỏi. Nàng mang thai rồi
Lệ Phi hình dáng nặng nề – không chơi với hắn nữa. Vì may áo cho đệ đệ – không chơi cùng hắn nữa. Có đệ đệ, mẫu phi đã yếu càng yếu hơn không thể kiểm tra bài tập của hắn nữa – Hắn ghét đệ đệ này.
Lệ phi yếu sức, sinh hoàng tử xong liền nhắm mắt xuôi tay, không kịp nhìn con trai mình một lần. Nàng không phải phi tử yêu thương của hoàng đế, với cái chết của mình cũng chỉ nhận được một tiếng thở dài từ vị vua cao cao tại thượng.
Tiểu hoàng tử được đặt tên Kinh Vân, để lại Đông các cho nhũ mẫu nuôi nấng. Từ đó không ai trong cung biết tới sự tồn tại của Kinh Vân – trừ một người – thái tử Lạc Cách – kẻ hận y thấu xương, vì y mà sự ấm áp cuối cùng nơi hoàng cung này của hắn cũng mất đi. Bốn tuổi, Lạc Cách bắt đầu sai người hành hạ Kinh Vân
————–
Thời gian tựa thoi đưa, Kinh Vân năm nay mười tám, đang múc nước từ dưới giếng lên, vỗ vỗ, dòng nước mát lạnh chạm vào da thịt, rất thoải mái.
Nơi y sống là Đông Các xơ xác, tàn lụi, chưa từng có người qua dọn dẹp. Màu sắc trên tường đã bạc từ lâu, thay thế bằng một lớp rong rêu xanh xanh.
Bước vào trong phòng, y lôi một quyển thư tập ra, trong đó là thế giới mộng tưởng của y, trong đó, y viết về một người bạn, nàng tên Tô Lệ, vuốt tay lên bìa thư tập, y không kiềm chế mỉm cười, rồi lại thả hồn mình vào thư tập, vào thế giới tưởng tượng của y.
—————
Hoàng thượng băng hà, tất cả hoàng tử đều tới quỳ bên, cả không khí tang thương lẫn màu vải trắng bao trùm cả hoàng cung.
Thái tử Lạc Cách lên ngôi, lấy hiệu Minh Đức, đại xá thiên hạ. Nhưng việc đầu tiên y làm trong đêm đầu tại vị là phá hủy thế giới của một vị hoàng tử.
“ KHÔNG!”. Một tiếng hét thảm thương từ chính điện vang ra.
“ Xin ngươi…Lạc Cách…xin ngươi…đừng…ta sẽ làm mọi thứ…đừng đốt…” Kinh Vân bị hai cấm vệ quân giữ chặt, cố vươn người về phía long ỷ, gắt gao nhìn Lạc Cách, hoảng hồn nghĩ tới thư tập.
Lạc Cách đang cầm trên tay một quyển sách bìa màu xanh, được cất giữ cẩn thận, một chút sờn ở góc sách cũng không có, một quyển sách đẹp, được chủ nhân giữ gìn như vật chân quý, lại đang đưa mình trước ngọn lửa. Lửa từ ánh nến, bén vào thư tập, đầu tiên là mép sách bị lửa chồm lên, cháy, rồi tàn tro nhè nhẹ tản ra, lửa lớn dần, như tìm được con mồi ngon, ra sức nuốt lấy. Ngón tay thon dài, trắng muốt cầm trên góc sách khác của thư tập buông ra, để cho nó rơi trên bàn, tiếp tục bùng cháy.
Vùng vẫy thoát ra, cấm vệ quân nhận được cái gật nhẹ của Lạc Cách, buông Kinh Vân ra. Y lao tới long án, ôm thư tập đang bùng cháy vào ngực. Đây là thế giới của y, là người thân của y, Tô Lệ, nhớ về những tháng ngày cùng nàng bầu bạn trong tưởng tượng, nhớ về lần nàng e thẹn đưa ra hai quả quýt “Đây là ta năm ngoái trồng đấy, ăn xem ngọt không”,nhớ về những khi cùng nàng chạy chơi trên bãi cỏ xanh rộng lớn quanh nhà, nhà, đúng rồi, ở đó có một ngôi nhà nhỏ, trong nhà có mẫu thân, nếu y đi chơi về muộn sẽ bị mắng. Y cùng Tô Lệ đi ngao du thiên hạ, tới nơi non nước hữu tình, cảnh sắc miên man, thú vị. Cùng hành tẩu giang hồ, cùng cứu giúp bá tánh khó khăn. Cùng nàng nằm trên nóc nhà ngắm trăng sao, bầu trời cao vời vời, đêm đen tĩnh lặng, nhìn trời sao mà tưởng như mình sẽ bị hút lên đấy, cuốn vào những ánh sao lấp lánh, tự nhiên thấy sợ, Tô Lệ nhẹ nhàng nắm tay y rồi siết chặt, như ý nói nàng sẽ giữ y lại, y sẽ không bị cuốn vào trời cao cô đơn kia. Ôm chặt thư tập đang bốc cháy, trong đầu Kinh Vân hình ảnh lần lượt lướt qua, Tô Lệ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y, hỏi có mệt không, nàng cười thật hiền hòa, trong áng mắt ấm tràn tình mẫu tử, Tô Lệ ôm vai y, cùng y đi về bàn cơm. Tô Lệ là bạn – Tô Lệ là tỷ tỷ – Tô lệ là mẹ, thư tập là thế giới nhỏ bằng bong bóng bảy sắc cầu vồng do y tưởng tượng ra nhưng là nơi y hạnh phúc nhất, là sợi dây thừng níu y lại trên thế gian. Là thứ khiến cho lòng y ấm áp, là thứ khiến đầu óc y không phát điên vì cô đơn, là tất cả của y, là tâm hồn y, là nơi y bấu víu, kẻ không có gì như y chỉ có một quyển sách để chốn chạy cũng mất rồi –
Thấy Kinh Vân ôm chặt quyển sách đang cháy, sợ y bị bỏng, Lạc Cách và hai cẩm y vệ vội vàng chạy tới, cố kéo hai tay Kinh Vân ra, giằng lấy quyển sách, nhưng Kinh Vân như con thú điên, cứ lao tới thư tập mà giằng mà ôm. Đầu óc y chông rỗng, chỉ có lao tới, nơi đó là thân mẫu y, trong đó là bạn, là khoái hoạt, hạnh phúc, là ấm áp, là tâm hồn, Kinh Vân y ở thế giới này chính là mộng, là thân xác, còn thực với y là thế giới trong sách, nhưng đã bị Lạc Cách một ngọn lửa đốt cháy, thế giới theo con chữ tan thành cát bụi. Kinh Vân hoảng loạn, đôi mắt vô hồn, tay chân cua cào loạn xạ như phát bệnh, da và môi trắng xóa, bộ quần áo rắng trên người y cũng vì giằng co với Lạc Cách cùng cẩm y vệ mà rách toạc.
“ Kinh Vân, bình tĩnh”. Lạc Cách dùng hết sức giữ người này trong tay, chế trụ không cho y vung vẩy loạn xạ nữa, miệng hướng một cẩm y vệ ra lênh: “ Truyền thái y tới đây”. Y cứ hoảng loạn như vậy được đưa vào tẩm cung của Lạc Cách, nắm trên giường của hắn,bị Lạc Cách dùng thìa bón thuốc, không yên ổn mà ngủ, trong giấc ngủ cũng không khỏi vài tiếng thổn thức. Áo trắng vì ôm thư tịch mà cháy xém trước ngực được cung nhân thay ra, hai tay bị bỏng đang được thái y bôi thuốc rồi dùng vải trắng băng lại. Đợi thái y chữa trị xong, Lạc Cách ra lệnh:
“Thái y, ra ngoài cùng ta nói chuyện.” Lạc Cách hất tay áo, tay chắp ra sau, nói với thái y rồi bước ra phòng ngoài.
“Y có sao không?” Lạc Cách hỏi, trước giờ bị hắn khi dễ, Kinh Vân luôn bày ra bộ mặt thờ ơ lãnh đạm, không phản đối, không khuất phục. Kể cả khi còn là thái tử hắn bắt y rót rượu, kẻ rót người đổ, hay lần hắn ném chén xuống ao đông lạnh giá, bắt y nhặt lên, người ném kẻ nhặt, cũng chỉ thấy y một thân lạnh run mà khuôn mặt vẫn không coi đó là gì, vẫn không nhận được chú ý của y. Vậy mà đêm nay, một quyển sách nhỏ nhoi lại khiến y tâm hoảng thần loạn như vậy…
“Muôn tâu hoàng thượng, thập tam hoàng tử bị kích động đau đớn quá mức, nộ khí công tâm, sợ là vài ngày khó bình phục.” Thái y chân thành nói.
“Vết thương của y thì sao?” Lạc Cách cẩn thận hỏi lại.
“Nửa tháng sẽ bình phục, cũng không để lại sẹo.”
“Chăm sóc cho Thập Tam hoàng tử tử tế, cần gì cứ nói với Vân Nhi.” Lạc Cách khoát tay về phía cô nương mặc trang sức trang trọng, bông tai hoa sen rủ xuống, vòng mã não làm tôn lên vẻ đẹp của chiếc cổ trắng muốt, khuôn mặt thanh tú diễm lệ.”Nàng là thị tỳ thân cận của trẫm.”
“Vi thần tuân mệnh.” Vị thái y già khom lưng nhận lệnh.
“Lui xuống đi, nghiên cứu kĩ bệnh tình của y.” Lạc Cách dặn dò.
“Dạ, vi thần xin lui.” Thái y thi lễ xong mang hòm thuốc rời đi.
Lạc Cách bước tới giường, hắn nhìn Kinh Vân, khó chịu nhíu mày, cứ như ai vừa đánh hắn một trăm trượng còn tặng kém vài nắm muối. Nhìn y ngủ mà tay run run nắm chặt ngực, lông mày, môi cũng nhíu chặt, thống khổ muôn phần. Nắm tay Kinh Vân, không để cho y vì nắm tay mình mà đau tới vết bỏng.
“Sao hành y đến vậy?” Lạc Vân tiến tới, vỗ vai Lạc Cách, hỏi hắn, nàng là con gái La tướng quân, thị tỳ bên cạnh Lạc Cách từ khi hắn còn nhỏ, nên mọi chuyện về Lạc Cách nàng đều hiểu rõ ( như là tỷ tỷ ý), trước hắn làm nhiều điều với Kinh Vân, báo thù cho Lệ phi, nhưng nay chẳng phải bệ hạ đã hồi tâm chuyển ý, bỏ đi phần tâm tư này trên người thập tam hoàng tử rồi sao.
“Ta là có ý định, không ngờ y lại thương tâm đến thế.” Lạc Cách nắm lấy bàn tay Kinh Vân, để y bấu chặt tay mình.
“Bệ hạ, đừng làm gì để mình phải hối hận.” Vân Nhi thật lòng nhắc nhở, có dự cảm mơ hồ rằng bệ hạ và thập tam hoàng tử nếu không khéo sẽ này sẽ thành đau khổ. Với nàng mà nói, một lần như vậy là quá đủ rồi, nàng không muốn những người bên cạnh cũng thế, nhất là vị hoàng đế nàng coi như đệ đệ này.
“Trời cũng khuya rồi, hoàng thượng đi nghỉ đi, mai còn thiết triều sớm, thập tam hoàng tử để nô tỳ trông coi.”
“ Ừ “. Nói rồi Lạc Cách rời đi, hắn ở đây thêm nữa cũng chỉ thấy khó chịu. Vân Nhi đứng đó thở dài rồi bước ra ngoài.