Một nam tử dáng người cao lớn rắn rỏi lặng lẽ đi vào trong điện, toàn thân hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen. Hắn dừng bước, đứng sau bóng râm của cây cột, nhìn nàng.
Tuyết Họa Nhi lại không hề phát hiện ra, chỉ nhìn lư hương trong tay âm thầm thở dài, bĩu môi. Thực ra, nàng cũng không biết vì sao chính mình lại thở dài, nhưng mà lại không kiềm chế được muốn thở dài.
Hắn từ trong bóng tối bước tới, ánh sáng trong điện dường như cũng chuyển động theo nhịp chân của hắn, vây quanh hắn, làm nổi bật hắn. Ánh sáng càng mạnh mẽ, dung nhan của hắn càng rõ ràng, tuấn mỹ vô song, phong thái bất phàm.
Tuyết Họa Nhi rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng động, nàng đang muốn quay đầu, ánh sáng trước mắt đột nhiên âm u, một thân áo choàng đen như mực che trước mặt nàng, như bóng cây râm mát che đi ánh mặt trời chói chang, như đầm bích thủy phản chiếu non xanh.
Áo choàng buông xuống tận bàn chân của hắn, một đôi giày màu vàng ẩn dưới y phục màu đen và làn sương mù, rực sáng chói lóa, minh diễm mà tôn quý.
Là hắn!
Nội tâm Tuyết Họa Nhi cuồng loạn, nàng bối rối rũ rèm mắt xuống, ánh mắt không biết phải nhìn vào đâu mới thích hợp, chỉ biết là dù sao thì nhìn hắn cũng cực kỳ không thích hợp.
Nàng lầm bầm một câu nhỏ như muỗi kêu: "Tại sao Tinh quân đã đi rồi còn quay trở lại?"
Hắn nheo mắt, nhìn nàng. Nàng vốn dĩ nhỏ xinh, lúc này lại cúi đầu, nên chỉ thấy được hàng mi dày và chóp mũi xinh xắn đáng yêu.
Hắn hắng giọng một cái: "Ta trở về là muốn hỏi ngươi một câu."
"Hỏi cái gì ạ?" Giọng nói của Tuyết Họa Nhi nhỏ đến mức chính nàng cũng không nghe rõ. Tim đập nhanh hơn, hơn nữa, trên mặt cũng cực kỳ nóng, chắc chắn là mặt rất đỏ. Hắn có thể nhìn thấy mặt nàng đỏ hay không, nghĩ như vậy, lại càng khẩn trương, trên mặt dường như cũng càng nóng thêm, nội tâm càng thêm luống cuống.
"Ta muốn hỏi ngươi một chút, vì sao ta cứ vừa tới điện Phi Hương, thì ngươi lại nhìn lén ta?" Giọng nói từ tính của hắn nhẹ nhàng bay trên đỉnh đầu nàng, dường như hơi thở đều phả vào mặt nàng.
Sắc mặt Tuyết Họa Nhi bùng cháy, tim đập mạnh một cái, bỗng nhiên giật mình, lư hương bị tuột ra khỏi lòng bàn tay.
Nàng kêu lên một tiếng, nếu lư hương bị vỡ, thì nàng xong đời.
Hắn duỗi cánh tay ra, cũng chưa thấy động tác ra sao, đã tóm được lư hương vào trong tay, rồi vững vàng đưa tới trước mặt nàng.
"Cầm chắc một chút, làm người hầu trong điện Phi Hương mà còn dám không tập trung." Ngữ khí của hắn không cứng nhắc nghiêm túc như lúc nói chuyện với Ngọc Đế, mà dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều.
Đây coi như là ân cần săn sóc sao? Tuyết Họa Nhi giật mình, đưa tay nhận lấy lư hương, trong lúc vô ý đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay hắn, ngón tay nàng run lên, suýt làm rơi lư hương một lần nữa.
Hắn cười nhẹ một tiếng, rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Mây xanh mịt mù, áo choàng màu đen của hắn tung bay trong gió, như đại bàng đang giương cánh trong mây.
Tuyết Họa Nhi cầm lư hương ngơ ngác đứng trong điện nhìn theo bóng dáng hắn cưỡi mây bay đi, không sao nói được cảm giác trong lòng, vừa ngượng ngùng xấu hổ, lại có chút phiền muộn cùng vui sướng.
Vì cái gì mà hắn lại cố ý quay lại hỏi nàng câu kia? Còn có, nàng nhìn lén hắn, vì sao hắn lại biết, sau lưng hắn cũng không có mắt mà. Hắn chỉ nói nàng nhìn lén hắn, cũng chưa nói điều gì khác, nên là sẽ không phát hiện ra cái gì đúng không? Ai, tâm tư của nàng rối loạn như tơ vò, từng sợi từng sợi quấn quýt, gắn kết với nhau, cũng không biết những thứ này bắt đầu kết từ khi nào.
Nàng bĩu môi, lại thở dài.
Chẳng biết khi nào hắn mới lại tới đây?