Mới vừa xuống phi cơ Trình Dịch Hòa kéo hành lý đi vào trong nhà, hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ, mặc dù không thường xuyên dọn dẹp nhưng cũng khá chỉnh tề, trong căn nhà nho nhỏ chỉ tiếng bước chân của anh.
Đem hành lý sắp xếp xong, trời vẫn còn sáng nhưng Trình Dịch Hòa đã thay đổi quần áo mặc ở nhà chuẩn bị ngủ, anh thực sự quá mệt mỏi.
Mới vừa nằm dài trên giường, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Trình Dịch Hòa đã rất buồn ngủ, vốn không muốn để ý tới, nhưng tiếng chuông này đặc biệt gấp gáp, thật giống như anh không bắt máy thì không dừng lại.
Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác là đi tới giá áo, từ trong áo khoác lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại là một con số xa lạ.
Trình Dịch Hòa do dự một chút, vẫn trượt màn hình nghe, chỉ nghe trong điện thoại giọng nữ ngọt ngào nói: “Chào ngài, xin hỏi có phải là Trình Dịch Hòa tiên sinh không? Tôi là nhân viên tiếp tân của công ty xxx.”
Trình Dịch Hòa hơi kinh ngạc, anh nghỉ việc ở công ty đó đã sắp bốn năm, ngày hôm nay sao đột nhiên lại có người gọi điện thoại cho mình?
Trình Dịch Hòa trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn nghe hỏi phải trả lời: “Chào cô, chính là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”
Cô tiếp tân thở ra một hơi, nói: “Vậy ngài có một em trai tên gọi là Trình Lâm?”
Thời gian qua đi nhiều năm, đột nhiên nghe được cái tên này lòng Trình Dịch Hòa như bị đánh mạnh, anh vẫn cho là mình nhất định sẽ vô cùng hờ hững nhưng mà phản ứng thân thể theo bản năng vẫn bán đứng anh.
Ngay sau đó hết thảy thần kinh của anh lập tức tập trung đến lỗ tai, đầu ngón tay run run, âm thanh thậm chí không tự chủ căng thẳng: “Đúng thế.”
Nhân viên tiếp tân nói: “Là như thế này, không biết tại sao em của ngài gần đây hay tới nơi này tìm ngài, ngày hôm nay lại tới nữa rồi, ngài có thể đến đây đem cậu ta đi được không?”
Tim Trình Dịch Hòa đập đùng đùng, trong tai vang lên ong ong, không ngừng suy nghĩ: Tại sao em ấy còn muốn tới tìm mình? Tại sao? Bởi vì người đó đối với em ấy không tốt sao?
Lòng Trình Dịch Hòa hỗn loạn, trước mắt chợt lóe lên những mảng vỡ đến từ thời gian xa xôi, vết thương khép lại đã nhiều năm, vẻn vẹn bởi vì nghe được tên Trình Lâm lần thứ hai bị mạnh mẽ xé ra, đẫm máu.
Trình Dịch Hòa không đáp lại, tiếp tân ở bên kia hỏi thêm một lần nữa: “Trình tiên sinh, ngài còn nghe không?”
Trong nháy mắt Trình Dịch Hòa như trong ác mộng thức tỉnh, đầu óc đau đớn. Cuối cùng, che giấu hết thảy tâm tình, cứng rắn nói: “Xin lỗi, tôi không ở thủ đô. Cô bảo cậu ấy tự về nhà đi.”
Tiếp tân nói: “Cậu ấy đã tới rất nhiều lần, không thấy được ngài sẽ không đi, chúng tôi cũng bị làm khó dễ.”
Trong nháy mắt cổ họng của Trình Dịch Hòa như bị thứ gì kẹp lại, trong đầu suy nghĩ rối như tơ vò: Em ấy đang tìm mình? Tại sao? Lúc trước rõ ràng là ngoan tâm như vậy. Mình hiện phải phân rõ giới hạn với em ấy mới đúng,
Trình Dịch Hòa nói: “Vậy … vậy …” Vậy tôi tìm một người bạn dẫn cậu ấy đi về.
Nhưng lời Trình Dịch Hòa còn chưa nói hết, đã nghe bên kia mơ hồ truyền tới một giọng nam: “Là anh của tôi sao?” Không giống như thời thiếu niên trong trẻo mà ôn nhuận thẳng thắn, là giọng nói của Trình Lâm.
Trước mắt Trình Dịch Hòa chợt lóe lên ánh sáng, dưới ánh mặt trời xán lạn, lời thề của Trình Lâm non nớt mà kiên định: “Anh! Em phải vĩnh viễn ở cùng với anh!”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo trong nháy mắt trùng hợp với giọng nam ôn nhu, phòng tuyến mà Trình Dịch Hòa thật vất vả thành lập trong nháy mắt đổ nát, vội nói: “Tôi lập tức đi tới.”
Trình Dịch Hòa không kịp thay đổi quần áo, áo thun màu đen, quần thể thao màu xám, mang dép lê chạy ra khỏi nhà.
Phảng phất như vĩnh viễn trốn không khỏi ma chú, chỉ cần một câu nói của Trình Lâm cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng không chối từ. Huống chi chỉ là đơn giản gặp mặt. Cho đến giờ phút này Trình Dịch Hòa mới hiểu được, nhiều năm qua tình cảm anh vốn cho là đã đóng băng từ lâu, trước mặt Trình Lâm căn bản không đỡ nổi một đòn.
Trình Dịch Hòa mới vừa từ nước ngoài trở về, vốn chuẩn bị nghỉ ngơi điều chỉnh lệch múi giờ thì bị cú điện thoại này triệt để làm rối loạn sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi. Hiện tại chính là giờ tan tầm, con đường nào cũng bị kẹt xe. Dòng xe cộ uốn lượn dường như có thể xếp tới đường chân trời.
Gió thu chợt nổi lên, mấy chiếc lá vàng rơi xuống kính thủy tinh chắn gió, phía trước nhấp nhoáng những ánh đèn xe, đoàn xe uốn lượn dưới ánh đèn như biến thành những dãy sao băng.
Trình Dịch Hòa càng thêm lo lắng, thậm chí nôn nóng dùng sức nện một cái vào vô-lăng, chờ đến lúc dòng xe cộ được lưu thông đã là nửa tiếng đồng hồ sau.
Công ty cũ của Trình Dịch Hòa tọa lạc trong một hẻm nhỏ không đáng chú ý, hiếm thấy qua nhiều năm như vậy bọn họ còn có thể tìm được cách liên lạc với Trình Dịch Hòa.
Lúc Trình Dịch Hòa chạy đến bóng đêm đã đen đặc, dừng xe ở đầu hẻm anh bước nhanh vào, lay động trong tầm mắt, nơi ngõ hẻm sâu dưới ánh đèn đường mờ nhạt dần dần ánh vào tầm mắt của Trình Dịch Hòa.
Bỗng dưng, chẳng biết vì sao, nôn nóng và điên cuồng tưởng niệm trong lòng Trình Dịch Hòa rút đi, xông tới là hình ảnh bóng lưng của Trình Lâm vào bảy năm trước, kiên quyết rời đi.
Ban đầu tình cảnh của năm đó từng là cơn ác mộng vào giữa đêm khuya mà Trình Dịch Hòa không có cách nào tránh thoát. Anh không cam lòng, phẫn nộ, oán hận, đến cuối cùng thậm chí ác độc nghĩ, Trình Lâm dám vứt bỏ anh, anh nhất định sẽ làm cho Trình Lâm hối hận, một ngày nào đó lần thứ hai gặp lại, đứng ở trước mắt Trình Lâm anh nhất định phải ngăn nắp xinh đẹp, cao cao tại thượng, phải nhìn Trình Lâm bằng ánh mắt xem thường.
Nhưng hiện tại anh đang làm gì đấy? Bởi vì một câu nói của Trình Lâm anh ngóng ngóng lập tức chạy tới tìm.
Trình Dịch Hòa dần dần dừng chân, lạnh lùng quan sát.
Dưới ánh đèn đường Trình Lâm cũng không phát hiện ra anh, cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cầm trong tay một hòn đá nhỏ vẽ vời trên mặt đất, miệng thì lẩm bẩm nói gì đó, cách quá xa, Trình Dịch Hòa nghe không rõ ràng. Hình như ngồi xổm quá lâu, Trình Lâm mệt mỏi hai đầu gối quỳ xuống mặt đất, lấy ống tay áo lau đi những hình ảnh cậu vừa vẽ trên đất.
Trình Dịch Hòa cau mày, một cảm giác khó chịu nổi lên trong lòng, trù trừ chốc lát, vẫn nhanh chân đi đến trước mặt Trình Lâm.
Trình Lâm đối với cái bóng cao to đột nhiên bao trùm lấy mình không có cảm giác chút nào, vẫn như cũ nằm úp sấp trên mặt đất. Trình Dịch Hòa cụp mắt, trong lòng đột nhiên đau nhói, chỉ thấy bàn tay trái vốn trơn bóng của của Trình Lâm bỗng hiện ra một vết sẹo dữ tợn, từ màu sắc phán đoán, đã rất nhiều năm.
Tâm Trình Dịch Hòa chìm chìm nổi nổi, nửa ngày mới không tình cảm kêu lên: “Trình Lâm.”
Trình Lâm không nghe thấy, quỳ thẳng thân thể, đầu nghiên phải nghiên trái chăm chú nhìn những hình ảnh lung tung trên đất.
Trình Dịch Hòa lại gọi thêm một tiếng, Trình Lâm mới nhấc lên đôi mắt mê man.
Từ nhỏ dung mạo của Trình Lâm đã xinh đẹp, khác với bọn họ vốn lớn lên ở trong núi, không thô ráp như bọn con trai mà tinh xảo như một bé gái. Từ biệt mấy năm, gương mặt Trình Lâm càng thêm mở ra, rút đi vẻ non nớt ngây ngô, như nụ hoa mới nở, diễm lệ thơm ngát đẹp đến kinh tâm.
Nhưng dường như tóc của Trình Lâm rất lâu không có cắt ngổn ngang buông xuống thái dương, từ lằn ngang đuôi tóc có thể thấy được người cắt tóc không thuần thục, chỉ cầm cây kéo tùy ý đem tóc xén đi. Nhưng mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, chuyện này cũng không làm cho cậu xấu đi, chỉ là thoạt nhìn thân thể so với thời thiếu niên gầy hơn rất nhiều, hai má gầy gò làm cho đôi mắt càng lớn hơn, lúc cậu ngước mắt nhìn Trình Dịch Hòa như một con hươu con vô tội.
Trình Dịch Hòa không thể chống đỡ được, bản thân vô dụng làm cho anh tự dưng phẫn nộ, ngữ khí vẫn luôn giữ nghiêm ngặt: “Còn không khẩn trương đứng lên, nằm trên mặt đất giống kiểu gì!”
Trình Lâm lúc này mới nhận ra Trình Dịch Hòa, cao hứng nhảy dựng lên, nhào về phía Trình Dịch Hòa: “Anh, em rất nhớ anh!”
Trình Dịch Hòa nhấc cánh tay chặn Trình Lâm lại, lui về phía sau một bước: “Cậu tìm anh có chuyện gì?”
Trình Lâm bị Trình Dịch Hòa đẩy ra, oan ức chu môi, biểu tình rất kỳ quái, muốn gặp Trình Dịch Hòa còn cần có lý do sao? Nghi hoặc hấp háy mắt, nói: “Em nhớ anh nên mới tới thăm anh.”
Nếu như ở quá khứ nghe Trình Lâm làm nũng nói như vậy thì Trình Dịch Hòa nhất định thập phần vui vẻ, nhưng vật đổi sao dời, hiện giờ chỉ là lưu lại thương tâm và chua xót.
Trình Dịch Hòa mặt không chút thay đổi nói: “Hiện giờ đã nhìn thấy, không có chuyện gì thì trở về đi, anh rất bận, không thời gian cùng cậu.”
Đôi mắt đen bóng của Trình Lâm trong nháy mắt ảm đạm, oan ức làm cho đôi mắt thêm ẩm ướt nhìn Trình Dịch Hòa: “Em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh.”
Hầu kết của Trình Dịch Hòa trên dưới trượt trượt, cau mày nói: “Lúc này em không trở về nhà, không có ai quản em sao?”
“Không có ai.”
“Chia tay?”
“Hả?” Trình Lâm không hiểu Trình Dịch Hòa có ý gì, mặt đầy nghi vấn.
Lúc này trong đầu Trình Dịch Hòa toàn là lo lắng, cứ tưởng Trình Lâm đơn giản ừ một tiếng nên cũng không nói. Đột nhiên anh cảm thấy rất buồn cười, chẳng lẽ Trình Lâm xem anh là một cái vỏ xe phòng hờ?
Sắc mặt Trình Dịch Hòa càng lạnh hơn, nói: “Đi thôi, ngày mai anh đưa cậu về nhà.” Nói xong, trước tiên quay người đi.
Trình Lâm tự động quên câu cuối cùng, cao hứng đi theo sau Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa cảm thấy Trình Lâm đi rất gần như sắp dán lấy cánh tay của anh, chân đi càng nhanh hơn. Trình Lâm đuổi sát Trình Dịch Hòa, nói: “Anh, anh đi thật nhanh.”
Trình Dịch Hòa làm bộ không nghe thấy, mãi đến khi ra khỏi hẻm nhỏ, cũng không quay đầu lại nói: “Lên xe.”
Trình Lâm muốn mở cửa bên phó lái, Trình Dịch Hòa chợt lạnh lùng nói: “Ngồi phía sau.”
Trình Lâm không nghĩ Trình Dịch Hòa lại đột nhiên nổi giận như vậy, sợ đến rụt vai, nhất thời sững sờ đứng nơi đó. Trình Dịch Hòa rống xong, cũng cảm thấy mình chuyện bé xé to, nhẹ giọng lập lại một lần: “Ngồi phía sau.”
Cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, đại khái rất muốn xem biểu tình ghen tuông hoặc không thể tin được của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa cố ý giải thích: “Chị dâu của em không thích người khác ngồi vị trí của cô ấy.”
Nhưng Trình Dịch Hòa thất vọng, Trình Lâm chỉ vẻn vẹn ồ một tiếng, tỏ thái độ đã hiểu mở cửa xe phía sau ngồi xuống.
Trái lại trong lòng Trình Dịch Hòa lại nổi lên ghen tuông, mạnh mẽ kéo mở cửa xe, tức giận ngồi vào chỗ lái xe. Từ gương chiếu hậu nhìn thấy dáng dấp Trình Lâm rũ mắt thuận theo. Trình Dịch Hòa tự mắng mình một câu, tiện! Lập dị!
Trình Lâm là một người hoạt bát, lúc hai người bên nhau, mỗi thời mỗi khắc cậu đều như một chú chim sẻ nhỏ líu ra líu ríu không ngừng. Ngày hôm nay thấy Trình Dịch Hòa không cao hứng, cũng thấp thỏm không dám nói lời nào.
Một đường trầm mặc không nói gì.
Sau khi Trình Dịch Hòa dẫn Trình Lâm vào cửa, dưới ánh đèn trong nhà rất sáng Trình Dịch Hòa mới phát hiện ống quần của Trình Lâm đều đã bung hết lai, áo màu xanh quân đội tuy rằng sạch sẽ nhưng đã bị tẩy đến trắng bệch. Áo rất rộng, rõ ràng không phải kích cỡ của cậu, càng lộ vẻ gầy gò của Trình Lâm, lúc khom lưng đổi giày xương sống nhô ra rất rõ ràng, trên người cơ hồ không có một chút thịt.
Trình Dịch Hòa đè xuống nội tâm chua xót và đau lòng, quay đầu không nhìn Trình Lâm nữa, nói: “Ăn cơm tối chưa?”
“Không có.”
Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa đi vào nhà bếp, đi theo phía sau nói: “Anh… để em làm cơm đi, em làm ăn rất ngon.”
Trình Dịch Hòa dừng bước nhưng Trình Lâm không có chú ý, đụng vào lưng rắn chắc của Trình Dịch Hòa. Thân thể đột nhiên tiếp xúc làm Trình Dịch Hòa trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, nói: “Anh làm là được rồi.” Quỷ thần xui khiến lại tăng thêm một câu: “Chị dâu em không thích người khác vào nhà bếp.”
Trình Lâm không cảm giác được Trình Dịch Hòa lạnh nhạt, nếu không cho vào vậy thì đứng ở cửa, cười hì hì nói: “Anh, thì ra sau khi kết hôn anh cũng như người khác nói bị vợ quản nghiêm.”
Tay Trình Dịch Hòa đột nhiên dùng sức, bóp nát quả trứng gà mới lấy từ trong rổ lấy ra, Trình Lâm có lòng tốt nhắc nhở: “Anh, trứng gà phải lấy nhẹ nhàng.”
Trình Dịch Hòa trầm mặc ném trứng gà vào thùng rác, đi tới bồn rửa tay mở nước rửa tay, anh dùng sức rất lớn, mu bàn tay bị xoa đến đỏ, trong lòng không ngừng chửi mình, thực sự là tiện, Trình Lâm căn bản không quan tâm mình có kết hôn hay không, lập dị cái gì, có phải đàn ông hay không?!