-Tổ trưởng, tôi thích cậu
-Nay bị hâm à - anh nhíu mày hỏi cô
- Không có tôi thật sự thích cậu mà.
- Thôi thôi dẹp dẹp lo ôn bài đi lát kiểm tra đó cô nương - anh đập quyển vở vào đầu cô nói
-......
——————––––
- Tổ trưởng à - cô lắc tay anh
- Chuyện gì nữa?
- Cậu rảnh không?
- Rảnh. Mà có chuyện gì? - anh khó hiểu nhìn cô
- Nếu rảnh thì cậu thích tôi đi cho bận
- Nay cậu lại bị hâm nữa à - anh cốc đầu cô
- Haizz....sao cậu cứ cốc đầu tôi mãi thế.
- Tôi thích làm vậy với cậu
- Vậy cậu có thích tôi không? - cô nhìn anh hỏi
Anh im lặng, không trả lời.
–————————
Cô và anh làm bạn được gần 1 năm rồi. Từ lúc vào lớp 10, cô đã "cảm nắng " anh rồi.Trùng hợp là anh lại là tổ trưởng tổ cô và ngồi trước cô nữa . Anh là một con người vui vẻ,hòa đồng và học rất giỏi nữa. Còn cô, chỉ là một cô gái bình thường, ít nói, ít bạn bè, không xinh, lại còn học kém. Cô cảm thấy cô và anh là hai con người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng rồi một ngày anh đã bước vào thế giới tẻ nhạt của cô, giúp cô hòa đồng với mọi người, giúp cô học. Anh đã biến cô từ một người trầm lặng thành một con người hoạt bát.
Và từ đó cô và anh bắt đầu chơi thân với nhau.
---------------------------------------------
Nhưng kể từ khi cô hỏi câu ấy thì anh và cô ít nói chuyện với nhau. Nói đúng hơn là anh luôn tránh mặt cô.
Cuối năm, vào lễ tổng kết, cô tìm anh để tỏ tình với anh lần cuối vì năm sau cô phải chuyển trường.
- Tổ trưởng, cậu sao lại tránh mặt tôi
-....
-Sao cậu không trả lời. Im lặng là hay lắm sao - cô hét lên
-...
- Thật ra...
"Reng...Reng "
Cô đang chuẩn bị thông báo với anh là cô sẽ chuyển đi, sẽ không gặp anh được nữa thì một tiếng chuông điện thoại của anh reo lên cắt ngang lời nói của cô. Sau khi anh nghe điện thoại liền hốt hoảng chạy đi. Cô níu áo anh lại.
- Tôi...
- Người yêu tôi đang trong phòng cấp cứu. Cậu tránh ra - anh hất tay cô ra
Thì ra là anh có người yêu rồi. Vậy sao anh lại cho cô hi vọng? Sao lại đối xử tốt với cô để cô ảo tưởng? Tại sao?