• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thịt gà rất ngon"

Bastien thích thú quan sát Kate cắt miếng thịt đưa đến 1 nĩa đầy của món Poulet au Citron mà cô đã gọi đến tận môi của anh trai Lucern của chàng. Chàng thậm chí còn thích thú hơn khi anh trai chàng mở miệng ra để chấp nhận cắn lấy, thầm thì tán thưởng và sau đó thì nhai rồi nuốt xuống.

Chàng chưa bao giờ nhìn thấy Lucern giả vờ ăn thức ăn của con nguời trong suốt cuộc đời mình. Khi Bastien được sinh ra, thì anh trai của chàng đã được 200 tuổi, đã quá mệt mỏi thậm chí với việc ăn uống thật cầu kì nhất. Sự yêu thích đồ ăn đã trở nên nhạt nhẽo sau 100 năm hay khoảng chừng đó năm thỏa thích ăn uống phỉ phê bất kì món gì mình thích. Giờ đây, đã trải qua sinh nhật thứ 400 của mình, bản thân cuả Bastien đã nhận thấy đồ ăn không khác gì hơn 1 mối phiền toái, điều gì đó mà chàng phải ép buộc bản thân mình thi thoảng phải thực hiện ở những cuộc gặp gỡ nuớc ngòai hay những bữa tiệc tối nhằm ngăn bị phát hiện ra bản chất thật.

"Nó thật sự rất ngon" Lucern tuyên bố "Ngày nay mọi thứ hơi khác biệt và mới mẻ 1 chút"

"Không đúng" Bastien phản đối.

"Nó có lẽ rất giống với trước đây. Nó đánh thức lại khẩu vị và làm trẻ lại sự thèm ăn"

Lucern nhún vai. Chàng dường như chẳng bực tức chút nào trước lời lẽ chế giễu nhấn mạnh của Bastien, chàng không bận tâm thừa nhận cảm giác sâu sắc và không thay đổi chàng dành cho người phụ nữ ngồi bên cạnh mình. "Có lẽ. Giờ mọi thứ dường như sống động và thú vị hơn nhiều. Anh nhận thấy mình nhìn mọi thứ đều mới mẻ, nhìn chúng theo cái nhìn của Kate hơn là với con mắt lệch lạc trứơc đây hàng trăm năm anh đã từng nhìn. Đó là 1 thay đổi dễ chịu".

Bastien không nói gì, chỉ nâng ly rượu, nhưng khi chàng nhấp 1 ngụm, những lời nói của Lucern đã gây nên một điều gì đó nhức nhối bên trong thâm tâm chàng. Nếu chàng trải nghiệm nó, chàng hẳn đã thích nó hơn là ghen tị với nó. Nhưng Bastien không sẵn sàng thử nó. Không có thời gian cho tình yêu hay thậm chí là cô đơn trong cuộc sống của chàng; chàng có quá nhiều nghĩa vụ. Bastien luôn là người có trách nhiệm. Khi cha chết đi, Bastien là người kế tục trọng trách kinh doanh của gia đình. Điều đó có sẵn trong bản chất của chàng. Cuộc sống của Bastien là quan tâm chăm sóc đến từng sự vụ việc xảy ra, cho dù là trong công việc hay trong cuộc sống gia đình. Nếu có bất kì vấn đề gì xảy ra, thì Bastien là người mà mọi người trông đợi sẽ giải quyết nó, và đó là cách mà đã như thế trước cả cái chết của cha chàng. Bastien thường điều hành công việc kinh doanh và đưa ra quyết định thay cho cha mình hàng trăm năm trước khi mà Jean- Claude Argeneau dính đến nghiện ngập và bị chết cháy: một trong rất ít cách mà người bọn họ có thể bị chết.

"Thế nên, Bastien"

Mắt chàng hẹp lại vì giọng điệu của Kate. Chàng biết cô đủ lâu để nhận ra cái giọng

"chúng-ta-đang-bàn-bạc-về-vấn-đề-không-mấy-dễ-chịu-nhưng-nó-cần-phải-được-giải-quyết" của cô. Chàng đã nghe rất thường xuyên, nhưng mà hướng về Lucern. Nó không giống bình thường khi nghe nó phát lên với tên của chàng.

"Chúng tôi mời cậu ra ngoài ăn trưa là có 1 lí do"

Bastien nhướng mày. Chàng đã rất nghi ngờ khi Lucern gọi để mời chàng ra gặp và ăn trưa tại La Bonne Soupe. Anh trai của chàng biết rằng chàng không hề thích chuyện ăn uống chút nào cả. Ngoại trừ tình huống này, Bastien nghi ngờ rằng lời mời đột ngột này có chút gì đó liên quan đến ngày cưới sắp tới của cặp này. Nhưng chàng không chắc là anh trai mình có thể đặc biệt muốn gì

Còn chính xác 2 tuần nữa là đến đám cưới. Đây là đang ở New York, một nơi dường như rất thích hợp cho Kate, cũng như Lucern hiện giờ, để tổ chức lễ cưới và sống và làm việc. Người con trai lớn nhất của nhà Argeneau cách đây 6 tháng đã quyết định chuyển đến sinh sống bên cạnh vị hôn thê của mình, người đã là biên tập cũ của anh ấy. Việc chuyển đến sống chung là 1 ý kiến hay trong khi Kate đang xem xét những điều kiện trong việc biến đổi . Bên cạnh những biến đổi về thể chất, thì việc trở thành 1 người giống bọn họ nghĩa là phải học tất cả các thói quen cũng như kỹ năng mới, cho nên Lucern quyết định chuyển đến sống chung với cô để tiện cho việc giúp đỡ cô, cũng như là giúp trong việc sắp xếp tổ chức lễ cuới. Thật may, là một nhà văn thành công nên việc chuyển chỗ ở như thế chỉ có 1 chút khó khăn.

Bastien phải thừa nhận rằng NewYork là một nơi rất tốt cho việc tổ chức lễ cưới hay kỉ niệm. Trong khi cả gia đình đều không có ai sống ở đây- nhà Argeneau đặt tại Toronto và Leevers, gia đình của Kate thì lại ở Michigan- thì tất cả bạn bè và đồng nghiệp của cô lại đều ở NewYork. Và đó cũng là nơi Kate và Lucern-hiện giờ- đang sinh sống và làm việc, điều đó giúp cho việc chuẩn bị những thứ cần thiết cho đám cưới của họ dễ dàng hơn.

Luc có 1 ý định ban đầu là sẽ ở tạm trong căn nhà cao cấp áp mái cuả tòa nhà văn phòng công ty Argeneaux tại New York cho đến ngày đám cưới, nhưng sau khi chuyển hết đồ đạc của mình vào căn hộ đêm đầu tiên ấy, anh đã đến thăm Kate và đơn giản ở luôn lại đó. Khi Bastien bay đến Toronto-nơi mẹ chàng đang nỗ lực mai mối cho chàng- để phát triển công việc cho văn phòng công ty chàng ở Manhattan, thì Lucern cũng chuyển hầu như xong hết đồ đạc của mình đến căn hộ bé tí của Kate, thế nên Bastien đã có căn nhà penthouse cho riêng mình. Như thường lệ. Chàng thích mọi việc theo cách này hơn thế nên không mong đợi những cuộc xâm lấn tạm thời của những vị khách và gia đình có thể đến ở cùng vào dịp lễ cưới này. Tuy nhiên, chàng tự an ủi bản thân rằng việc đó sẽ chỉ xảy ra vào dịp cuối tuần lúc diễn ra lễ cưới; sau đó chàng sẽ có lại sự bình yên hạnh phúc của mình và thậm chí không có sự can thiệp của mẹ chàng.

Chàng lắc mạnh đầu khi nghĩ đến những trò hề gần đây nhất của Marguetite mẹ chàng. Bà luôn can thiệp vào cuộc sống của những đứa con mình, háo hức nhìn thấy chúng được hạnh phúc, nhưng sự nỗ lực nguy hiểm gần đây nhất của bà đã gây kinh sợ thậm chí đến cả chàng. Bastien là đứa con cuối cùng còn độc thân của bà, và người phụ nữ này quyết định phải nhìn thấy chàng có 1 mối quan hệ tình cảm bền vững như những người anh chị em của mình. Điều này có thể hiểu được, chàng cho là vậy, nhưng cách mà bà thực hiện nó thì thật sự điên rồ.

Em gái Lissiana của chàng và người chồng là nhà tâm lý , Greg đã thực sự sống rất hạnh phúc với nhau, làm cho Marguerite quyết định thâu tóm tất cả những người phụ nữ là nhà tâm lý cho Bastien với hy vọng chàng sẽ phải lòng một người trong số họ. Người phụ nữ ngốc đó đã sắp xếp lịch hẹn với tất cả các nhà tâm lí là phụ nữ ở Toronto, để lùng sục ra những người còn độc thân và chọn trong số họ những người nào mà bà thích nhất và nghĩ rằng chàng cũng sẽ thích, sau đó tuyên bố bà là một ma cà rồng và đặt 1 suy nghĩ vào đầu họ rằng họ nên đề nghị được nói chuyện với 1 người thân trong gia đình về những "ảo giác" của bà. Bastien đã phải mất hàng tuần chạy lòng vòng quanh Toronto, gặp hết nhà tâm lí này đến nhà tâm lí khác,xóa bỏ kí ức của bọn họ và phải đảm bảo rằng không có hậu quả nghiêm trọng nào gây ra bởi hành động mạo hiểm của bà. Sau cùng chàng cũng trốn thoát được tới NewYork để tránh bị dính vào bất kì một âm mưu bốc đồng nào khác của bà nữa.

Vâng, mẹ chàng đã trở nên dở hơi mà không có một thứ gì có thể ngăn chặn bà. Chàng hy vọng việc thông báo có thai gần đây của Lissianna có thể sẽ tạo ra một sự xao lãng cho bà. Bastien không e ngại việc ổn định cuộc sống và có một ai đó chia sẻ cuộc đời với chàng, giống như những người anh em trai và em gái chàng đã có, nhưng chàng không thể nào chờ đợi đến lúc việc đó xảy ra. Chàng đã sống cô đơn quá lâu rồi,chàng bắt đầu tự hỏi nếu mọi việc khác đi thì sao. Có lẽ Josephine đã từng là 1 hy vọng về hạnh phúc của chàng.

Thật bất đắc dĩ khi phải nhìn vào kí ức của người phụ nữ loài người mà chàng đã yêu và đã mất đó, Bastien liếc nhìn sang Lucern và Kate: " Vậy ân huệ mà hai người muốn là gì?"

Cặp đôi trao đổi với nhau 1 cái nhìn, sau đó Lucern nói: " Em nên gọi 1 món gì đó em trai. Đó là dành cho em"

Bastien cười 1 cách lơ đãng thích thú cho chiến thuật nuôi binh này. Cũng rất giống chàng, anh trai chàng ghét phải hỏi xin điều gì. "Nó hẳn phải là 1 ân hụê rất lớn cho nên anh mới sẵn lòng trả tiền cho bữa trưa này" chàng trêu chọc.

"Em làm anh giống như 1 hạng người rẻ mạt" Lucern cau mặt giận nói

"Anh là vậy mà. Hoặc đã là vậy" chàng thừa nhận. "Mặc dù anh đã có rất nhiều tiến bộ từ khi Kate xuất hiện trong cuộc sống của anh. Cô ấy đã xoay sở để nới lỏng việc chi tiêu gay gắt của anh một chút nào đó. Nhưng đã có 1 khoảng thời gian anh không hề nghĩ đến việc sẽ sống ở một thành phố đắt đỏ như là NewYork mà"

Luc nhún vai và nói đơn giản "Vì cô ấy ở đây"

"Thật ra, tôi mới là người cần xin 1 ân huệ của cậu" Kate thông báo

"Ồ?" Bastien quay sang cô với vẻ thích thú. Chàng thích người chị dâu tương lai này. Cô ấy hoàn hảo dành cho Luc. Anh trai chàng thật may mắn vì đã tìm được cô ấy.

"Vâng. Bạn thân của chị, Terri- à, cô ấy thật ra là em họ của chị. Thôi được, vừa là bạn thân vừa là em họ, nhưng_''

"Đây là phù dâu của chị phải không?" Bastien ngắt lời 1 cách thiếu kiên nhẫn.

"Vâng." Cô rạng rỡ nhìn chàng, hình như hài lòng rằng chàng đã nhận ra được cái tên đó. Nhưng điều đó không làm cô ngạc nhiên; Bastien rất giỏi về các chi tiết. Ngoài ra, người phụ nữ này là phù dâu còn chàng thì là phù rể. Như thế, hẳn nhiên họ là 1 cặp và sẽ bị kẹt với nhau trong suốt thời gian đám cưới sắp diễn ra. Dĩ nhiên là chàng phải nhớ!

"Cô ấy thế nào?" chàng hỏi khi thấy Kate tiếp tục im lặng mỉm cười. Khi thấy cô chần chừ, chàng thúc: " Có phải cô ấy sẽ đến cùng lúc với những người khác hay sớm hơn 1 hay 2 ngày?"

"Thật ra cô ấy đến sớm hơn 2 tuần" Kate thú nhận. " Cô ấy có 1 kì nghỉ phép và đã cộng thêm cả cái đống ngày phép còn tồn trong năm để bay đến đây và phụ giúp vài thứ cho đám cưới"

"Đó cũng là một việc tốt" Lucern càu nhàu, sau đó thừa nhận: "Bọn anh cần phải sử dụng tất cả mọi sự giúp đỡ mà bọn anh có thể có được. Em không thể tin được là đám cưới phức tạp như thế nào đâu, Bastien. Trước hết là chọn ngày, đăng kí hội trường, và chọn thiếp mời rồi gởi đi. Sau đó còn phải chọn quản lí khách sạn, quyết định món, loại rượu phục vụ, chọn hoa và cách sắp xếp chúng, âm nhạc cho nhà thờ, quyết định xem nên có 1 ban nhạc hay D.J tại lễ tân, và chơi loại nhạc gì. Màu sắc được chọn và sự phối hợp màu cho đồ trang trí, hoa, lễ phục chú rể và lễ phục của cô dâu phải được chọn lựa như thế nào, vân vân... nhìêu lắm" Anh lắc đầu. "Thật là 1 điều kì diệu nếu 1 cặp đôi vẫn có thể sống sót được sau tất cả mọi thứ đó và cùng nhau tiến đến lễ cưới. Hãy nghe lời khuyên của anh: Nếu em tìm được 1 người bạn đời, hãy bỏ qua đám cưới ngớ ngẩn đó và bay thẳng đến Las Vegas"

" Bỏ qua lễ cưới ngớ ngẩn đó và bay thẳng đến Las Vegas?" Kate lặp lại vẻ không tin được.

"Ồ, Kate, bây giờ, em yêu à, em biết rằng anh không hề có ý đó_" Luc bắt đầu sốt sắng giật lùi

" Em hiểu ra là về việc tổ chức đám cưới là nỗi thống khổ, nhưng chắc chắn điều tệ hại nhất đã xong rồi đúng không?" Bastien đặt câu hỏi, cố gắng giải cứu anh trai mình khỏi sự phẫn nộ dâng tràn trên gương mặt vị hôn thê của anh ấy.

Lucern nhẹ nhõm và hăng hái chộp lấy sự thay đổi chủ đề. "Vâng, đúng rôi, hầu hết mọi việc đã được sắp xếp và ổn định đồng bộ, nhưng dường như vẫn luôn có thứ nảy sinh cần phải được làm. Tuần vừa rồi là làm những bông hoa bằng giấy toilet. Ai mà biết được chuyện gì cho tuần tới"

"Bông hoa bằng giấy toa-lét?" Bastien ngạc nhiên hỏi lại

"Bông hoa bằng giấy Kleenex,"Kate đính chính giọng phẫn nộ "Chúng ta làm nó từ những chiếc khăn giấy lau mặt hiệu Kleenex"

"Vâng," Luc nói giọng đồng ý, sau đó quay sang giải thích cho Bastien : "Cô ấy bảo anh phải gấp và phân loại tất cả các khăn giấy toilet chết tiệt, sau đó trải xòe theo hình quạt như bông hoa và đặt lên các xe hơi trong tiệc cưới. Anh đã nói cô ấy tìm người làm chúng hoặc là chỉ cần mua là được, nhưng cô ấy khăng khăng rằng việc tự làm chúng là truyền thống gia đình của cô ấy. Những bông hoa mua thì không có ý nghĩa. Vì thế anh phải bỏ ra hết giờ này đến giờ khác vào tuần trước chỉ để gấp, phân loại và sau đó trải xòe ra những tờ giấy toilet đó"

"Kleenex" Kate ngắt lời

"Một vài cái trong số chúng là giấy toilet" Lucern thông báo với cô

"Cái gì?" Cô nhìn anh vẻ ghê tởm kinh hãi

"Thôi được, anh đã hết sạch giấy Kleenex, mà em thì cứ khăng khăng là còn rất nhiều xe, anh bắt đầu dùng giấy toilet, anh không nghĩ có sự khác biệt gì nhiều. Khăn giấy thì cũng là khăn giấy, đúng không? Ngoài ra, em không có ở đó để anh hỏi. Em bận làm thêm muộn như thường lệ." Anh quay sang Bastien giải thích "Gần đây cô ấy làm việc rất muộn, cố làm thêm công việc của Chris cũng như việc của cô ấy nữa"

Bastien nhướng lông mày, nhưng Kate vẫn giữ nguyên vẻ mặt "Em không làm công việc của C.K. Chris đang biên tập những bài viết của anh ta, và em biên tập bài của mình. Chỉ là hôm nay anh ta phải bay đến California dự cuộc họp các nhà văn. Và em sẽ phải lo liệu bất kì trường hợp khẩn cấp nào xảy ra khi anh ta đi. Em vẫn đang cố gắng tiến hành bài viết của mình, vì thế em sẽ không bị bỏ lại phía sau nếu có bất kì chuyện gì xảy ra, nếu anh hiểu ý em"

Bastien gật đầu thấu hiểu, sau đó quay cuộc nói chuyện trở lại chủ đề vừa mới bắt đầu : "Vậy phù dâu của chị đến sớm 2 tuần. Cô ấy sẽ sớm đến đây thôi. Cô ấy sẽ ở đâu?"

"À" Kate có vẻ không thoả mái. Sau cùng cô thở hắt ra " Thật sự, đó là ân huệ mà chị muốn hỏi em" Cô thú nhận. "Em thấy đó, chị có ý định là cho cô ấy ở với chị. Nhưng căn hộ của chị thì thật sự nhỏ. Một căn hộ tí hon 1 phòng ngủ là cái tốt nhất chị có thể chi trả tại Manhattan bằng lương của mình, và thêm Lucern nữa thì nó thật là đông đúc. Chị xem xét để Terri vào 1 khách sạn, Luc thậm chí còn đề nghị trả tiền, nhưng chị biết cô ấy sẽ từ chối và kiên quyết tự trả tiền. Và với tất cả những chi phí mà cô ấy phải lo liệu để làm phù dâu, chị không muốn làm thêm gánh nặng mà không cần thiết cho cô ấy như vậy. Cô ấy thực sự không thể chi trả nổi tiền này, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ nói thế"

"Kiêu hãnh phải không?" Bastien đoán chừng

"Vâng. Rất kiêu hãnh. Mẹ cô ấy là bà mẹ đơn thân, và Terri đã phải tự lo cho mình từ khi dì Maggie mất lúc cô ấy 19 tuổi. Cô ấy rất bướng bỉnh và có vấn đề với việc hỏi xin và nhận sự giúp đỡ."

Bastien gật đầu. Chàng hiểu về lòng kiêu hãnh. Bản thân chàng cũng có nó rất nhiều. Có lẽ là quá nhiều, mọi lúc. "Chị muốn em cho cô ấy ở nhà áp mái?" Chàng phỏng đoán.

"Vâng. Nếu em không phiền" Kate thừa nhận với vẻ hy vọng.

Bastien mỉm cười bao dung. Vị hôn phu của anh trai chàng đã đưa ra 1 đề nghị làm như thể đó là một sự đòi hỏi quá đáng. Điều đó không phải vậy. Nhà áp mái có 5 phòng ngủ và rất rộng lớn. Chàng cũng không có ở đó nhiều và có lẽ thậm chí sẽ không chạm mặt với cô gái ấy. Chàng sẽ để cô ấy cho bà giúp việc và cô ấy sẽ không gây quấy rầy chút nào cho chàng.

"Chuyện đó không thành vấn đề, Kate. Cô ấy được chào đón đến 1 phòng trong căn hộ. Khi nào cô ấy đến? Em hình dung khoảng cuối tuần này, nếu cô ấy đến sớm 2 tuần."

"Vâng" Kate trao đổi 1 cái liếc nhìn khác với Lucern trước khi thừa nhận, "Thật ra cô ấy đến đây hôm nay"

"Hôm nay a?" Bastien không ngại che giấu sự ngạc nhiên của mình.

"Chị biết. Thông báo đó quá cận và chị xin lỗi. Chị lẽ ra đã thông báo sớm hơn nếu chị được biết trước. Ban đầu cô ấy dự định đến trước đám cưới 1 ngày như những người khác. Nhưng Terri quyết định gây bất ngờ cho chị và lấy hết ngày phép. Chị chỉ biết được cách đây 1 tiếng, bởi vì hình như cô ấy nghĩ rằng cô ấy nên chắc chắn rằng chị sẽ có nhà và cô ấy không muốn bị bỏ lại ngồi chờ ở bậu cửa nhà chị vài ngày hay gì đó, vì thế cô ấy đã gọi cho chị từ máy bay"

"Được rồi, cô ấy làm vậy là tốt rồi" Bastien nhận xét và chú ý đến 1 ánh mắt trao đổi nữa của cặp đôi này và nheo mắt. Rõ ràng là việc phù dâu của Kate ở chung với chàng chưa đủ là một ân huệ. Chàng đột ngột giật mình nhớ ra: "Em cho rằng cô ấy cần đi nhờ từ phi trường?"

"À, cô ấy định đi bằng taxi, nhưng em cũng biết nó đắt như thế nào rồi đấy, và cô ấy thì thực sự_"

"Không thể trả nổi và quá kiêu hãnh để nói ra, và chị biết cô ấy sẽ không nhận tiền của chị nếu chị đề nghị trả, vì thế chị đã kiên quyết là sẽ cho người đến đón cô ấy" Bastien kết thúc giùm cô.

Katie hẹp mắt lại "Có phải em đang đọc suy nghĩ của chị không?"

"Không" chàng đảm bảo với cô "Chỉ là may mắn đóan trúng được thôi"

"Ồ, em đoán đúng rồi" cô thả lỏng " Điều đó có làm phiền em quá mức không?"

Bastien trượt cái nhìn sang anh trai mình, và Kate nói thêm " Lucern có thể đi cùng với em, dĩ nhiên. Anh ấy đã đề nghị tự đi, nhưng anh ấy không rành về đừơng cao tốc, hay sân bay hay bất cứ đâu như em. Chị hẳn phải tự đi đón cô ấy nhưng giờ chị quá bận rộn, chị_"

"Luc và em sẽ đón cô ấy" Bastien trấn an cô, mỉm cười với lời bào chữa khéo léo của cô. Lucern không cần thiết phải biết đường, anh ấy có thể lấy 1 chiếc xe của công ty gia đình, có tài xế. Sự thật là, Lucern vẫn còn chút khó gần. Anh không tệ như anh đã từng trước kia, nhưng anh vẩn còn chút lúng túng ngượng nghịu trong các tình huống xã giao, và Bastien ngờ rằng Kate đã tin rằng anh sẽ chào đón cô em họ và bạn than của mình với 1 tiếng làu bàu "Đi theo tôi" và sau đó sẽ im lặng suốt quãng đường về thành phố. Bastien, ngược lại, giải quyết mọi chuyện với con người ổn thỏa mọi lúc và có chút xã giao hơn. Chàng cũng_ may mắn cho Kate và cho cả cô Terri chưa thấy mặt kia nữa_ là chàng làm việc rất ít vào buổi chiều ở văn phòng. Nó sẽ không thành vấn đề nếu nghỉ 1 buổi.

"Tuyệt"Lucern nói khô khan "Kate em yêu, hẳn em đã từng nghĩ rằng em gởi 2 người đàn ông mà chẳng ai trong số họ đã từng biết mặt mũi em họ và bạn thân của em trông như thế nào đến đón cô ấy chưa? Làm thế nào bọn anh nhận ra cô ây?"

"Anh có thể dùng 1 tấm bảng và viết tên cô ấy lên đó" Kate đề nghị 1 cách thông minh

"Và giữa 2 người các anh, em biết, anh sẽ tìm và đưa được cô ấy vể nhà an toàn."

Bastien nhìn biểu hiện nghi ngờ của anh trai mình với vẻ thích thú. Đó là lời cảnh báo rõ rang cho những gì Kate nói : Mang cô ấy về nhà an toàn hoặc không thì.

"Khỉ thật, em phải đi đây. Bọn em có một cuộc họp về tác phẩm chiều nay. Đó là lí do tại sao em không thể xin nghỉ để đi đón cô ấy." Kate giải thích và nhón chân đứng lên. Cô cong người xuống hôn Lucern,rồi bắt đầu thẳng người lại,sau đó lại cúi xuống ấn tiếp 1 nụ hôn nữa lên môi của anh. Nó kết thúc với 1 tiếng thở dài luyến tiếc "Em yêu anh, Luc."

"Và anh cũng yêu em, Kate" Luc đáp lại. Lưỡi anh trượt nhẹ ra, lướt nhanh qua môi dưới của cô, trong vài giây tiếp theo hai kẻ đang yêu lại tiếp tục hôn nhau lần nữa.

Bastien thở dài, nhìn thẳng vào những thực khách đang ăn uống quanh bọn họ. Chàng biết từ kinh nghiệm của mình rằng sẽ mất thêm nhiều phút nữa cho những tiếng thở ngắn mềm mại và những nụ hôn trước khi Kate có thể dứt người vút ra được. Hai người này thật đáng khinh.Chàng chỉ hy vọng lối diễn đạt trăng mật mà họ đang tận hưởng này sẽ mau chóng qua đi. Tuy nhiên, chàng không e sợ. Đã gần một năm rồi từ khi Etienne kết hôn với Rachel, và đã 2 năm sau lễ cưới của Lissianna và Greg, mà vẫn chưa có cặp đôi nào có vẻ vượt qua được cái cảnh diễn đạt yêu đương sung sức này. Cả cái gia đình chết tiệt của chàng dường như thích di chuyển qua nó một cách chậm chạp hơn. Bọn họ đều đáng khinh như nhau. Chàng là thành viên duy nhất của gia đình, ngoài mẹ chàng, là không trải qua những thời khắc lố lăng âu yếm hôn hít nơi công cộng, chốn riêng tư hay bất cứ đâu mà mọi người có thể nhìn thấy được bọn họ. Nhưng, sau cùng thì cả chàng và mẹ của chàng đều chẳng có ai để mà âu yếm hôn hít cả.

Bastien lờ đi cơn ghen tỵ đau nhức mà đã ăn sạch chàng khi chàng nghe được tiếng thở khao khát khác từ Kate, kéo theo một tiếng rên nhẹ. Trong một giây sau, đầu chàng bị quay tròn ngạc nhiên khi nghe Kate đột nhiên nói bằng 1 tông giọng công việc.

"Cái này có thể giúp được đây" Kate đã đứng thẳng trở lên và lục trong ví ra một tấm ảnh "Đó là bức hình còn khá mới. Terri đã e-mail cho em vào tháng trước. Bây giờ em phải đi rồi. Hãy cư xử tử tế với cô ấy." Cô đặt bức ảnh trên bàn chính giữa bọn họ, sau đó quay đi và bắt đầu đi tắt qua cái bàn hướng đến lối ra bé xíu, chật chội của nhà hàng.

"Chúa ơi, cô ấy thật tuyệt" Lucern thở dài khi anh ngắm nhìn Kate ngừng và lui lại nhường đường cho một người khác bước vào lối đi nhỏ hẹp.

Bastien cuộn ánh mắt chàng, không bỏ sót cảnh tượng ánh mắt của anh trai mình nhìn chằm chặp dán cứng vào cặp mông vị hôn thê của anh ấy. Đột nhiên nhận thức được rằng ánh nhìn của chàng đang nhìn theo cái nhìn của Lucern, chàng lắc đầu 1 cái thật mạnh và hướng sự chú ý của mình vào tấm hình trên bàn. Đó là tấm ảnh của 1 người phụ nữ khoảng chừng 27, 28 tuổi. Cô ấy có cặp môi đầy đặn cong lên trong một nụ cười tinh nghịch; và đôi mắt to mềm mại.

"Một người đẹp" chàng bình phẩm, nhận thấy rằng em họ của Kate có vẻ ngoài đối lập với cô. Nàng có mái tóc đen còn Kate thì màu vàng, thân hình hấp dẫn nảy nở theo cách làm chàng lien tưởng đến trái cây chin mọng, đối lập với hình dáng mảnh mai của Kate. Nhưng nàng thật lộng lẫy ấn tượng theo cách riêng của mình.

"Cô ấy à?" Lucern hỏi với vẻ không hứng thú, ánh mắt của anh vẫn đang dõi theo người vợ sắp cưới của mình.

"Nếu anh dừng lại việc nhìn hau háu vào Kate và liếc nhìn vô đây, anh có thể tự nhìn thấy đấy," Bastien chỉ ra.

Lucern quay cái nhìn thích thú lại, sau đó nhìn vào bức tranh và nhún vai không thích.

"Cô ấy cũng được. Mặc dù không xinh đẹp bằng Kate."

Bastien khụt khịt. "Không có ai đẹp như Katie trong mắt của anh cả"

"Em nói đúng," Lucern đồng ý, nhấc ly của anh lên và nhấp 1 ngụm whiskey trước khi thêm vào, " Kate là hoàn hảo trong mắt anh. Không ai có thể sánh bằng cô ấy trong bất kì mặt nào"

"Tha cho em đi, anh trai. Nhưng em tin rằng quan điểm hiện đại là "Anh phải chịu khổ rồi" Bastien lắc đầu thú vị. Chàng khá thích Kate, nhưng cô ấy không hoàn hảo. Chết tiệt, có lẽ là gần như thôi, nhưng không hoàn toàn. "Vậy? Mấy giờ thì mấy giờ thì máy bay của Terri đến nơi?"

Lucern liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhún vai " Còn khoảng 1 tiếng nữa"

"Cái gì cơ?" Bastien la lên oai óai.

"Cái gì chuyện gì?" Lucern hỏi.

"Anh nói đang nói đùa! Cô ấy không đến đây trong 1 giờ nữa"

"Vâng, có chứ"

Bastien ngây người nhìn anh, sau đó hỏi, "Sân bay nào?"

"JFK"

"Chúa ơi"

"Chuyện gì vậy?" Lucern hỏi. Anh trông có vẻ bận tâm khi Bastien bắt đầu nhìn khắp nhà hàng bé tí để tìm cô gái phục vụ bàn. Dĩ nhiên là cô ta biến mất tiêu khi họ muốn tìm cô ấy, có lẽ là đã vào bếp.

"Anh lẽ ra phải nhắc đến việc đó trước, khốn thật" Bastien gầm gừ. "Quỷ quái, tại sao Kate lại không nói chuyện này? Cô ấy biết rằng nó mất 1 tiếng để đến JFK mà. Cái cô phục vụ biến đi đến chỗ quỷ quái nào rồi? "

"Cô ấy có lẽ đã không nhận ra là đã trễ thế nào," Lucern bào chữa cho Kate. " Hơn nữa, cô ấy hiện giờ hơi rối trí một chút"

"Vâng? Được rồi, nó sẽ là lỗi của cô ấy nếu chúng ta đến muộn"

"Chúng ta sẽ đến kịp," Lucern nói nhẹ nhàng khi người nữ bồi bàn quay lại từ nhà bếp. Vẫy tay gọi cô ta, và anh nói thêm, "Terri còn phải lấy hành lí và đi qua cửa hải quan nữa mà"

Bastien lắc đầu phẫn nộ. Lucern hiếm khi lo lắng về bất kì thứ gì nữa, nhưng vài trăm năm làm việc trong giới kinh doanh đã làm cho chàng trở thành 1 người rất chi tiết cặn kẽ. " Cô ấy phải đi qua cửa hải quan, nhưng chúng ta vẫn còn phải lấy xe và lái đến đó. Hãy hy vọng rằng giao thông hôm nay không đặc biệt chậm chạp"

Bỏ Lucern ở lại giải quyết hóa đơn, Bastien lấy điện thoại ra và gọi cho tài xế. Trong khi chàng có thể tự mình lái xe hoặc bắt taxi vào ban đêm, thì ban ngày khi đi đâu Bastien luôn luôn có tài xế. Ngoài việc tránh rắc rối với việc đỗ xe, nó còn ngăn cho chàng khỏi phải tiếp xúc lâu với mặt trời không cần thiết_ chàng đơn giản là phải chạy bộ từ chiếc xe đến cửa ra vào của nơi mà chàng cần đến. Không phải rằng chàng không thể đứng lâu dưới ánh mặt trời chừng vài phút, hoặc thậm chí là thật sự lâu hơn, nhưng nó có nghĩa là chàng phải cần tiếp thêm nhiều máu, điều đó có thể bất tiện một chút ở những thời điểm.

Sau khi đảm bảo rằng xe đang trên đường tới nơi, Bastien cúp điện thoại đóng lại và ném nó vào lại trong túi, sau đó bắt đầu xem xét cách nào tốt nhất để giải quyết tình huống này. Trong khi chàng cần sử dụng 1 chiếc limo có tài xế lái lúc cần thiết này, thì người tài xế thường ngày của chàng lại đang ở kì nghỉ và Bastien thật sự không muốn bỏ ra quá nhiều giờ lái xe đến sân bay, xem xét tất cả mọi thứ chàng bảo gọi người tài xế thay thế. Bọn họ hẳn đã quay trở lại văn phòng để lấy xe của chàng. Bastien quyết định chàng cũng nên đem theo vài túi máu trong thùng lạnh phòng khi trường hợp khẩn cấp. Tất cả các xe của chàng đều có lắp cửa sổ đặc biệt để ngăn tia UV chiếu vào gây tổn thương, nhưng lỡ chiếc xe bị chết máy hay xẹp lốp và họ buộc phải sửa chữa hay đi bộ 1 quãng khá xa dưới ánh mặt trời, mọi thứ sẽ bất tiện hoặc thậm chí nguy hiểm.

Tất cả những chuyện này sẽ mất thời gian, dĩ nhiên, và tăng thêm cơ hội họ sẽ không đến đúng giờ để đón Terri, nhưng nếu may mắn với họ và giao thông không bị chậm....

"Giao thông bị chậm rồi," một lúc sau đó Lucern nói

Bastien cười ngắn " Dĩ nhiên là như vậy rồi. Đó là quy luật Murphy* mà nhỉ?"

Lucern cằn nhằn.

"Với tay ra ghế sau và lấy cái cặp táp của em. Anh sẽ phải làm một tấm bảng"

"Chúng ta sẽ không nhận ra Terri từ bức hình à?" Lucern đã lấy được cái cặp và đặt

nó lên đùi.

"Có thể. Nhưng em không muốn đếm từng người. Nếu chúng ta nhỡ mất cô ấy, Kate sẽ giết chết 2 ta"

Luc làu bàu tiếng nữa. Anh chưa bao giờ giỏi ăn nói. Bastien cho rằng đó là lí do tại sao Kate muốn có 1 người khác đi cùng để đón em họ cô. Khoảng thời gian duy nhất Luc nói là khi có cô ấy bên cạnh. Đó cũng là thời gian mà anh mỉm cười. Cô đã mang thứ gì đó đi khỏi anh mà không ai khác có thể làm được, và điều đó giống như là ẩn dật hoặc bất thần chết đi và lúc cô biến mất khỏi tầm nhìn.Khi Kate không có quanh đây, thật khó để mà lấy được hơn vài từ từ miệng của Lucern; một tiếng làu bàu là lựa chọn đáp lời của anh ấy.

"Em muốn gì trên đó?"

Bastien liếc sang bên cạnh. Lucern không phải chỉ cần xoay sở để kết hợp hơn hai từ với nhau, anh còn lôi thêm 1 tập ghi chú thật to và 1 cây viết khỏi chiếc cặp và sẵn sàng viết "Chỉ cần viết tên cô ấy lên thôi"

"Đúng" Lucern nghuệch ngoạc tên Terri lên giấy, sau đó dừng lại. " Họ của cô ta là gì?"

"Anh đang hỏi em? Cô ấy là em họ vị hôn thê của anh, chứ không phải của em"

"Ya," Luc đồng ý, mím môi đầy suy nghĩ. "Kate không nhắc đến lúc ăn trưa à?"

"Không. Không chứ không phải là em quên." Bastien liếc nhìn anh " Anh thật sự không biết à?"

"Anh không thể nhớ"

"Thôi được, Kate hẳn đã nhắc đến 1 hay 2 lần suốt vài tháng qua chứ."

"Ya" Luc im lặng ít lâu, sau đó cúi đầu viết lại vào giấy.

Yên tâm rằng anh chàng đã nhớ ra, Bastien lại để ý vào giao thông, sau đó liếc them vào đồng hồ. "Nếu chuyến bay của cô ấy không đến sớm và hải quan mất đến 20 phút hoặc hơn, chúng ta sẽ đến đó trước khi cô ấy từ bỏ và nhảy lên 1 chiếc taxi. Cô ấy sẽ đến đâu nếu cô ấy không tìm thấy ai đứng đợi mình?"

"Có lẽ là văn phòng của Kate"

"Vâng. Điều đó sẽ làm Kate hoảng kinh. Hãy hy vọng chuyến bay không đến sớm"

Và nó đã không đến sớm.

"Trễ 2 tiếng đồng hồ" Lucern làu bàu khi họ đang trên đường đến nhà chờ khách đến.

"Tất cả việc hối hả đến đây đúng giờ, và chỉ để chúng ta kết thúc bằng việc đứng chờ

mỏi gối 2 tiếng đồng hồ"

Bastien cười nhẹ sự phẫn nộ của anh trai. Họ đến sân bay chỉ để phát hiện ra là chuyến bay của em họ Kate đã dừng không đúng lộ trình tại Detroit vì " sự cố kĩ thuật" và đã ở đấy chờ sửa chữa mọi thứ xong. Đã đến hạn của 2 tiếng đồng hồ muộn. Bastien đã lo về cái tin ấy nên chàng đã tiến đến bàn của hãng hàng không để yêu cầu được biết và biết rằng vấn đề đó là một phòng tắm trong máy bay bị hỏng. Không phải người thư kí đã nói cho chàng biết; Bastien đã phải lướt nhanh vào trong suy nghĩ của cô ta để tìm ra. Đó không phải là điều mà hãng hàng không muốn quảng bá, và cái "sự cố kĩ thuật" mờ ảo kia nghe có vẻ tốt hơn là họ phải thừa nhận rằng 1 trong những cái toilet của họ đã bị lỏng đinh vít. Họ không muốn câu khẩu hiệu của họ bị biến thành "Bay trên những bầu trời đầy phân"

Với 2 giờ đồng hồ để giết cho đến khi máy bay của Terri đến nơi, Bastien và Lucern đã lánh đến 1 quán bar, mà khi trên đường đi đến phòng chờ khách gần nhất họ đã tìm được. Giờ họ đang quay trở lại khu vực khách đến để chờ Terri, hy vọng rằng khi họ đến đó cô không phải bị giữ lại quá lâu ở bàn hải quan. Cả hai đều khá khó chịu mệt mỏi với việc chờ đợi, và sẵn sàng ra khỏi sân bay ngay, điều mà những vị khách du lịch bị căng thẳng và những người bạn bè và người thân mệt mỏi hay có khi ở sân bay.

"Họ đến rồi đây," Bastien thông báo. Người khách du lịch mệt mỏi đầu tiên bắt đầu xuất hiện trước khu vực cách li. " Tấm bảng anh viết đâu rồi?"

"À, vâng" Lucern lôi ra 1 mẩu giấy trong túi quần anh. Khoảnh khắc nó chưa bị gấp lại cũng đủ để cho Bastien đọc được, chàng nghi ngờ vồ lấy nó khỏi tay anh trai mình.

"Terri, em họ và bạn thân của Kate à?" chàng đọc mà không tin nổi.

"Anh không thể nhớ được tên cô ấy," Lucern nhúnvai nói." Cô ấy sẽ biết được là nó dành cho ai. Nhanh lên và giữ lấy nó giơ lên cao, cả 1 đống người đổ ra thế kia thì chắc chắn cô ấy có trong số bọn họ"

Bastien liếc nhìn về phía cái cổng vòm cong nơi những khách du lịch đang xuất hiện thành cụm ba hay bốn người. Dường như là hải quan đã không giữ họ lại gì cả. " Bọn họ chắc đã làm việc gấp đôi thời gian để lấy hành lí ra thật nhanh như thế. Thì hẳn hải quan đã phải tăng cường thêm người."

"Hmm," là Lucern nói. Bastien giơ tấm bảng hiệu lên cao trên đầu cho dễ nhìn thấy.

"Họ có lẽ đang xô đẩy thật nhanh để bù cho khoảng thời gian bị chậm trễ"

Hai người đàn ông im lặng khi hàng tá người đi đến rồi gặp được người thân hay bạn bè và tiến ra khu vực khách vừa đến. Bastien đoán chừng khoảng được 50 người đến và đi trước chàng nhận ra một người phụ nữ chạy thẳng đến chỗ họ. Chàng đã không thể nhận ra cô ấy nếu cô đã không đi về phía họ với nụ cười chào mệt mỏi trên mặt cô. Không nhận thức, cánh tay chàng thả lỏng, cho phép tấm bảng hạ xuống.

Người phụ nữ thật hấp dẫn và trông chín mọng như trong tấm hình của nàng, như kiểu tóc của cô thì đổi khác. Trong tấm hình thì nó cột lên như đuôi ngựa; còn bây giờ, nó được thả rũ xuống và chảy quanh vai cô gợn sóng mềm màu hạt dẽ. Cô vẫn mặc quần Jean, Bastien chú ý với vẻ thích thú. Bộ đồ mặc ngoài của cô ấy là chiếc quần jean bó màu trắng, một cái áo thun tay ngắn màu trắng của trường đại học Leeds, và đôi giày chạy bộ màu trắng. Cô ấy rõ ràng là mặc cho thỏa mái.

"Lucern!" Cô rạng rỡ nhìn Bastien, ngừng lại một chút trứơc mặt chàng và sau một chút ngần ngừ thật ngắn, thì ôm choàng lấy chàng ấm áp. " Kate đã nói với em cả đống thứ về anh. Thật vui mừng được gặp người đàn ông đã làm cho chị ấy thật hạnh phúc"

Bastien ngạc nhiên liếc nhìn xuống đỉnh đầu của người phụ nữ , cánh tay chàng tự động rơi xuống ôm lấy cô. Lucern buồn cười quan sát.Bắt gặp nụ cười toe toét trên gương mặt của anh trai, Bastien nuốt nhanh xuống cổ họng mình khi em họ của Kate thả chàng ra và lùi lại 1 chút " Terri, phải không?"

Cô cười to khi nghe giọng hơi cứng không tự nhiên của chàng. "Vâng, dĩ nhiên rồi." Sau đó cô dừng lại một chút và ngẩng đầu lên kiểm tra chàng. "Kate nói đúng. Anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất NewYork. Chị ấy nói rằng đó là cách để em nhận ra anh," cô kể lại với nụ cười toe.

Bastien thấy mình cũng cười thật tươi trở lại, hài lòng một cách ngớ ngẩn với lời khen, cho đến khi Lucern bắt đầu phát chán vì bị bỏ rơi và thông báo, " Đó là anh mới đúng. Anh là Lucern, người đàn ông đẹp trai nhất NewYork. Người mà em vừa ôm là em trai của anh Bastien.

Terri Simpson quay lại nhìn chằm chằm vào người vừa mới nói. Có lẽ là thấp hơn 1 inch so với người mà cô ôm, người vừa nói nhìn cô với vẻ buồn cười. Terri ngạc nhiên vì mình đã không chú ý nhìn thấy người này, nhưng trong khi anh hầu như là song sinh với người mà anh gọi là Bastien, thì anh vẫn không phải là bản copy chính xác. Họ có cùng cái mũi, nhưng môi dưới của anh không hoàn toàn dày như của Bastien, người mà cũng có cái đường viền của hàm dưới rất rõ nét. Cũng có một thứ gì đó khác biệt về đôi mắt. Cả hai đều có đôi tròng mắt xanh lớn màu bạc, nhưng Bastien thì sâu hơn và tràn đầy cảm xúc mà không thể định nghĩa được đang gọi to bên trong cô.

Thật sự, Terri đã hầu như nhận ra rằng người đàn ông cô ôm không phải là Lucern. Quyết định không nên thắc mắc mãi lí do, cô đứng quay lại vị hôn phu của Kate. " Thật xin lỗi, Lucern. Em chỉ nhận thấy tấm bảng hiệu và thật lố bịch..." Cô bỏ dỡ câu nói khi cô nhanh chóng ôm nhẹ anh, sau đó lùi lại. " Hai người hẳn đã chờ ở đây hàng tiếng đồng hồ rồi. Xin lỗi."

"Không có gì là lỗi của cô cả" Bastien nhận xét, "vì thế cô không cần phải xin lỗi. Tôi có thể cầm giúp thứ đó cho cô nhé?"

Terri nhận thấy mình an tâm về hành lí khi Bastien nắm lấy tay cầm của chiếc vali và Lucern tướt lấy cái túi cô đang mang trên vai; sau đó hai người đàn ông dẫn cô ra khỏi tòa nhà. Giây phút sau, cô nhận thấy mình đang ngồi ở ghế trước của chiếc Mercedes trên đường cao tốc.

"Cô hẳn đã rất mệt sau chuyến bay"

Terri lóe lên cười với người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Bastien. Cô thích cái tên này. Cô cũng thích bề ngoài của chàng. Cô không thường ủng hộ những kiểu quần áo công việc, nhưng dáng người chàng trông thật gọn gàng trong bộ quần áo được thiết kế và cắt may rất chuẩn. Cô liếc qua vai mình nhìn vị hôn phu của Kate giờ đang ngồi yên lặng ở ghế sau. Anh lôi ra tập giấy ghi chép, đặt trên đầu gối và đang nguệch ngoạc viết vội vàng trên đó. Lần đầu tiên cô mới chú ý nhìn thấy anh mặc chiếc quần kẻ sọc và 1 chiếc áo len. Anh ta là 1 nhà văn. Không cần phải mặc đồ vét công việc.

"Thật ra thì tôi đã ngủ 1 chút trên máy bay" cuối cùng cô trả lời, ổn định lại chổ ngồi. Dường như đã rõ là Lucern không định nói nhiều. Kate đã cảnh báo cô là anh ấy rất ít xã giao, đó là lí do tại sao cô hứa sẽ cố mang em trai của anh đi cùng ra sân bay. Kate đã không nhắc đến rằng người em cũng rất đẹp trai. Terri quyết định là cô sẽ phải nói với Kate về việc bỏ sót chi tiết này. Chuẩn bị tâm lí một chút hẳn là việc tốt hơn rồi. Giờ đây cô thấy như bị đá vào bụng. Những con bướm đang vỗ cánh trong dạ dày cô. "Tôi bị đói hơn là mệt. Tôi đã ngủ 1 chút trên máy bay, nhưng việc trì hoãn và mọi thứ cũng đã hơi lâu một chút từ khi bữa ăn trên máy bay được phục vụ."

"Chúng tôi sẽ lo chuyện ấy ngay khi chúng ta đưa cô đến nhà áp mái" Bastien nói, ánh nhìn của chàng liếc nhanh qua cô trước khi quay ra nhìn xe cộ trên đường cao tốc.

"Người giúp việc của tôi là 1 đầu bếp cừ, và sẽ không nghi ngờ gì là bà ấy sẽ rất biết ơn vì cơ hội được trổ tài này"

"Tôi đã hiểu là anh không ăn nhiều?" cô hỏi

"Điều gì khiến cô nói như vậy?"

Terri nhướng lông mày vào giọng nói sắc bén của chàng, sau đó chỉ nhún vai. "Nếu anh ăn nhiều, và có nhiều tiệc tùng vào bữa tối hay gì đó, thì người giúp việc của anh sẽ không cảm kích vì cơ hội được nấu ăn cho ai đó"

"Ồ,vâng. Đương nhiên" Vẻ cau có của chàng chuyển thành nụ cười chế giễu.

"Vậy tôi chờ Kate ở chổ của anh à?" Terri hỏi. Cô hơi tò mò về sự ngạc nhiên phủ trên gương mặt của Bastien. Khi chàng nhìn vào gương chiếu hậu, Terri cũng quay sang nhìn vào người còn lại trong xe, nhưng Lucern dường như không nghe thấy; anh vẫn đang hí hoáy viết nhanh bận rộn với tập giấy ghi chép của mình. Cô quay lại đúng lúc

nhìn thấy Bastien quắc mắt , sau đó chàng liếc nhìn cô và thở dài.

"Kate không bảo với cô à?"

"Bảo chuyện gì?"

"Cô sẽ ở trong nhà áp mái. Căn hộ của cô ấy quá nhỏ cho ba người bọn cô"

"Ba người chúng tôi?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Cô,Kate và Lucern"

"Ồ, dĩ nhiên!" Dường như cô lờ mờ nhận ra rằng Lucern đã chuyển đến ở với Kate, nhưng nếu cả hai đang yêu nhau say đắm như Kate nói, Terri cho rằng điều đó đáng trông đợi. Anh ta sẽ khó long mà muốn ở Toronto trong khi cô ấy lại ở đây tại NewYork, và may mắn là công việc của anh cho phép anh chuyển đến chỗ anh thích. Dĩ nhiên là anh sẽ ở với Kate. Không nghi ngờ là chẳng bao lâu họ sẽ chuyển đi nơi khác rộng hơn căn hộ 1 phòng ngủ của Kate, nhưng Terri hiểu chị họ của mình đủ để biết cô ấy sẽ ở căn hộ bé xíu của mình và tự lo cho đến đám cưới. Điều này dường như đã dẩn đến việc đễ Terri ở với em chồng của Kate.

Cô bị kẹt trong sự bất tiện với ý tưởng của anh là ở cùng cô trong 2 tuần tới. Cô không muốn làm phiền người khác. "Có lẽ tôi nên thuê 1 phòng khách sạn. Tôi không muốn gây phiền toái cho anh"

"Điều đó không cần đâu" Bastien Argeneau đảm bảo chắc chắn với cô. "Tòa nhà có 5 phòng ngủ và một người giúp việc, như tôi đã nói. Và tôi khá bận rộn lúc này, vì thế cô có lẽ sẽ không thấy tôi nhiều đâu. Cô có thể đến và đi bất kì đâu cô muốn. Cô được chào đó nhất trong nhà tôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang