- Anh chính là người mà bố mẹ bắt tôi cưới sao?
Cô giương đôi mắt lạnh lùng hướng về hắn ta, nhàn nhạt cất tiếng. Hắn gật đầu, đáy mắt nổi hàn khí:
- Tôi không hề muốn cưới cô. Cô cũng vậy đúng không?
- Tất nhiên rồi! Nhưng là liên hôn đó, biết sao giờ?
Cô ngồi xuống chiếc bàn tròn, ánh nến lấp lánh, xung quanh là hoa lửa vô cùng lãng mạn. Nhưng bầu không khí của cuộc trò chuyện này lại lạnh tới mức sởn gai ốc.
- Ngày kia là cưới rồi, cô có dự tính gì không?
Diệp Tố Nghiêm mỉm cười hời hợt. Nói ra thì thật buồn cười! Chú rể lại đang hỏi xem cô dâu có muốn bỏ trốn hay không!
Đã vậy, cô cũng chả khách khí nữa!
- Vương Thiếu Quân! Đám cưới vẫn sẽ được tổ chức, nhưng cô dâu là kẻ khác, không! phải! tôi!
Cô nhắc lại từng chữ rành mạch, dứt khoát. Ép cô cưới một người đàn ông mình không hề yêu? Xin lỗi! Các người không đủ trình!
Hắn tỏ ý hài lòng, miệng cười nguy hiểm. Kế hoạch này của cô...nhất định sẽ thành công ngoài mong đợi!
- Tôi có thể biết, cô dâu thực sự của tôi sẽ là ai không?
Diệp Tố Nghiêm nhàn nhạt lên tiếng:
- Là em gái tôi - Nguyệt Ngân. Nó có tình cảm với anh từ lâu rồi. Lần này tôi đi, xem như cũng là làm bà mai cho nó.
Hắn gật gật đầu, nhìn cô đầy thích thú. Một cô gái bất cần đời!
- Cô không sợ mọi chuyện sẽ bị vỡ lỡ sao?
Cô lắc đầu, lạnh nhạt:
- Mọi chuyện tôi sẽ lo liệu. Việc của anh là giữ im lặng và cưới con bé về. Yên tâm đi! Sau này tôi nhất định không phá hoại cuộc sống của hai người. Thế nhé! Chào!
Nói rồi cô nhanh chóng rời khỏi, ly rượu trên bàn chả thiết chạm một miếng.
Hắn biết, rượu là một trong những điều kị húy của cô!
Đợi cho đến khi cô đi khỏi, hắn mới vỗ tay hai cái. Lập tức một dàn vest đen xuất hiện, chờ hắn ra lệnh:
- Đi bắt Diệp Nguyệt Ngân, nhốt lại cho đến khi lễ cưới của tôi hoàn thành. Các anh phải nhớ, cô dâu của tôi ngày hôm đó là cô ấy, không phải là em gái của cô ấy!
Đám tay chân cúi đầu, răm rắp nghe lệnh.
Vương Thiếu Quân nhếch môi, ý tứ tràn ngập trong lời nói:
- Tố Nghiêm! Để tôi xem lần này, em sẽ lo liệu thế nào?!