Mục lục
Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ - Đổng Khiết - Hàn Tuấn Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: “Cô không sợ chết sao?” (1)​


Thiên Thư- Editor: Emi

“Em…nên cởi quần áo của mình ra trước hay là…giúp anh cởi ra trước?”
Đổng khiết quấn khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, cẩn thận hỏi từng li từng tí một.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của cô.
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăng ở phía xa với đôi mắt bị che bởi dải lụa đen kia chính là chồng của cô kể từ nay về sau.
Đây là lần đầu tiên cô gặp anh, anh ở bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Anh toát ra nét nam tính, sống mũi cao, lông mày đen rậm, dáng người thanh mảnh, giống hệt như nam thần trong mộng của cô.
Nhưng thật không may, anh là một người mù ngồi trên xe lăn.
Người ta nói rằng, anh là người bị sao chổi chiếu mệnh từ thuở lọt lòng, năm anh lên chín tuổi thì hại chết cha chết mẹ, năm lên mười ba tuổi thì hại chết cô em gái ruột thịt của mình, đến khi trưởng thành lại hại chết những ba vị hôn thê.
Khi Đổng Khiết nghe được những lời đồn đại này, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng chú của cô đã nói rằng, chỉ cần cô lấy Hàn Tuấn Phong, nhà họ Hàn sẽ lo toàn bộ chi phí chữa bệnh cho bà của cô.
Để cứu bà, cô chấp nhận rủi ro này.
Nhìn thấy anh không phản ứng lại khi mình hỏi, cô cảm thấy rằng có vẻ như anh không nghe thấy cô nói nên đã lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.
“Haiz…”
Anh lạnh lùng, cao ngạo, chậm rãi cởi bỏ dải lụa che mắt, liếc nhìn cô một cách hững hờ, “Cô có biết mình đã kết hôn với ai không?”
Bắt gặp ánh mắt băng lãnh đó của anh, Đổng Khiết co quắp lại theo phản xạ.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô lại cảm thấy chẳng có gì phải sợ, dù sao, anh cũng chỉ là một người mù loà mà thôi!
Nhưng một người bị mù, có thể sở hữu đôi mắt sâu thăm thẳm như vậy sao?
Đổng Khiết chưa bao giờ nhìn thấy người khiếm thị nên cô cũng chẳng biết thế nào.
Tuy nhiên, cô vẫn thành thật trả lời câu hỏi của anh, “Tôi biết chứ!”
Anh khẽ cau mày, “Cô không sợ chết sao?”
Sau khi gỡ dải lụa đen khỏi mắt, nhìn anh lại càng toát ra vẻ uy nghiêm, cao ngạo.
Tim Đổng Khiết bất giác đập liên hồi, “Không sợ.”
Cô nhìn anh, đáp lại với giọng điệu cương quyết, “Anh đã cứu bà của em nên anh là ân nhân của em.”
“Em sẽ thực hiện lời hứa là sinh cho anh một đứa con và mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc anh!”
Khuôn mặt nhỏ bé của cô tràn đầy vẻ nghiêm túc…
Hàn Tuấn Phong im lặng nhìn cô một lúc lâu.
Sau đó, nở một nụ cười chế giễu, “Nếu đã vậy thì cô giúp tôi đi tắm đi.”
Đổng Khiết khựng lại một chút, “Em biết rồi!”
Vì đã hứa với Hàn gia là cô sẽ lấy Hàn Tuấn Phong nên cô không có ý định đổi ý.
Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, cô chính thức trở thành vợ của anh.
Anh là một người chồng tật nguyền, cô thân là vợ của anh nên chuyện giúp anh tắm rửa là chuyện đương nhiên phải làm.
“Để em đi pha nước tắm cho anh.”
Nói xong, thân hình nhỏ nhắn của cô đi vào phòng tắm.
Hàn Tuấn Phong nhìn theo bóng lưng cô, khẽ cau mày.
Không phải là anh không cử người đi diều tra về cô.
Cô vốn là cô gái có xuất thân trong một gia đình nghèo, sống trong một ngôi làng ở miền núi. Cô sẵn sàng kết hôn với người bị sao chổi chiếu mệnh như anh chỉ để có tiền lo chi phí chữa bệnh cho người thân.
Ba vị hôn thê trước của anh đều xuất thân ở tầng lớp trung lưu của thành phố A.
Nhưng tất thảy họ đều bị ám sát bằng nhiều phương thức khác nhau vào đêm trước khi diễn ra đám cưới.
Đổng Khiết này ngốc nghếch, ngây thơ như thế, có thể sống sót cùng anh đến cuối đời sao?
Hoặc cô là người ngốc đến nỗi kẻ khác không thèm ra tay với cô.
Hoặc cô là người đang giả ngốc.
Trong lúc Hàn Tuấn Phong chìm đắm vào những suy nghĩ ấy, tiếng mở cửa từ phòng tắm vọng ra.
Anh ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đen láy của anh bỗng ánh lên một tia kinh ngạc.
Hơi nước nóng tràn ra từ phòng tắm, thân hình nhỏ nhắn và thoăn thoắt của cô chậm rãi bước ra.
Mái tóc đen dài của cô ướt đẫm vì hơi nước, vài cọng tóc còn vương nơi xương quai xanh của cô.
Chiếc khăn tắm quấn trên người cô cũng sũng nước, dính chặt lấy cơ thể cô, càng tôn thêm dáng người của cô.
“Chờ em một chút.”
Cô ngồi xổm xuống, kéo chiếc vali dưới gầm giường rồi mở ra.
Trong vali, quần áo của cô được sắp xếp một cách gọn gàng.
Cô lấy ra một bộ đồ ren trắng, xé mác đi rồi nhanh chóng mặc vào.

Có lẽ, cô thật sự nghĩ rằng Hàn Tuấn Phong bị mù nên toàn bộ quá trình thay đồ của mình, cô đều làm trước mặt anh.

Hành động đơn giản ấy của cô lại mang một ý nghĩa sâu xa nào đó trong suy nghĩ của gã đàn ông nào đó.

Cô đang kiểm tra xem anh có thất sự bị mù hay không sao?

“Hừ~”

Sau khi mặc quần áo xong, Đổng Khiết bước tới, đẩy xe lăn của Hàn Tuấn Phong đến cửa phòng tắm.

Sau khi giúp anh vào trong phòng tắm, cô bắt đầu cởi quần áo cho anh.

Hàn Tuấn Phong nheo mắt nhìn cô qua lớp hơi nước dày đặc.

Đổng Khiết đang cúi đầu, vẻ mặt hết sức tập trung, đôi mắt trong veo không chút cảm xúc, hành động của cô nghiêm túc như thể đang làm bài tập ở lớp vậy.

Cô tháo đồng hồ đeo tay của anh, cởi áo sơ mi, sau đó…

Đến “hàng phòng ngự cuối cùng”, Đổng Khiết luống cuống rụt tay về, “Anh…anh…có thể mặc cái này đi tắm được không?”

Hàn Tuấn Phong nhìn cô, đáy mắt loé lên tia quỷ quyệt, “Mặc nguyên cái này đi tắm thì sẽ có vài chỗ không được vệ sinh sạch sẽ.”

“Ờ ha…cũng đúng!”

Đổng Khiết gật đầu, vươn vai, đưa đôi tay bé nhỏ của mình đến.

Ánh mắt Hàn Tuấn Phong hơi ngưng lại.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng thì hàng lông mày cũng khẽ cong lên.

Cô gái này thật sự là kẻ ngốc hay là đang giả ngốc vậy?

Cô không biết đến hai chữ “XẤU HỔ” hay sao chứ?

“Vào bồn tắm thôi nào!”

Dường như Đổng Khiết không nhận ra nét mặt khác thường của anh, nghiêm túc đỡ lấy Hàn Tuấn Phong vào bồn tắm.

Khuôn mặt cô bỗng chốc ửng đỏ.

Cô vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình, trấn an tinh thần rồi hỏi anh, “Anh không sợ đau đúng không?”

“Ừ!”

Sau khi vén mái tóc còn ẩm ướt lên tai, Đổng Khiết xoay người, lục lọi trong ngăn tủ.

Một lúc sau, cô xoay người lại với chiếc khăn tắm có bề mặt khá thô ráp.

Gân xanh trên trán Hàn Tuấn Phong bất giác nổi lên.

Vào đêm động phòng hoa chúc của mình, cô lại muốn…tắm rửa kì cọ cho anh sao?

Đổng Khiết chẳng thèm hỏi ý kiến của anh, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng anh, “Nếu đau thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ nhẹ tay hơn.”

Hàn Tuấn Phong “…”

Đổng Khiết chà rất “nhiệt huyết”, rất nghiêm túc…

Trước khi kết hôn với Hàn Tuấn Phong, cô đã chăm sóc người bà già yếu của mình trong nhiều năm liền, bà đặc biệt thích được cô tắm rửa, kì cọ như thể này, bà nói rằng mỗi lần tắm xong như vầy cơ thể trở nên rất thoải mái, thậm chí khi đi ngủ, vẫn có cảm giác cả người sạch sẽ, thơm tho.

Do đó, Đổng Khiết nghĩ rằng Hàn Tuấn Phong cũng sẽ thích cách tắm này.

Cô ngồi ở thành bồn tắm, dùng chiếc khăn tắm có bề mặt thô ráp ban nãy, chà lên từng lớp da, lớp thịt của anh.

Mặc dù cô chà rất “nhiệt huyết” nhưng đối với Hàn Tuấn Phong, không có cảm giác gì khác ngoài RẤT NHỘT.

Nhưng anh có thể nhìn thấy sự nghiêm túc và chăm chỉ của cô.

Cô cũng nhanh chóng đổ mồ hôi không lâu sau khi bắt đầu kì cọ cho anh.

Hàn Tuấn Phong khẽ cau mày.

Lúc này, đột nhiên, anh bắt đầu tự hỏi, “Không lẽ mình đã trách nhầm cô ấy sao?”

Một cô gái đơn giản và ngốc nghếch kia thì có thể có âm mưu gì với anh được chứ?

“Chỗ đó…”

Sau khi kì cọ hết những nơi có thể cho anh, cô đỏ mặt chỉ vào một chỗ.

“Anh…có muốn em cọ rửa qua luôn không?”

Hàn Tuấn Phong nhìn cô bằng ánh mắt xảo quyệt, “Cô là đang nói chỗ nào vậy?”

Đổng Khiết nhăn mặt suy nghĩ một hồi, “Vậy tốt hơn là…em cứ rửa qua nhé!”

Cô cầm khăn tắm chắc trong tay, tiến tới.

Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy một cách chính xác tay của cô.

Bầu không khí trở nên im lặng ngay tức khắc.

Đổng Khiết không nghĩ rằng anh sẽ vứt chiếc khăn tắm này ngay sau khi cô cọ rửa chỗ đó cho anh nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, thuần khiết, “Anh nắm chặt tay em thế này thì sao em cọ rửa tiếp cho anh được?”

Một tia ớn lạnh ánh lên trong đôi mắt của anh, “Ra ngoài cho tôi.”
Đổng Khiết tỏ vẻ khó hiểu, “Em đi ra ngoài, anh có thể tự mình tắm được không vậy?”

Anh ấy chẳng phải là không nhìn thấy gì sao?

Hàn Tuấn Phong im lặng, không đáp lại.

Nhưng bầu không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Có lẽ, cô chợt nhận ra anh đang tức giận, rụt rè bỏ lại chiếc khăn tắm rồi rời đi, “Vậy thì anh nên cẩn thận một chút nhé!”

“Nếu cần hỗ trợ gì, cứ gọi em!”

Từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, Đổng Khiết đứng ngồi không yên, không biết là do vô tình hay cố ý, ánh mắt cô luôn hướng về phía cửa phòng tắm.

Phòng tắm trơn trượt như vậy, lỡ chẳng may anh ấy bị ngã thì làm sao chứ?

Lỡ như thân thể bỗng trở nên không khoẻ rồi lăn đùng ra chết thì cô biết làm sao?

Cô chỉ vừa mới kết hôn, không muốn trở thành một goá phụ sớm như vậy.

Đúng lúc trong lòng cô đang phập phồng bất an, tiếng thông báo có tin nhắn của điện thoại cô bỗng vang lên.

Đó là một đoạn video được gửi từ người bạn chí cốt Kim Lan của cô.

Đính kèm đoạn video là nội dung: Tài liệu học tập!

Là tài liệu học tập sao?

Đổng Khiết ấn vào đoạn video, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, tính từ giờ đến lúc thi cuối kỳ hẵn còn sớm, vậy mà đã gửi tài liệu học tập rồi à?

“Ưm…a…”

“Á…”

Trong đoạn video kia là một người phụ nữ đang ngồi ở phía trên người của một người đàn ông…

!!!

Khuôn mặt Đổng Khiết trở nên đỏ bừng, cô muốn tắt ngay đoạn video xấu hổ này đi.

Vậy mà điện thoại cô lại bị đơ vào đúng lúc này!

Trong lúc cô còn đang loay hoay chưa tìm được cách tắt đoạn video, cửa phòng tắm đã mở ra.

“Hự…”

Hàn Tuấn Phong vừa bước ra từ phòng tắm cũng là lúc cô nghe được giọng nói không tài nào chịu nổi truyền đến tai.

Hàn Tuấn Phong sắc mặt tối sầm lại, “Cô bị làm sao vậy?”

Đổng Khiết căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi hột, lại bị anh hỏi đột ngột như vậy khiến cô suýt chút nữa là quăng luôn điện thoại xuống đất.

Cô hoảng sợ và lo lắng tột độ, cuối cùng đành nhét điện thoại vào tấm chăn bông.

Âm thanh trong đoạn video vốn không lớn nhưng lại bị cô đẩy lên mức âm lượng lớn hơn.

“Cô…”

Hàn Tuấn Phong cau mày nhìn cô.

“Em…em…là đang xem đoạn video hướng dẫn kì cọ tắm rửa!”

Đổng Khiết quấn chặt tấm chăn bông lên người nhằm át đi tiếng của người phụ nữ trong đoạn video.

Đường nét thanh tú trên khuôn mặt Hàn Tuấn Phong bỗng trở nên hơi nhăn nhó, “…video hướng dẫn kì cọ tắm rửa?”

“Đúng vậy!”

Đổng Khiết ấn mạnh vào tấm chăn, lau mồ hôi đang túa ra như tắm ở trên trán “Chỉ là…cảnh một người đàn ông… tắm…cho một người phụ nữ, anh ta kì cọ cho cô ấy và dùng lực hơi mạnh khiến cô ấy phải hét lên trong đau đớn, sau đó, anh ta phải an ủi cô.”

Hàn Tuấn Phong “…”

Cô ấy đang cho rằng, anh không chỉ là một kẻ mù loà mà còn là một kẻ ngốc nữa sao?

Căn phòng im lặng một lúc lâu.

Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ trong đoạn video truyền đến tai cô thông qua tấm chăn bông và cô thì lại đang mặc bộ quần áo bó sát cơ thể, quấn chặt lấy tấm chăn trong tư thế hết sức kỳ lạ.

Ánh đèn vàng ấm áp soi chiếu vào làn da trắng nõn, mỏng manh của cô, bất giác, xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ khiến con người ta hoảng sợ.

Hơi thở của Hàn Tuấn Phong bỗng trở nên nặng nề hơn, đôi mắt anh cũng trở nên tối sầm lại.

Những giọt mồ hôi vẫn tiếp tục chảy trên trán của cô một cách dày đặc.

Đây là lần đầu tiên cô biết việc quấn lấy tấm chăn bông mềm mại cũng có thể khiến con người ta mệt mỏi đến vậy!

May mắn thay, cũng không mất quá nhiều thời gian để đoạn video kết thúc.

Cô lau mồ hôi trên trán và lấy chiếc điện thoại nóng hổi kia ra khỏi tấm chăn.

Anh ngồi ở mép giường, nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt, “Hai người đó tắm xong rồi à?”

Đổng Khiết lúng túng cười gượng, “Họ tắm xong rồi…”

“Đúng là không nên dùng lực quá mạnh khi tắm rửa kì cọ!”

Hàn Tuấn Phong “…”

Thấy anh không đáp lại, Đổng Khiết chột dạ, vội vàng xoá đoạn video và tức giận gửi tin nhắn cho Kim Lan, “Cậu muốn hại chết tớ sao?”

Rất nhanh, Kim Lan gửi tin nhắn hồi âm, “Cái đồ vô ơn! Không cảm ơn bạn bè tốt thì thôi chứ còn nói tớ muốn hại chết cậu!”

“Khồng phải cậu nói rằng, chồng của cậu là một người tàn tật sao?”

“Khó khăn lắm tớ mới kiếm được đoạn video vừa rồi để gửi cho cậu đó, lẽ nào cậu đã xem qua rồi à?”

Đổng Khiết đỏ ửng mặt, “Cậu đi chết đi!”

Dù sao Hàn Tuấn Phong cũng bị mù nên cô cũng không có ý định giấu giếm gì anh cả.
Hàn Tuấn Phong nhìn thấy rất rõ đoạn tin nhắn vừa rồi giữa Đổng Khiết và cô bạn Kim Lan của mình.

“Khi tớ muốn tắt đoạn video đi thì điện thoại bị đơ và anh ấy đã nghe thấy!”

“Anh ấy hỏi tớ đang làm gì, tớ đành phải nói dối ảnh!”

“May mắn thay, anh ấy bị mù chứ không thì tớ sẽ xấu hổ chết mất!”

Hàn Tuấn Phong “…”

“Ha ha, Tiểu Khiết, cậu đang cố ý chọc cười tớ đúng không?”

“Đi chết đi!”

“Từng phút giây trong đêm tân hôn đáng giá nghìn vàng, tớ khuyên cậu không nên lãng phí thời gian với người chồng mù loà đẹp trai của mình nữa! Hãy bắt đầu vào việc chính đi!”

Hàn Tuấn Phong khẽ cau mày, người chồng mù loà đẹp trai sao?

Đúng là lời nói khó nghe mà.

Hít một hơi thật sâu, Đổng Khiết bỏ điện thoại xuống, nhìn anh, “Chúng ta bắt đầu đi!”

Anh nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.

Bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt thành nắm đấm ở bên hông.

Cô và người đàn ông trước mặt cô bây giờ quen nhau chưa đầy hai mươi tư giờ đồng hồ.

Cô cũng có thể nhận ra rằng anh không thích cô.

Nhưng…

Thím của cô đã nói rằng, trong đêm tân hôn mà không làm chuyện đó thì nhất định không thể hạnh phúc về sau!

Cô nhảy lên người của Hàn Tuấn Phong, đưa hai tay vòng ra sau cổ anh, dùng đôi môi hồng của mình hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Lưỡi cô từ từ xâm nhập vào trong khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh một cách khá vụng về giống như một đứa trẻ đang ngậm một miếng thạch không buông.

Mắt Hàn Tuấn Phong tối sầm lại.

Thái độ của cô rất nghiêm túc và nhiệt huyết như thể quyết tâm đồng hành cùng anh đi hết đoạn đường còn lại của cuộc đời vậy.

Tay anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, “Không hối hận sao?”

Đổng Khiết gật đầu với đôi má ửng hồng, “Anh là chồng của em, sao phải hổi hận chứ!”

Hàn Tuấn Phong nhìn cô với đôi mắt dịu dàng.

Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa kiềm chế, “Em không sợ đau à?”

“Ừm”

Cô mím môi, muốn thuận đà tiến thêm một bước nữa nhưng lại bị anh siết chặt cổ tay, “Những chuyện như thế này, đàn ông chủ động là được rồi.”


Sáng sớm hôm sau, hai người giúp việc lọ mọ mở cửa vào biệt thự của Hàn Phong.

“Thiếu phu nhân mới lần này có vẻ khá ngơ ngơ ngác ngác lại thêm thiếu gia tay chân không được thuận tiện. Không biết đêm qua họ có làm được chuyện gì ra ô ra khoai không nữa?”

“Có vẻ cũng ổn áp lắm đó. Nghe đâu vệ sĩ trực đêm qua kể lại rằng hắn ta nghe được cả tiếng của thiếu phu nhân mới luôn!”

“Lúc đầu thì thiếu phu nhân có la hơi lớn, một lúc sau thì có vẻ như là được giấu vào trong tấm chăn bông nhưng vẫn khẽ rên rất vui vẻ!”

“Phải vậy không? Thiếu phu nhân mới nhìn qua có vẻ là người giản dị…thật không ngờ…”

Hai người giúp việc vừa to nhỏ nói chuyện phiếm, vừa tiến về phòng bếp.

“Chào buổi sáng!”

Cô gái có khuôn mặt tròn, đeo cặp kính cận và chiếc tạp dề màu hồng đang khéo léo bưng hai tô cháo đặt lên bàn, nhìn cô tràn đầy sức sống.

“Hai người đi làm sớm vậy sao?”

Bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Hai người giúp việc bốn mắt nhìn nhau.

Sau khi xác nhận rằng cô không nghe thấy những gì họ vừa nói thì cả hai mới nhanh chóng đi tới bưng những món ăn cô đang bưng lên, “Thiếu phu nhân, sao lại dậy sớm vậy ạ?”

Đổng Khiết liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, mỉm cười, “Cũng không còn sớm! Đã sáu giờ rồi mà!”

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên sáng nay vẫn dậy muộn hơn mọi khi một chút.

Hai người giúp việc có chút bối rối, liệu thiếu phu nhân có ghét họ khi họ đi làm trễ thế này không?

Cả hai hốt hoảng định vào bếp nấu ăn nhưng lại chợt nhận ra trên bàn đầy ắp món ăn.

Nào là trứng luộc, rau trộn, có đến những chiếc bánh nướng vàng ươm.

Hai người hầu hết sức kinh ngạc, “Thiếu phu nhân…những món này…”

“Là tôi đã nấu đó!”

Đổng Khiết mỉm cười, “Vì tôi không biết chồng mình thích ăn món gì nên tôi chỉ nấu những món mà tôi thường hay nấu cho bà tôi ăn thôi! Cũng tiện tay làm thôi ấy mà!”

Sau đó cô lon ton chạy đến lấy vài chiếc bánh đưa cho hai người giúp việc, “Tôi không nghĩ hai người đến làm sớm như vậy nên cũng không chuẩn bị phần cho hai người.”

“Hay là…hai người cứ ăn trước đi, tôi lại vào bếp nấu thêm!”
Dứt lời, Đổng Khiết xoay người, trở lại vào bếp, hai người giúp việc vội vàng ngăn cản, “Thiếu phu nhân, xin dừng bước.”

Hai người bọn họ nhận tiền công để đến đây làm điểm tâm vào mỗi sáng, nếu thiếu gia biết thiếu phu nhân đích thân xuống bếp nấu nướng, hai người họ chẳng phải là sẽ thất nghiệp sao?

“Thưa thiếu phu nhân…”

Một người giúp việc lên tiếng, giọng điệu có chút bất mãn, “Tôi cùng dì Lâm phụ trách làm bữa sáng ở đây. Thiếu phu nhân cũng vừa mới đến, chưa rõ thói quen ăn uống của thiếu gia nên phiền thiếu phu nhân cứ giao việc này cho chúng tôi.”

Người giúp việc còn lại cũng vội vàng cất lời đồng tình phụ hoạ thêm, “Dì Trương nói chí phải, thiếu phu nhân đừng nên tuỳ tiện vào bếp như thế.”

“Thiếu gia không dùng điểm tâm kiểu như thế này.”

Dì Trương tỏ vẻ khinh thường nhìn những món ăn nhạt nhẽo mà Đổng Khiết đã làm, “Thiếu gia xưa nay chỉ ăn điểm tâm là bánh mì sandwich kẹp dăm bông cùng với ly sữa bò. Những món như rau trộn, trứng luộc, cháo mà thiếu phu nhân đã chuẩn bị cho thiếu gia chẳng phải có phần hơi mộc mạc quá không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Đổng Khiết thoáng một chút ngạc nhiên rồi dần trở nên u ám.

Cô cúi đầu nhỏ giọng, “Hai người nói đúng.”

Người giàu có thường thích những thứ sành điệu.

Ở trường, những sinh viên có chút tiền còn không xuống căn tin và ăn cháo loãng giống những sinh viên nghèo như cô, huống hồ chi đây lại là Hàn Tuấn Phong chứ?

Cô bối rối thật sự.

Một lúc sau, cô kiểm soát được tâm trạng của mình rồi ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với dì Trương, “Vậy thì tôi sẽ đem đổ hết!”

Dì Lâm kinh ngạc, thiếu phu nhân nhỏ bé này không những không tức giận với những điều dì Trương nói mà còn đòi tự mình đem đổ đi hết sao?

Nhìn bữa điểm tâm bốc khói nghi ngút trên bàn, dì Lâm không đành lòng nên đành bước tới, ngăn cô lại, “Thưa thiếu phu nhân, nếu đem đổ hết thì thật là lãng phí. Thiếu phu nhân cứ để hạ nhân như chúng tôi ăn, sau này thiếu phu nhân không cần động tay động chân vào việc gì nữa cả ạ.”

Đổng Khiết có chút do dự, “Tôi biết rồi.”

“Tôi lên lầu vậy!”

Dứt lời, cô quay đầu bỏ đi, trong mũi chợt có chút chua xót.

Trong cái nhà này, có vẻ như cô chẳng được hoan nghênh.


Trong phòng ngủ, gương mặt thanh tú của người đàn ông kia vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ.

Đổng Khiết nghiêng người ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh rồi nhỏ giọng, “Người thành phố mấy người đều là đạo đức giả!”

“Cái gì mà điểm tâm dăm bông với bánh mì sandwich rồi còn cả sữa bò nữa chứ?”

“Tôi chưa từng ăn qua bánh mì sandwich, sao có thể làm nó…”

Trước khi kết hôn, thím của cô đã từng nói rằng, có hai con đường ngắn nhất để đi đến trái tim của người đàn ông và giành lấy được hạnh phúc của cuộc đời mình đó là một là đi qua bằng đường dạ dày. Hai là đi qua bằng đường đáp ứng nhu cầu của đàn ông khi ở trên giường.

Kết hợp với những gì đã xảy ra vào tối hôm qua cùng với chuyện trong nhà bếp vừa rồi, Đổng Khiết bất giác cảm thấy nhói lòng.

Cô chỉ vừa mới kết hôn và không muốn bản thân trở nên bất hạnh trong tương lai.

Đêm qua, Hàn Tuấn Phong chỉ hôn cô một lúc rồi không làm gì nữa cả khiến cô nghĩ rằng là do sức khoẻ của anh không được tốt, anh không làm thêm bước nữa cũng không sao cả vì dù gì, cô nấu ăn cũng rất khá.

Nhưng bây giờ, tài nấu nướng của cô cũng bị chê bai.

Nói như vậy là cô chỉ còn con đường là bắt đầu từ chuyện chăn gối sao?

“Này!”

Cô nhìn chằm chằm vào sống mũi cao của anh, “Nếu anh không tỉnh dậy, em sẽ hôn anh đó!”

Hàng lông mày mảnh mai của Hàn Tuấn Phong có chút nhúc nhích nhưng anh vẫn không mở mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ của anh lúc này khiến trái tim Đổng Khiết đập loạn xạ.

Cô cúi xuống, cố gắng hỏi rất nhiều lần và cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cô ôm một cục tức trong người rồi rút lui.

Thôi được rồi! Có lẽ những lời thím nói là không có chính xác đâu, tất nhiên hạnh phúc với việc chăn gối làm sao mà có mối quan hệ gì với nhau được cơ chứ!

Nhưng cảm giác khó chịu vẫn cứ quấn lấy cô.

Lúc này, bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Là cuộc gọi của thím Hồng Quyên.

Đổng Khiết cầm điện thoại rồi chạy vọt vào phòng tắm nhấc máy.

“Tiểu Khiết! Mọi chuyện đêm qua ổn cả chứ con?”

Cuộc gọi vừa kết nối, thím Hồng Quyên của cô đã vào thẳng vấn đề.

Cửa phòng tắm khép hờ, giọng nói của cô và thím truyền ra bên ngoài không sót một chữ nào, “Không mấy thuận lợi ạ!”

“Không mấy thuận lợi sao? Hai đứa không có làm chuyện đó à?”
“Tiểu Khiết!”

Dì Hồng Quyên ở đầu dây bên kia điện thoại sốt sắng nói, “Cháu phải nhớ rõ thân phận hiện tại của mình, giờ cháu đã là con dâu nhà họ Hàn và nhiệm vụ đầu tiên của cháu là phải sinh cho Hàn gia một đứa cháu đó!”

“Cháu cũng đừng quên lời hứa sinh cho Hàn Tuấn Phong một đứa con trong vòng hai năm đấy!”

Đổng Khiết nghiêm mặt, siết chặt điện thoại, “Thím à! Thím đừng quá lo lắng! Cháu sẽ không quên đâu!”

Cô chẳng qua là lần đầu kết hôn nên còn bỡ ngỡ.

“Cháu sẽ cố gắng hết sức để sinh cho anh ấy một đứa con ạ!”

Thím Hồng Quyên thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được câu nói khẳng định này của cô, “Cũng phải nhớ rằng mình giờ đây đã là người của Hàn Tuấn Phong rồi, dù gì cũng đã kết hôn nên đừng quên gọi người ta là ông xã đấy, có nhớ chưa?”

Mặt cô chợt ửng hồng, “Con…con nhớ rồi ạ…”

Vừa dửt lời, phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa.

Đổng Khiết còn tưởng rằng, dì giúp việc mở cửa đi vào, cô sợ họ sẽ đánh thức Hàn Tuấn Phong nên vội vàng tắt điện thoại, phóng ra ngoài.

Phòng ngủ trống trơn, Hàn Tuấn Phong cùng chiếc xe lăn đặt cạnh cửa đã biến mất.

Đổng Khiết vội chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng ăn ở tầng dưới, người đàn ông mặc đồ đen đang chậm rãi ngồi vào bàn ăn sáng.

Đôi mắt của anh vẫn bị phủ bởi tấm lụa đen càng tăng thêm phần bí ẩn của anh.

“Thiếu phu nhân, mời dùng điểm tâm!”

Thấy cô đi xuống, dì Trương nhiệt tình chào hỏi, “Thiếu phu nhân nếm qua món tôi đã chuẩn bị xem thử có hợp khẩu vị hay không ạ?”

Thái độ thân thiện đó như muốn khiến cho người ta quên đi thái độ chẳng mấy thân thiện lúc ban nãy.

Đổng Khiết ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn có lát bánh mì sandwich kẹp thịt nguội và ly sữa bò mà cô chưa từng thử qua.

Trải qua chuyện lúc sáng, Đổng Khiết không thể nào có ấn tượng tốt được với cái món quái quỷ này thì sao cô có thể nuốt trôi chúng được chứ!

Đột nhiên, cô chợt nhớ ra rằng mình có chừa lại chút rau trộn trong tủ lạnh.

Nếu Hàn Tuấn Phong không thích ăn thì cô có thể ăn một mình cũng được, chẳng phải vậy sao?

Ngẫm nghĩ một hồi rồi cô đứng dậy, đi vào bếp, lấy dĩa rau trộn ra và ăn một cách ngon lành.

“Em đang ăn gì vậy?”

Qua chiếc bàn ăn lớn, Hàn Tuấn Phong cau mày hỏi.

Đổng Khiết bĩu môi, “Là món mà anh không thích ăn đó.”

Anh nở nụ cười nhẹ, “Sao em biết là tôi không thích ăn?”

Đổng Khiết cong môi, thanh âm trong trẻo, “Dì Trương nói thế!”

Đứng ở xa xa, dì Trương chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Khuôn mặt anh tuấn cùng dải lụa đen trang nhã ấy, anh chậm rãi đưa ly sữa lên nhấp một ngụm “Dì Trương nói là tôi không thích ăn món đó sao?”

“Đúng vậy!”

Giọng nói trầm ấm của anh có pha chút tò mò, “Trong tủ lạnh có món gì mà tôi lại không thích được chứ?”

Đổng Khiết mím môi, giọng nói có vài phần hối lỗi, “Là do em…”

“Do em không biết những món anh thích ăn. Em không biết là anh không thích ăn những món ăn dân dã này, chỉ là em tiện tay làm cho anh theo thói quen thường ngày của mình thôi…” “Vậy thì…”

Hàn Tuấn Phong từ từ đặt ly sữa xuống.

Âm thanh phát ra vào khoảnh khắc chiếc ly thuỷ tinh được đặt xuống bàn ăn vang lên đến chói tai mang theo vài phần nguy hiểm khiến dì Trương suýt chút nữa quỳ gối xuống đất.

Giọng nói của anh cất lên lạnh lẽo như cơn gió mùa đông, “Kỳ thật, tôi cũng không biết có chuyện là tôi không thích những món ăn mà em làm cho tôi đấy!”

Trước khi cô kịp hiểu ý tứ câu nói của anh thì những món ăn trước mặt cô đã bị anh kéo qua.

Hàn Tuấn Phong giả vờ cầm đũa dò, sau đó gắp chính xác món ăn lên nếm thử hương vị.

Đó là hương vị mà anh chưa từng được nếm qua, có chút cay nồng, chua chua ngọt ngọt.

“Nấu ăn cũng khá lắm!”

Anh ưu nhã đặt đũa xuống, “Dì Trương biết tôi không thích ăn những món này từ khi nào?”

Cô gái nhỏ của anh sáng sớm đã lên lầu tỏ vẻ tức giận, ngồi ở giường nói anh đạo đức giả là do dì Trương này gây ra đúng không?

Giọng nói băng lãnh của anh khiến dì Trương rùng mình, bà trốn sau lưng dì Lý một cách vô thức.

Hàn Tuấn Phong tiếp tục, “Dì Trương không lên tiếng là vì cảm thấy không cần giải thích với một người mù loà như tôi sao?”
Thanh âm của anh mang theo vài phần lạnh lùng khiến cho bầu không khí trong phòng ăn như đóng băng.

“Bịch!”

Dì Trương nhanh chóng quỳ xuống.

Tròng mắt bà đỏ bừng, “Tôi…là tôi không nên nói những lời như vậy…với thiếu phu nhân…”

Hàn Tuấn Phong là người lúc bình thường rất hiền lành, không nóng nảy nhưng lúc nổi giận thì…không ai có thể chịu nổi!

“Nhưng thưa thiếu gia! Tôi thật lòng không có ý gì xấu cả. Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy thiếu phu nhân vất vả tự mình làm điểm tâm vì sẽ khiến thiếu phu nhân mệt mỏi thêm nên tôi mới…”

Hàn Tuấn Phong mỉm cười, liếc nhìn dì Trương, “Nên bà mới thoải mái đổ đi hết chỗ đồ ăn mà một cô vợ mới cưới thức dậy từ sớm để làm cho chồng mình sao?”

Phòng khách im lặng trong vài giây.

Lời nói của Hàn Tuấn Phong không chỉ khiến cho hai người giúp việc là dì Trương và dì Lâm bị sốc mà ngay cả Đổng Khiết cũng trợn tròn mắt.

Hàn Tuấn Phong…là vì cô nên mới nói ra những lời này sao?

Dì Trương run rẩy, sợ hãi, “Tôi…không có đổ đi hết…”

“Các món ăn do thiếu phu nhân chuẩn bị vào lúc sáng đã không bị đổ đi mà là tôi và dì Lâm đã ăn chúng.”

Nụ cười trên môi Hàn Tuấn Phong càng lạnh hơn, “Xem ra bà càng ngày càng giống với chủ nhân cái nhà này hơn là tôi rồi đấy!”

“Bịch!” một tiếng, dì Lâm cũng vội vàng quỳ xuống đất.

Dì Trương vội vàng quỳ lếch đến bên chân của Đổng Khiết, “Thiếu phu nhân, van xin thiếu phu nhân…”

“Tôi thật sự là lo sợ vì thiếu phu nhân mới đến, sẽ cảm thấy những người giúp việc như chúng tôi đây không chu toàn nên mới không để thiếu phu nhân tự mình vào bếp…”

Tuổi của dì Trương chắc cũng chạc tuổi mẹ của Đổng Khiết.

Nhìn bà ấy quỳ ở một bên van nài như thế, sao cô có thể chịu nổi được kia chứ?

Do đó, cô mím môi, cứng ngắc mở miệng, “Ông…xã…Dì Trương âu cũng là vì nghĩ cho em nên mới…”

“Nếu ông…xã muốn ăn những món do em nấu, vậy để em vào bếp làm lại…”

Sau đó, cô đứng lên, hướng thẳng về phía nhà bếp.

Khi đi ngang qua Hàn Tuấn Phong, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.

Trên người anh có mùi bạc hà nam tính thoang thoảng truyền tới khiến khuôn mặt của Đổng Khiết bỗng nhiên đỏ bừng.

Hàn Tuấn Phong hai tay ôm trọn lấy vòng eo thon thả của cô, trầm giọng nói, “Em vừa rồi mới gọi tôi là gì?”

Đổng Khiết đỏ mặt, “Gọi…ông…xã…”

“Thế em đã chuẩn bị cho ông xã này bữa sáng là những món gì?”

“Bánh nướng, trứng luộc, cháo…Còn có cả khoai tây sợi rồi món dưa leo trộn yêu thích của em…”

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, Hàn Tuấn Phong hôn nhẹ lên trán cô, “Ngày mai làm lại cho tôi một phần, rõ chưa nào?”

Đổng Khiết bĩu môi, “Vậy bữa sáng hôm nay…”

Anh đặt cô xuống, “Em ăn đại cái gì đó đi nếu không sẽ trễ học đó!”

Lúc này, Đổng Khiết mới lấy lại tinh thần, nhìn vào đồng hồ, quả nhiên là cô sắp muộn đến nơi rồi!

Kim đồng hồ đã chỉ gần tám giờ!

Và cô thì lại có tiết học vào lúc tám giờ rưỡi!

Do đó, cô nhét đại vào miệng vài mẩu bánh rồi vội vàng chạy lên lầu thay quần áo và lấy cặp sách của mình.

Cô thay quần áo xong xuôi rồi chạy vụt xuống lầu thì dì Trương đã đi đâu mất, chỉ còn lại dì Lâm đang quỳ dưới đất.

Người đàn ông mặc đồ đen với dải lụa trên mắt vẫn đang chậm rãi nhấp từng ngụm sữa.

Anh có vẻ đã nghe thấy tiếng bước chân cô xuống lầu, nhàn nhạt nói, “Tôi đã sắp xếp tài xế đưa em đến trường và đón em về sau khi tan trường rồi.”

Đổng Khiết mặt đỏ bừng, “…Cám ơn”


“Thưa thiếu gia, thiếu gia cứ để tôi nói chuyện với dì Trương, tôi sẽ nói với bà ấy rằng bà ấy nên nói sự thật với phía bên kia!”

Ngay khi Đổng Khiết vừa rời đi, dì Lâm chậm rãi nói.

Hàn Tuấn Phong thay đổi tư thế, dựa vào xe lăn một cách thoải mái, “Thật tình chuuyện này tôi nghĩ hoài mà vẫn chưa nghĩ ra.”

“Bà và dì Trương đều là do ông nội sắp xếp. Tại sao dì Trương liền bị chú hai mua chuộc còn bà thì không?”

Dì Lâm tái mặt, một tiếng “Bịch!”, bà ấy lại quỳ xuống đất.

“Là vì bà được giao một nhiệm vụ khác sao?”

Hàn Tuấn Phong ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng, “Tạm thời tôi sẽ không động vào bà.”

“Ông nội đã trực tiếp phái bà qua giám sát tôi thì bà cũng nên báo lại cho ông ấy sự thật một cách đầy đủ rằng “Vì bảo vệ Đổng Khiết nên tôi đã cho dì Trương nghỉ việc.”

Dì Lâm đột nhiên nói, “Xin thiếu gia đừng lo lắng!”
“Cảm ơn chú Chu!”

Chiếc xe dừng lại ở gần trường đại học, Đổng Khiết vội vàng lấy cặp sách chạy nhanh về phía trường.

Ánh nắng ban mai chiếu vào mái tóc đuôi ngựa được cột gọn gàng trên đầu Đổng Khiết khiến cho xung quanh cô toát ra nét nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, tài xế nhấc điện thoại lên gọi, “Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã xuống xe cách trường hai con đường ạ.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu dây bên kia nhàn nhạt vang lên, “Cô ấy nói thế nào?”

“Thiếu phu nhân nói chiếc xe của chúng ta quá sang trọng. Còn nói là không muốn để người khác biết mình đã kết hôn với một người chồng giàu có…”

“Tôi hiểu rồi, hãy nghe theo ý của cô ấy.”


Đổng khiết thở hổn hển bước vào lớp khi chỉ còn ba phút nữa là sẽ bắt đầu tiết học.

Kim Lan kinh ngạc nhìn cô, “Cậu đi học thật đấy à?”

Đổng Khiết lau mồ hôi trên trán, “Hên quá! Chưa trễ giờ!”

Cô vẫn mặc chiếc quần jean bạc màu cùng chiếc áo thun trắng đến lớp, không phấn son và cột tóc đuôi ngựa như mọi khi.

Nhìn cô chẳng ra dáng một người phụ nữ đã kết hôn chút nào cả.

Lau mồ hôi xong, Đổng Khiết lấy sách và vở ghi chép ra một cách nghiêm túc, “Hôm nay giáo viên chắc sẽ giảng cho nốt định lý hôm trước hen!”

Kim Lan nhìn cô, đáy mắt ánh lên chút gian xảo.

Nếu Kim Lan nhớ không nhầm thì người chồng mù đep trai của Đổng Khiết đã hai mươi sáu tuổi rồi!

Hai mươi sáu tuổi đời mà lại chưa từng chạm qua cô gái nào thì đáng lý ra phải trở thành SÓI sau khi cưới vợ chứ nhỉ!

Nhưng tại sao lại không có dấu hôn trên cổ của Đổng Khiết vậy ta?

Hơn nữa, cổ họng của cô ấy không bị đau sao?

Đáng ra phải đau đến muốn chết đi sống lại luôn chứ?

Sao cô ấy vẫn có thể thản nhiên lấy sách vở ra ngồi ghi chép trước mặt mình được?

Trong lòng Kim Lan tràn ngập những câu hỏi không có lời giải đáp, chẳng lẽ, chồng của Đổng Khiết không chỉ bị mù mà còn yếu cả sinh lý nữa sao?

Do đó…không thể cảm thụ được sự sung sướng khi có vợ bên cạnh à?

Nói vậy thì phần đời còn lại của Đổng khiết sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc trên phương diện chăn gối vợ chồng được sao?

Nghĩ đến đây, Kim Lan chợt đau nhói, cô sao có thể khoanh tay đứng nhìn người bạn thân nhất của mình rơi xuống đáy vực sâu như vậy được kia chứ?

Thế nên Kim Lan đã sốt sắn nhắn tin cho cô em họ làm ở khoa nội tiết trong bệnh viện, “Có loại thuốc nào có thể khiến đàn ông không ra liền được không?”

Cô em họ kia nhanh nhảu đáp, “Cụ thể triệu chứng là như thế nào? Là qua một lúc mà vẫn ngắn với mềm oạch hay căn bản là không cứng được?”

Kim Lan liếc nhìn Đổng Khiết.

Cô vẫn đang ghi chép bài chăm chỉ một cách ngớ ngẩn.

Dù cho Kim Lan có hỏi cô về chuyện này, cô ấy nhất định cũng sẽ không khai ra.

Do đó, Kim Lan tự đưa ra suy nghĩ của riêng mình, “Cái nào cũng có, lấy giúp chị ít thuốc, tan học chị ghé lấy.”

Tiểu Khiết, chị em tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây!


Tan học, Kim Lan kêu đau bụng và nài nỉ Đổng Khiết đến bệnh viện của cô em họ cùng cô.

Dù sao Đổng Khiết cũng không có việc gì gấp, hơn nữa, nhìn Kim Lan có vẻ đau rất dữ dội nên cô đồng ý đi đến bệnh viện cùng với bạn mình.

Sau khi đến phòng khám của em họ Kim Lan, Kim Lan còn cùng cô em họ to nhỏ về một số chuyện gia đình của họ với vẻ ngoài thần thần bí bí nữa.

Đổng Khiết không có nghe thấy gì nhiều, liền chạy đến băng ghế ngoài hành lang ngồi đọc tiểu thuyết.

Cô đang đọc cuốn tiểu thuyết nói về chuyện tình của một anh chàng giám đốc được đăng khá dài kỳ dạo gần đây, nội dung chính của cuốn tiểu thuyết xoay quanh việc nam chính và nữ chính trải qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng đến được với nhau.

“Tiếu Khiết?”

Khi cô đang chuẩn bị đọc đến đêm động phòng đầy ân ái của nữ chính thì một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai.

Xem một cuốn tiểu thuyết có nội dung như vậy giữa chốn đông người khiến Đổng Khiết có chút bối rối, lại thêm có người gọi tên mình làm cô giật mình, trượt tay.

Với một tiếng “Bốp!”, điện thoại rơi xuống đất.

Tống Hiếu Phàm nhặt điện thoại lên, đưa lại cho cô.

“Cảm ơn…”

Đổng Khiết đỏ mặt nói lời cảm ơn, mắt cô đờ ra khi chạm phải đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này.

Tống Hiếu Phàm.

Người đàn ông đẹp trai ngời ngời trong chiếc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô chính là tiền bối Tống Hiếu Phàm – người mà cô ngưỡng mộ suốt từ khoảng thời gian còn học trung học.

“Bốp!” Điện thoại lại rơi xuống đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang