Ở sông băng Nam cực, nơi ánh dương vàng pha chút xanh lam của biển chiếu rọi lên vẻ huy hoàng tráng lệ chính là “Cung điện” của chim cánh cụt hoàng đế, dưới ánh dương “Cung điện” như được đắm mình trong ánh sáng ấm áp thêm chút rực rỡ, vừa có mị lực, vừa cao sang, tựa hồ như một đóa hoa mới nở dưới nắng.
Nhưng Đậu Đậu chẳng hề vui vẻ, bởi vì bạn đồng trang lứa với cậu toàn mặc quần áo màu bạch ngân bên ngoài khoác thêm lớp áo bành tô, trên cổ lại cài thêm một cái nơ màu đỏ, tinh thần tràn đầy sức sống, cử chỉ thong dong, có phong thái của một quân tử. Lại nghĩ đến mình, Đậu Đậu cảm thấy có chút kém cỏi, phải chăng là do khi cậu còn bé bị ma ma bắt đi khỏi ba ba nên không được ba ba kề bên dạy dỗ sao cho ra quân tử, thân hình Đậu Đậu có chút nhỏ con, nhưng lại mập mập tròn tròn, tuy rằng rất đáng yêu, nhưng lại là giống đực, đáng yêu thì có ích lợi gì, lại không thể đem ra làm đồ ăn.
Hơn thế nữa chính là A Uy, chú chim cánh cụt vừa có khí chất vương tử lại có diện mạo tốt, thân thế gia cảnh hoàn hảo, dáng điệu vừa chừng, cả ngày dẫn theo một đám chim cánh cụt ca ca đệ đệ đem Đậu Đậu ra bắt nạt, làm hại cả tuổi thơ của cậu toàn một màu âm u. Chưa kể hết, Đậu Đậu luôn thầm mến tiểu muội A Hoa nhưng chưa bao giờ dám ngẩng mặt thốt lời yêu với tiểu muội. Nguyên do là mỗi lần đến gần A Hoa, cậu lại bắt gặp ánh mắt ngập tràn tình yêu cùng sự sùng bái của nàng hướng đến A Uy, trong lòng Đậu Đậu tổn thương không ít.