• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gin

Beta: Jessica & Gỗ Mục

Lúc tôi trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi kia của Lâm Thiếu Bân, đã là mười một giờ rưỡi.

Tôi đón xe trở về, ngồi trong thư viện thành phố đọc kịch bản mà quên mất cả thời gian, đến khi tôi choàng kín khăn quàng và mặc xong áo khoác để đi ra ngoài, chỉ là đứng trước cửa thư viện chờ xe cũng hơn nửa tiếng.

—— cũng do ban đêm trong thành phố quá mức náo nhiệt, không thể trách tôi được. Nhưng tiếc là, Lâm Thiếu Bân chưa chắc đã cảm thấy hài lòng với lời giải thích của tôi.

Vì vậy, khi nhìn thấy chiếc xe để trong gara của anh, tôi lại cảm thấy có chút đau đầu. Quan hệ của tôi và Lâm Thiếu Bân, đơn giản chính là quan hệ sugar daddy với tình nhân nhỏ, anh bỏ ra số tiền đối với anh chẳng đáng là bao, mua thân thể và thời gian của tôi, còn tôi, trả lại chút lao động thể xác và tinh thần, để đổi được chút tiền tài và tài nguyên tôi muốn.

Cho nên khi tôi can đảm vứt kim chủ – một mình tăng ca cuối tuần – ở nhà, đối mặt với biệt thự trống rỗng, thật sự là gan cũng lớn lắm.

Chỉ tiếc, tôi ngàn vạn không nghĩ đến trong nhà vẫn còn một người khác.

Lúc Lâm Dĩnh từ trên ghế salon giang hai tay chạy về phía tôi, thành thật mà nói, tôi có chút bất ngờ.

Ba bé – Lâm Thiếu Bân anh, giờ phút này mặc áo choàng tắm, tóc hơi ướt, tùy ý ngồi dưới đất, xung quanh là búp bê Barbie của Lâm Dĩnh, tôi chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng đoán được chắc chắn là Lâm Dĩnh nằng nặc đòi anh cùng chơi trò gia đình. Để cho một vị đường đường là tổng tài của một tập đoàn trên thương trường, nửa đêm cuối tuần cùng con gái nhỏ ở đây chơi trò gia đình, tôi thật sự cảm thấy có lỗi, huống chi, bình thường trò này đều là tôi cùng chơi với Lâm Dĩnh.

Đúng như dự đoán, tiểu cô nương tám tuổi Lâm Dĩnh đánh nhẹ ngực tôi một cái, bắt đầu tỏ ra không vui:

– Sao Nam Nam về trễ vậy!

Tiểu cô nương làm nũng ngọt như kẹo đường:

– Em với ba phải chờ anh rất lâu rồi!

Như để chứng minh hai người đã chờ rất lâu rồi, cực kỳ có lý có cớ:

– Anh nhìn ba em mệt như thế nào đi!

Nhìn theo hướng mà ngón út béo ị của cô nàng chỉ, quả nhiên Lâm Thiếu Bân hết sức phối hợp ngáp một cái, Lâm Dĩnh càng được nước lấn tới:

– Nam Nam hư quá!

– Ừ, là anh hư anh hư mà.

Tôi vừa bỏ balo trên lưng xuống vừa trả lời bé:

– Ba đã mệt lắm rồi, Tiểu Dĩnh có phải là nên đi ngủ rồi không?

Trẻ con đã chơi mệt thì dỗ ngủ cũng nhanh, vừa cùng tiểu tổ tông ngoéo tay hứa ngày mai sẽ đưa bé đi công viên giải trí, ai thất hứa thì sẽ thắt cổ trăm lần, tôi cũng ngáp liên hồi không dứt.

Tắt điện phòng cho bé, để lại đèn ngủ, tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài, vừa đóng cửa xong, liền cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực phía sau lưng mình.

Kiểu này cũng giống như kiểu chuột thấy mèo ấy. Nếu tôi có đuôi chắc cũng bị dọa dựng đứng lên mất.

—— Dĩ nhiên, Lâm Thiếu Bân cũng không ngại tôi có thêm cái đuôi để cho anh chơi đùa.

Đàn ông ba mươi sáu tuổi, nhìn thế nào cũng thấy phong độ ngời ngời.

Tóc hơi ướt ôm sát lên mặt, mắt kính gọng vàng, qua tròng kính mà ánh mắt cũng sắc như dao, làm tôi có chút chột dạ cùng bực bội, lại càng không nói anh đang mặc áo choàng tắm,cổ áo hở hơn phân nửa, để lộ ra cơ ngực hấp dẫn.

Anh đi công tác hơn nửa tháng, tôi cũng sắp quên mất tư vị cao trào.

Nhưng đáng tiếc, tối nay anh nhất định sẽ không để cho tôi được như ý nguyện.

Quả nhiên.

Tôi không biết kim chủ và tình nhân kiểu mẫu thì ở chung như thế nào, nhưng tôi luôn cảm thấy tôi và Lâm Thiếu Bân anh, giống như cha con vậy.

—— mặc dù tôi cũng đã hai mươi sáu nồi bánh chưng, nhưng tôi cũng chẳng có người cha thân sinh nào để cho tôi biết cái gì gọi là cha con tình thâm....

Trên người Lâm Thiếu Bân có một loại khí chất rất lợi hại, tôi ở bên anh cũng đã nhiều năm nhưng bởi vì tính chất công việc của anh mà thời gian chúng tôi ở cạnh nhau cũng chẳng có bao nhiêu, mà phần lớn thời gian khi ở chung, tôi cũng chẳng chú ý nhiều cái khí chất gì đó của anh —— cơ bản vì chúng tôi chỉ im lặng mà chịch —— nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được khí chất ấy làm tôi đổ mồ hôi hột.

Ví dụ như bây giờ, chẳng qua anh chỉ hỏi tôi hôm nay làm gì, tại sao lại về trễ như vậy, cũng khiến tôi cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Không được, tôi thầm nhủ trong lòng, dù gì tôi cũng là tổng giám kịch trường (?), không thể cứ để Lâm Thiếu Bân hù cho mất mật như vậy được.

Vì vậy tôi tận lực làm ra bộ dáng không kiêu không nịnh ——trên thực tế, tôi cũng không biết giọng nói của mình có giống như tôi mong muốn hay không, nhưng tôi cũng đã cố hết sức —— nói cho Lâm Thiếu Bân biết, hôm nay chẳng qua tôi đọc kịch bản có chút nhập tâm, nên về hơi muộn, nhưng may là bộ phim này vẫn còn chưa tới lúc khai máy, nên tôi vẫn có thời gian để bồi anh.

Loại tiểu minh tinh tuyến mười tám (*) không hot không lạnh như tôi, thật sự mà nói, dựa vào bản thân cũng có thể tự kiếm vai diễn, không lo chết đói, nhưng tóm lại vẫn không bằng Lâm Thiếu Bân mở miệng một câu là có thể gạt một đống phiền toái vào thùng rác.

(*) Tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.

Tôi cũng không quá để ý người ta nói gì sau lưng tôi, nói tôi ăn bám người mà sống cũng được, nói tôi là kỹ nam bán mông cũng đếch sao, thật ra thì cũng không phải là không đúng, tôi cực kỳ rõ ràng địa vị và thân phận của mình, vì vậy, dùng tinh thần chuyên nghiệp hầu hạ kim chủ từ a-z, từ dưới giường lên đến trên giường, biểu hiện của tôi thật làm người khác hài lòng mà.

Chỉ là đôi khi có hơi quá trớn.

Khi tôi bị bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Dĩnh gọi dậy, tôi vẫn có chút mơ màng.

Đến lúc tôi ngồi thẳng lên, nghe cột sống mình phát ra tiếng rắc rắc giòn tan, tôi mới để ý thấy quản gia có chút xấu hổ mà kéo Lâm Dĩnh ra chỗ ông.

Nhưng mà hơi muộn thì phải.

Cũng không biết Lâm Dĩnh có nhìn thấy dấu vết trên người tôi không. Tôi nghĩ Lâm Dĩnh hẳn là đã biết được gì đó, Lâm Thiếu Bân cũng không nên để cho bé tới, nhưng tôi không biết phải mở miệng làm sao. Thành thật mà nói, tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Thiếu Bân, cũng như không hiểu nổi quan hệ bây giờ của chúng tôi là gì.

Nhưng trước mắt không cần bận tâm về những điều này.

Vì vậy, tôi cười cười xin lỗi quản gia một tiếng, nhanh chóng mặc một cái áo lót, nói với Lâm Dĩnh, chờ tôi một lúc, sẽ đưa bé ra ngoài chơi.

————————————————————————————————————

(?) Raw là: 你现在怎么也大小是个剧场总监了

Cái này dịch là tổng giám thị trường thì cũng không biết có đúng không nữa, sợ chém quá lại không sát nghĩa nên các bạn thông cảm nhé, lần đầu edit nó khổ vậy đấy QAQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang