"Anh cũng đọc ‘Những năm tháng ở thôn quê’ sao?" Tôi hỏi sang chuyện khác.
Anh gật đầu: "Thật muốn đi Provence một chuyến."
Provence là một thị trấn nhỏ ở miền Nam nước Pháp. Peter Mayle đã từ bỏ sự nghiệp đang thăng hoa, để cùng vợ đến sống ở thị trấn nhỏ ấy. "Những năm tháng ở thôn quê" chính là những ghi chép của ông về cuộc sống thôn quê ở Provence. Trong làng quê nhỏ bé ấy, chuyện ăn uống là một chuyện lớn. Đi hái nho, mua nấm, tìm dầu ô liu đều là những chuyện đầy thú vị. Cuộc sống bình dị như thế có chút hương vị như về quê làm ruộng nuôi cá ở nước ta. Nhưng cũng may là nó không phải dạy ta uống nước lã ăn cơm trắng hít khí trời mà sống, mà muốn hướng người ta đến cuộc sống giản dị gần gũi với thiên nhiên.
"Em cũng muốn đi!" Tôi hào hứng hưởng ứng, "Peter Mayle từng nhắc đến gan ngỗng béo ngậy, tôm hùm sữa, bánh quy thịt cừu, dưa hấu, nấm cục."
"Có nhiều nguyên liệu tươi ngon như vậy, chắc chắn món ăn rất ngon." Đỗ Vệ Bình nói.
"Ở đó mỗi nhà đều có lò sưởi âm tường đó! Mọi người trong nhà có thể quây quanh lò sưởi, cùng nhau trò chuyện. Em rất muốn có một cái lò sưởi trong nhà." Tôi hứng khởi nói.
"Còn anh lại muốn trồng nho ở đó, sau khi thu hoạch được uống rượu nho do chính tay mình ủ." Đỗ Vệ Bình cũng phấn khởi kể ra.
"Rượu do chính mình ủ, có thể đặt tên của riêng mình. Bình rượu đầu tiên anh ủ, nhất định phải tên là ‘Cây sa kê’."
"Được." Anh khẳng khái đồng ý.
"Thật muốn đi quá à!"
"Nếu có cơ hội, chúng ta cùng đi đi." Anh mỉm cười nhìn tôi.
"Ừa. Dạng Sơn đang ở Tây Ban Nha lúc đến đó chúng ta có thể tụ hợp với cô ấy." Tôi nói.
"Đi vào mùa hè là hay nhất, mùa đông rất lạnh. Nhưng mà mùa đông lại có những món mà mùa hè không có. Bây giờ là tháng mười hai, là mùa hàu, nấm và gan ngỗng ở Provence thơm ngon nhất." Anh nói.
Đã là tháng mười hai rồi sao? Một năm này thật sự là trôi qua quá nhanh.
40.
Tuy rằng đã là tháng mười hai, nhưng khí trời ở Hương Cảng vẫn ấm áp như trời thu. Người đưa thư chuyển tới một kiện hàng, là quà của Chu Địch Chi từ nước Anh xa xôi gửi đến tôi. Trong hộp là hai chiếc khăn choàng cổ Burberry màu be đan những chú sơn dương cùng dấu thập.
[ Trình Vận thân mến.
Hai chiếc khăn này tặng cho cậu và Đỗ Vệ Bình. Chúc hai người Giáng sinh vui vẻ. Mua mấy cái này ở nước Anh dễ dàng hơn ở Hương cảng rất nhiều, cậu không cần quan tâm đến túi tiền của tớ.
Nghe nói nhà hàng của Đỗ Vệ Bình rất đẹp, hai cậu phải quấn khăn này chụp hình trong nhà hàng cho tớ xem đó!
Giáng sinh và năm mới năm nay, tớ và các bạn cùng phòng sẽ đến Đức chơi. Vương tôn Iran có bạn bè ở Đức, có thể dẫn đường cho chúng tớ.
Còn cậu thì sao? Giao thừa năm nay, cậu sẽ làm gì?
Địch Chi của cậu.]
Đêm giao thừa của tôi sẽ thế nào ư? Những đêm giao thừa trước đây của tôi luôn không giống với những người khác. Những đêm giao thừa sau này của tôi cũng sẽ không giống với trước đây.
41.
Hôm sinh nhật của Con cọp, tôi và tiểu Triết mời anh ta đến "nhà hàng Độ Độ" dùng bữa.
Con cọp hai mươi lăm tuổi rồi.
"Tôi hi vọng nhanh đến ba mươi tuổi, thoạt nhìn sẽ không giống thằng nhóc con nữa." Con cọp nói.
Đàn ông luôn muốn già đi một chút, còn phụ nữ lại hi vọng mãi mãi trẻ trung. Tuổi trẻ luôn cho phép sai lầm, buông thả và hoang đường. Ai không muốn mãi mãi trẻ trung? Chỉ cần trí tuệ phát triển.
Tôi hỏi Con cọp: "Anh có nguyện vọng gì?"
Con cọp cười hà hà: "Chính là muốn già đi một chút."
"Nguyện vọng này nhất định sẽ thực hiện được." Tiểu Triết phát biểu.
"Anh còn chưa cho tôi biết, sao hồi đó anh lại đi học violin." Tôi tò mò nói.
"Vậy cô thì sao?" Anh ta bỗng hỏi ngược lại tôi.
"Bởi vì người tôi thích tặng cho tôi một cây đàn violin. Thật ra tôi chỉ muốn kéo được một bài, chỉ một bài thôi là đủ rồi." Tôi nói.
"Đúng đó! Tại sao học đàn thì luôn phải học từ đầu? Chẳng lẽ họ không biết có một số người chỉ muốn học đàn một bài thôi sao? Tôi cũng chỉ muốn học kéo đàn một bài." Con cọp bày tỏ.
"Muốn học đàn một bài thì học piano sẽ dễ hơn, còn đàn violin gần như là lựa chọn sai lầm." Tiểu Triết cười nói.
"Người đang quen tôi khi đó nghĩ tôi rất là cà lơ phất phơ, không tự mình làm một việc nào nghiêm túc." Con cọp nói.
"Cho nên anh chọn học đàn violin sao?” Tôi hỏi.
“Vì kéo đàn violin xem ra rất khó. Tôi hứa trong vòng nửa năm có thể dùng đàn violin kéo một bản.”
“Anh có làm được không?” Tiểu Triết tò mò hỏi.
“Còn chưa tới nửa năm, chúng tôi đã chia tay rồi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục học, cuối cùng cũng có thể kéo được một bản, mặc dù bản nhạc đó chỉ dài vài phút.”
“Cô ấy có cơ hội nghe được không?” Tôi hỏi.
Con cọp cười đau thương: “Hôm đó đúng vào đêm giao thừa tôi trèo lên trên nóc nhà, một mình tôi đứng đó kéo đàn violin. Thật ra tôi rất cảm ơn người kia. Tôi chưa bao giờ chăm chỉ học cái gì như vậy, ngoại trừ lần đó.”
“Anh còn nhớ bản nhạc đó kéo như thế nào không?”
“Không đâu, khi đó miễn cưỡng ghi nhớ rất máy móc.” Con cọp than thở.
“Có thể vì một lời hứa mà cố gắng, cũng đã hạnh phúc lắm rồi.” Tôi cảm thán.
Con cọp gật gù đồng ý: “Chỉ có tuổi trẻ mới có thể ngu ngốc như vậy.”
Tiểu Triết bỗng nhiên nói: “Em cũng từng học đàn một bản bằng piano. Anh ấy là thầy dạy piano. Em đã hứa sẽ tặng một món quà năm mới cho anh ấy, nên em len lén đi học đàn. Đêm giao thừa hai năm trước, khi em ngồi trước đàn piano đánh lên bản nhạc kia, anh ấy đã cảm động muốn khóc. Anh ấy không ngờ em sẽ đàn piano, mặc dù em chỉ đàn bài ‘Tình yêu muôn năm’.”
Cậu ta nghiêng nghiêng đầu, dùng mười đầu ngón tay đánh lên bản nhạc trong trí nhớ của cậu ta lên mặt bàn.
“Đêm giao thừa là một ngày khiến con người ta đa sầu đa cảm.” Con cọp nói.
Tôi cũng có một lời hứa quá thâm tình, luôn luôn là vào đêm giao thừa. Nhưng hôm nay, tôi chỉ mong giao thừa đừng tới.