Ngày mở hố: 12-2-2020
_____
Sáng sớm, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa, rải rác đầy căn phòng, gây nhiễu loạn cả một không gian yên tĩnh.
Ôn Miểu đang ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt hạnh cùng một con ngươi không một chút ánh sáng, cô gái xuất thần không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào trong gương.
Vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng lại nhiều hơn một lớp trang điểm.
Cả ngày chưa được ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Miểu trắng bệch như tờ giấy trắng, mặc dù đã đánh má hồng, nhưng vẫn không chống đỡ được cả khuôn mặt tiều tụy.
Mái tóc dài nhu thuận che chắn ở hai bên sườn vai, miễn cưỡng có thể che được bả vai đơn bạc của cô. Váy được thiết kế kiểu cup ngực, làm xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài.
Ngón tay cô trắng nõn như ngọc, Ôn Miểu bỗng ngước nhìn mình trong gương.
Bởi vì trang điểm nên làm cho thiếu nữ càng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt đen như ngọc, lông mày nhỏ gọn, môi hồng răng trắng, chỉ tiếc là đôi mắt đã từng rất rực rỡ và lấp lánh nhưng bây giờ chỉ mang theo sự u tối, không một chút gợn sóng như một hồ nước tĩnh lặng.
Hai tay Ôn Miểu gác ở đầu gối, an an tĩnh tĩnh mà ngồi đó, tùy ý để thợ trang điểm đứng ở phía sau mình giúp cô làm tóc.
Sợi tóc mềm mại nhu thuận cũng giống như bản thân cô. Hôm nay là ngày cưới, nên thợ trang điểm đem tóc Ôn Miểu búi gọn gàng lên, nhưng chỉ dùng một cây trăm nhỏ đính phía sau đầu.
Cây trâm dưới ánh nắng mặt trời phát ra một màu vàng rực rỡ càng nổi bậc lên làn da trắng như tuyết của cô gái ngay cả thợ trang điểm cũng không nhịn được khen gợi một câu.
Chỉ tiếc là chủ của cây trâm này thật làm cho người ta tội nghiệp.
Ở cửa vào khách khứa náo nhiệt, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chúc mừng bên ngoài, hết đợt này đến đợt khác, trong đó còn có thể nghe thấy tiếng của cha Ôn và mẹ Ôn
Nhớ tới lời nói lúc trước mẹ Ôn nói với mình, Ôn Miểu hơi câu môi, móng tay bấu chặt vào bàn, cuối cùng chậm rãi cuộn thành một nắm đấm.
Cô đang suy nghĩ thì cửa phòng bị người ta đẩy ra, gương mặt quen thuộc của mẹ Ôn xuất hiện cạnh cửa.
Bà ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Ôn Miểu từ trên xuống dưới qua gương, hai hàng lông mày hơi nhăn lại.
Váy cưới và da thịt của cô gái đều trắng như tuyết, mái tóc dài mềm mại búi ở sau đầu, lộ ra một chiếc cổ mảnh khảnh. Mười ngón tay thon dài trắng nõn.
Trên người Ôn Miễu là chiếc váy cưới mà Lục gia đưa đến, chiếc váy sang trọng, làn váy thật dài giống như một chiếc đuôi cá, được cô gái lột tả hết vẻ đẹp khi mặt lên người, những tia nắng dừng ở trên làn váy, tạo nên sự lấp lánh như sóng nước.
Chiếc váy dựa theo kích cỡ của Ôn Khả Hinh mà làm, nhưng hiện tại được mặc trên người Ôn Miểu lại rất vừa người.
Thân hình Ôn Miểu so với Ôn Khả Hinh nhỏ hơn một chút, vòng eo thon gọn dùng một tay liền có thể ôm trọn.
Mẹ Ôn nhớ tới lúc Ôn Khả Hinh thử bộ trang phục kia còn oán giận phần eo của trang phục này quá nhỏ, không hề nghĩ rằng lúc mặc trên người Ôn Miểu lại vừa vặn đến vậy.
Nghĩ đến việc con gái của bà bỏ nhà ra đi một tuần, sắc mặt mẹ Ôn lập tức tối sầm lại, Ánh mắt nhìn về phía Ôn Miểu lại thêm phần chán ghét.
Bà ta tức giận quay sang quát mắng thợ trang điểm: ‘’ Như thế nào mà đến giờ vẫn chưa xong, người Lục gia đều sắp đến cả rồi ”
Nói xong bà ta lại hướng mắt nhìn lên đồng hồ.
Nghe mẹ Ôn thúc giục thợ trang điểm không dám chậm trễ, vội vàng lấy mạng che mặt, cẩn thận đeo lên đầu Ôn Miểu, lại cúi người đánh giá một hồi lâu, lúc này mới đưa Ôn Miểu đến trước mặt mẹ Ôn.
Cô gái dưới bộ váy phủ ánh vàng, lúc bước đi như một cái đuôi cá dưới ánh sáng, ngay cả mẹ Ôn trong mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Khi Ôn Khả Hinh mặt bộ váy này bà cảm thấy bộ váy thật thô tục, nhưng cảm giác bây giờ lại khác hẳn.
Tuy là nghĩ vậy nhưng trên mặt mẹ Ôn cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn nghiêm mặt nhìn chằm chằm đứa con gái lớn trước mặt.
Thấy hai mẹ con có chuyện cần nói, thợ trang điểm thức thời lui xuống, trong nháy mắt căn phòng lớn chỉ còn lại hai người.
Ôn Miểu không nói lời nào, mẹ Ôn cũng không gấp, bà ta lại gần Ôn Miểu tiếng giày cao gót va chạm sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Bà ta hờ hững nhìn vòng tay phỉ thúy trên cổ tay mình, khóe môi nở một nụ cười trào phúng.
‘’ Đến nhà họ Lục, cái gì không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì cũng đừng làm‘’
Vóng tay trong suốt lấp lánh, mơ hồ có thể thấy hoa văn bên trong.
Mẹ Ôn khóe mắt mang ý cười, đây là sính lễ vài ngày trước Lục gia đưa tới, bà ta nhìn thấy liền thích nên liền giữ lại cho mình.
Bà ta vốn là một người yêu thích sưu tầm phỉ thúy, chỉ tiếc Ôn gia mấy năm nay suy sút, bà ta cũng không thể vung tiền như trước nữa.
Nếu không phải như vậy, bà ta cũng không đồng ý cùng Lục gia liên hôn.
Mối hôn sự này dù nói đến đâu thì cũng là Ôn gia trèo cao Lục gia.
Hôm nay màu móng tay của mẹ Ôn đỏ bừng so ra với tuổi tác của bà có chút không tương xứng, nhưng bà ta cũng không thèm quan tâm lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Một lúc lâu, ánh mắt của mẹ Ôn của bắt đầu di dời đến khuôn mặt của Ôn Miểu.
Trước mặt ánh mắt cô gái vẫn nhìn xuống như cũ, hàng mi dài khẽ nhút nhích, trong mắt đã không còn nhìn thấy tiểu điểm, dường như cũng không đem lời nói của bà để trong lòng.
Thấy Ôn Miễu một bộ dáng dầu muối không ăn, ý cười trên mặt mẹ Ôn từ từ thu liễm lại, bà ta híp mắt nhìn Ôn Miểu thật kĩ.
Trước đó vài ngày Ôn Miểu đã từng có ý định bỏ trốn, chẳng qua còn chưa ra được khỏi cửa đã bị bà phát hiện.
Từ hôm đó, mẹ Ôn tịch thu điện thoại của Ôn Miểu, cắt đứt liên hệ của Ôn Miểu với thế giới bên ngoài.
Ngay cả hôm nay cô trang điểm, cũng có vệ sĩ đứng bên ngoài cửa.
‘’ Tôi biết cô cam lòng, nhưng cô đừng quên___’’
Mẹ Ôn đột nhiên đi về phía trước một bước, sắc mặt biến đổi, bà ta mạnh mẽ dùng ngắn tay gắt gao nắm lấy Ôn Miểu, trừng mắt nói.
‘’ Cô là người của Ôn gia ”
‘’ Là chúng tôi nuôi dưỡng cô hơn 20 năm, vì thế cô nên vì Ôn gia mà làm chút việc cũng là điều đương nhiên ’’
‘’ Lục gia cũng không kém, nếu không phải Hinh nhi không muốn thành hôn, chuyện tốt như vậy cũng không đến lượt cô đâu ’’
Dù sao Lục gia cũng chỉ yêu cầu là con gái Ôn gia, ai gả qua thì cũng đều giống nhau.
Nghe nói vị kia Lục gia hung ác tàn nhẫn, làm việc không lưu tình, mẹ Ôn không nỡ đưa con gái mình nâng trong lòng bàn tay qua đó.
Ôn Khả Hinh sở dĩ rời nhà trốn đi, phần lớn nguyên nhân đều là do mẹ Ôn bày ra.
Nghe mẹ Ôn nói, Ôn Miểu cũng chỉ gật gật đầu, cũng không phản bác, dù sao từ nhỏ đến lớn mẹ Ôn đều thiên vị, cô đã sớm tập thành thói quen.
Chỉ là nghĩ đến người đàn ông kia___
Ôn Miểu theo bản năng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường.
Mẹ ôn cũng không chú ý đến biểu hiện khác thường của Ôn Miểu, chỉ thấy hiện giờ cô đã nghe lời, nên giẫm giày cao gót rời đi.
Người của Lục gia phái tới quả nhiên 10 phút sau đã ở dưới lầu, thời điểm Ôn Miểu xuống lầu liếc mắt liền nhìn thấy khách khứa ở phòng khách đã đứng đầy.
Phía sau có người nhấc làn váy cho Ôn Miểu đi xuống, cô đứng ở ngã rẽ của cầu thang, nhìn xuống dưới lầu.
Dưới lầu mỗi người một vẻ đứng xen kẽ lẫn nhau, thấy cô xuống lầu, mẹ Ôn vừa nãy còn lạnh nhạt liền bỗng chốc thay đổi, bận bịu đi tới, nắm lấy tay Ôn Miểu.
Hai mắt bà ta phiếm hồng, lôi kéo Ôn Miểu, biễu diễn một màn tình cảm mẹ con sâu đậm vô cùng thành thục.
‘’ Mẹ, thời gian đã không còn sớm, ta nên đi thôi ’’
Ôn Miểu đúng lúc đánh gãy nước mắt của mẹ Ôn, lơ đãng rút cổ tay của mình ra từ trong ngực của bà ta. Làn da trắng nõn bị mẹ Ôn gắt gao nắm chặt một lúc bắt đầu ửng đỏ.
Ôn Miểu cụp mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Cha Ôn cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh con gái, ôm lấy vợ và con gái một hồi lâu, lúc này mới lưu luyến đem hai người buông ra.
Tài xế Lục gia phái tới từ lâu đã đứng ở cửa, tây trang giày da hào hoa phong nhã, nhìn thấy Ôn Miểu, người đàn ông vuốt cằm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ra ý tứ nơi đáy mắt của đối phương.
Lúc này trên mặt Ôn Miểu mới hiện lên một ý cười, quả nhiên vừa mới đóng cửa xe, liền nghe thấy người đàn ông phía trước lên tiếng.
“ Ôn tiểu thư, Phó tiên sinh bên kia đã chuẩn bị xong ’’
Ôn Miểu gật đầu nhìn lướt qua cha mẹ Ôn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Ngón tay đụng tới cây trăm phía sau một lúc, lại chậm rãi thả tay ra.
Xe bắt đầu khởi động, đi đến đường lớn như đã hẹn. Xuyên qua kính chiếu hậu, Ôn Miểu có thể thấy cha mẹ Ôn đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt.
Cô cong môi, giấu đi sự chua xót nơi đáy mắt, ngón tay mảnh khảnh dần dần bắt đầu nắm lại.
Một lát sau, Ôn Miểu bắt đầu nhắm mắt lại, thân thể lùi về dựa vào sau.
Dọc theo đường xe chạy như nước, ngoài cửa sổ kèn xe hết đợt này đến đợt khác vang vọng ở bên tai.
Trên người Ôn Miểu còn mặc váy cưới, áo cưới thật dài đem chỗ ngồi phía sau xe chiếm hơn phân nửa. thời tiết rét lạnh trên vai Ôn Miểu còn có thêm một cái áo khoát tây trang màu đen, đây là vừa nãy cô gái trang điểm đã đưa cho cô.
Lúc mẹ Ôn nhìn thấy tuy rằng không vui nhưng ngại xung quanh có người, nên đem lời nói ở miệng nuốt xuống.
Cô là con gái Ôn gia, nên phải ngăn nắp xuất hiện trước mặt mọi người, không thê xảy ra một chút sai xót.
Ôn Miểu nhắm mắt trầm tư, ngón tay bấm vào da thịt.
Trong mắt người ngoài họ vĩnh viễn là một nhà hòa thuận. Ngay cả hôn lễ của cô, em gái Ôn Khả Hinh không xuất hiện cũng bị mẹ Ôn lấy cớ cho qua.
Trong xe mở mấy sưởi, làm không khí ấm lên.
Ôn Miểu mở mắt, đem áo khoát gỡ xuống, hai mắt dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
Cô nghiêng người ánh mắt đừng trên bóng cây cao lớn ngoài cửa sổ. Gió lạnh thổi vào nhánh cây, cách một tấm kính Ôn Miểu cũng có thể nghe thấy tiếng gió xào xạt ngoài cửa sổ.
Mây chỉ che một ít mặt trời, nên những tia nắng ban mai hơi lộ ra rơi trên khuôn mặt như ngọc của cô gái.
Ôn Miểu chớp mắt, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, mấy ngày liền đều không có được giấc ngủ ngon, trong mắt hiện lên một ít tia máu.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nhẹ nguyệt thái dương.
Phía trước tiếng kèn xe dồn dập, Ôn Miểu vừa nâng mí mắt, đột nhiên đôi mắt ủ rũ bị lấp đầy bằng vẻ sợ hãi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, tràn ngập toàn bộ trong mắt cô.
Đồng tử Ôn Miểu co rụt lại, chỉ cảm thấy bên tai xuất hiện một trận nổ vang, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay sau đó
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh, dòng máu kiều diễm giống như hoa hồng, từng chút từng chút thẩm thấu ra bên ngoài, yên lặng không tiếng động mà nở rộ trên làn váy của cô gái.
……
Thẳng đến khi cửa xe bị người ta phá, cảnh sát đuổi đến hiện trường, xe phía trước đã hoàn toàn lõm xuống hư hại nghiêm trọng.
Cùng lúc mọi người xung quanh đều hít hà sợ hãi, Ôn Miễu được người ta ôm ra ngoài.
Đường phố hò hét chen loạn thành một đoàn, những chiếc xe phía sau cũng bị ngăn cản lại.
Tài xế nhìn chằm chằm phía trước không nhút nhích, quay đầu đối mặt với người đàn ông phía sau nói
‘’ Lục tổng, phía trước hình như có sự cố, không đi được ’’
Nghe thấy âm thanh của tài xế, người đàn ông đeo kính gọng vàng rốt cuộc từ trong máy tính ngẩng đầu lên, ánh sáng dừng trên góc cằm của người đàn ông.
Người đàn ông gương mặt nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, lúc sáng lúc tối, phía sau mắt kính là một con ngươi đen thâm thúy.
Tay áo xoắn lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, mơ hồ có thể thấy mạch máu bên trong.
Lục Hành ngẩng đầu, thoáng nhìn chiếc xe phía trước, quả nhiên thấy phía trước loạn thành một đoàn, có người hùng hổ phá cửa xe, bốn phía tiếng kèn nối liền không dứt.
Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt lạnh lùng, lại nghe tài xế tiếp tục nói
‘’ Phía trước hình như là một chiếc xe hoa ’’
Nghe vậy người đàn ông không chút biểu tình nào rốt cuộc cũng nổi lên một tia biến hóa.
Thật trùng hợp
Hôm nay cũng là ngày kết hôn của anh ta.
_____
Chương 1 đã lên mọi người nhớ bình chọn cho truyện nha 🥰