【Ngập ngừng】—— Tiểu thúc…
【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】—— Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì?
【Cúi đầu】—— Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ…
【Nâng cằm tiểu hài tử trước mặt lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nó】—— Nói thật!!!
【Khụt khịt cái mũi, đôi mắt ưng ửng đỏ】—— Ô, ô… ta sợ bóng tối… Ta không dám ngủ…
【Cười nhạo】—— Không dám? Người sau này làm hoàng đế không phải là ngươi sao, ngay cả ngủ một mình cũng không dám? Nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười!
【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… Trước kia, trong tẩm cung đều rất sáng… Ô, ô… đều có bà vú cùng ta ngủ…
【Không kiên nhẫn】—— Được rồi, được rồi! Khóc cái gì!!! Ngươi nếu sợ thì gọi người đến ngủ cùng ngươi! Trông ngươi thật chẳng có chút tiền đồ!
【Tiếp tục khóc】—— Ô, ô… bọn họ không dám… ngủ, ngủ long sàn… Bọn họ cũng không dám ngủ cùng ta… Oa… oa…
【Rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, rít gào】—— Câm miệng!!! Có một giác ngủ mà người cũng kỳ kèo! Không biết ta trong triều công việc bận bịu cả ngày trời a! Nửa đêm còn vì chút việc nhỏ này mà làm ầm ĩ! Cút xéo về giường của ngươi mau lên!
【Bị dọa đến ngu ngốc】—— Tiểu thúc…
【Rít gào】—— Còn kêu la cái gì! Ta cùng ngươi ngủ long sàn! Cùng ngươi ngủ! Đi mau!