Cô ngồi xe điện, lúc đi đến Đại Xích Lan, đi ngang qua con hẻm, thấy trước cửa hợp tác xã có bán khoai lang nướng, loại khoai lang đỏ này là rau củ, không cần phiếu, cô muốn mua hai củ.
Nhưng lại có một đoạn phim xuất hiện trong đầu, đầu cô càng ngày càng đau.
Sau đó, đùng một tiếng, như tiếng nổ vậy, tất cả các chi tiết của đoạn phim từ từ được ghép lại với nhau, cô như bừng tỉnh, tinh thần tỉnh tảo trước nay chưa từng có.
Cô hoảng hốt, mở to mắt, trước mắt giống như ống kính trong rạp chiếu phim, từ mơ hồ đến dần dần rõ ràng.
Từ đầu hẻm nhìn ra đường phố, đối diện là tiệm sửa đồng hồ, tấm biển to bằng gỗ chữ đỏ nền đen, trước cửa đậu hai chiếc xe đạp khác nhau.
Trên đường phố, dòng người qua lại tấp nập. Có những người sang trọng mặc quần áo vải bông, có người công nhân mặc những bộ quần áo lao động, ngẩng đầu bước đi, có người đeo khăn quàng cổ, có người đội mũ lôi phong.
Cảnh tượng xung quanh bày ra trước mắt cô, khiến cô trước đó cũng chưa ý thức được, đúng, đây chính là thủ đô Bắc Kinh của những năm cuối thập niên bảy mươi, trong không khí tràn ngập sự khô hanh, lạnh lẽo cùng với mùi khoai lang nướng thơm nức, khiến cho cô biết đây là một thế giới thực.
Đường phố, hình ảnh này, hơi thở này, vẫn luôn như vậy, so với mấy phút trước cũng không khác gì nhau, nhưng Cố Thuấn Hoa lúc này, đã không phải là như trước kia.
Trong nháy mắt, tâm hồn cô như được gột rửa, trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh mà trước kia cô chưa bao giờ thấy qua.
Nếu như nói trước đây cô ngu ngốc, thì bây giờ trong đầu cô lại có sự minh mẫn trước đây chưa từng có, cô nhìn thấy thế giới của mình, thấy được đây cũng chỉ là một quyển sách, cũng nhìn thấy tất cả chữ viết trong quyển sách này, càng thấy được mình cùng với những người xung quanh, đời người rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy những thứ này, hai chân vô lực, hai tay run rẩy, cả người cô run lên.
Cô dựa vào cột điện trên đường, trong đầu từ từ sắp xếp lại những thông tin mình vừa nhận được.
Năm mười lăm tuổi, cô tốt nghiệp trung học cơ sở, liền hưởng ứng lời kêu gọi đi đến sa mạc Bắc Tân Cương để "Khai hoang và bảo vệ biên giới", gia nhập binh đoàn xây dựng của Mông Cổ, ở dưới chân núi, tương lai mờ mịt, cô chịu không biết bao nhiêu đau khổ, nơi này như là trung tâm của sự đau khổ, cô quen biết với Nhâm Cạnh Niên hơn cô một tuổi, năm mười chín tuổi liền kết hôn với anh ta, hai người nương tựa vào nhau sống qua ngày, sau ngày cưới một năm thì sinh ra một cặp sinh đôi gọi là Mãn Mãn và Đa Đa.
Vốn là cô cho rằng cuộc đời vẫn cứ sẽ yên ổn như vậy, ai biết mấy năm trước, Quân đoàn Xây dựng và Sản xuất ở Nội Mông Cổ bị giải thể, mà mỏ than đá sau núi nơi bọn họ ở cũng bị giao lại cho khu tự trị địa phương, đoàn quân chiến sỹ cùng với những thanh niên tri thức đều bị biến thành công nhân của doanh nghiệp nhà nước.
Trong hai năm, thanh niên tri thức liên tục "Rút lui", hoặc là "nghỉ bệnh", những chuyện này thường diễn ra với những thanh niên ở vùng xâu vùng xa, quy trình đột nhiên được nới lỏng, các nơi bật đèn xanh, không ít thanh niên tri thức khỏe mạnh cũng đều làm thủ tục "nghỉ bệnh" rồi trở về thành phố.
Mọi người ở đây đều nghĩ về chuyện đó, Cố Thuấn Hoa cũng động tâm.
Về sau, cô liền nghe những thanh niên tri thức khác, mắc bệnh "Viêm thận" là căn bệnh phổ biến lúc bây giờ, cấp giấy chứng bệnh, nhưng không ai biết cô kết hơn với ai, dù sao kết hôn rồi cũng coi như là "cắm rễ", một khi đã kết hôn sẽ mất đi thân phận thanh niên tri thức, kiểu này cũng đừng nghĩ đến chuyện trở lại.
Cố Thuấn Hoa nghe được tin này liền tuyệt vọng, cô muốn trở về, muốn về thủ đô, trở về Đại Xích Lan nơi cô lớn lên, trở về con hẻm nhỏ với bao nhiêu mơ ước của cô ấy! Cô ấy chỉ là mới kết hôn, nhưng sao lại không coi là thanh niên tri thức?
Cũng chính là lúc này, em họ Trần Lộ của cô đã đi hết đường để gặp cô, đến gặp cô với món bánh rán thơm lừng.