Hoắc Hòa vừa ra khỏi ký túc xá, Chư Dụ lập tức chạy ra đón: “A Hòa, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn ha? Em đặt chỗ rồi, Thu Nguyệt lâu. Cá quế hấp[1] chỗ bọn họ làm cực kỳ ngon, nhất định anh sẽ rất thích, còn có…”
“Chúng ta chia tay đi.” Hoắc Hòa không để ý tới Chư Dụ đang lải nhải, lãnh đạm nói.
“…Cái, cái gì?” Ý cười trên mặt Chư Dụ còn chưa tan, liền bị những lời này làm cho biến sắc.
Giống như không biết những lời này của mình có bao nhiêu lực sát thương, Hoắc Hòa lặp lại: “Chúng ta chia tay đi.”
Xác nhận không phải bản thân đang nghe nhầm, Chư Dự sững sờ tại chỗ. Đến khi hắn xoay người định bỏ đi cậu mới phản ứng lại.
Chư Dụ vội vàng giữ chặt tay Hoắc Hòa, sợ hãi nói: “Vì sao? Là vì em chưa tốt ở đâu sao? Em sửa được không? Xin anh đừng nói những lời thế này.”
Hoắc Hòa nhíu mày, tay dùng sức giãy ra nhưng không được: “Buông ra.”
Chư Dụ cố chấp nói: “Em sẽ không, A Hòa anh không nói rõ ràng thì em sẽ không buông ra.”
Hoắc Hòa sớm đã có kinh nghiệm đối mặt với những tình huống thế này. Hắn cười mỉa mai: “Bởi vì tôi chơi chán rồi.”
“…Chơi, chơi chán?” Vẻ mặt Chư Dụ không thể tin.
“Không sai, chơi chán rồi, cứ thế đi.” Hoắc Hòa rút tay đang bị Chư Dụ giữ, bỏ đi không chút lưu luyến để lại mình Chư Dụ đang ngây ngốc tại chỗ, lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Tin tức hai người Hoắc Hòa chia tay rất nhanh đã truyền khắp đại học A.
Mọi người cũng không ai bất ngờ về việc Hoắc Hòa chia tay. Nhưng ngạc nhiên là ngay cả Chư Dụ cũng bị Hoắc Hòa đá.
Mặc dù Hoắc Hòa chỉ mới nhập học không đến nửa năm, nhưng đã khiến cho quần chúng đại học A rõ ràng về tốc độ thay bạn trai của hắn.
Chỉ là không ngờ, người thứ mười hai này là Chư Dụ. Chư Dụ chính là đóa hoa cao lãnh của đại học A, từ trước đến nay không hề lộ chút sắc mặt nào với mọi người. Cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho người khác.
Không nghĩ Chư Dụ từ trước đến nay chẳng để người khác vào mắt này lại bị Hoắc Hòa thu phục.
Nhưng mà đóa hoa cao lãnh khiến người ta không với tới này vẫn bị Hoắc Hòa đá. Thậm chí còn không kiên trì được nửa tháng.
Không hổ là vua cặn bã đến Chư Dụ cũng thoát không khỏi. Quần chúng vây xem nhao nhao cảm thán.
Mặc dù là trung tâm xuất phát của những lời bàn tán Chư Dụ lại không rảnh để ý những thứ này. Bây giờ cậu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tại sao A Hòa lại không cần cậu? Là cậu chưa tốt ở đâu sao?
Cậu mê mẩn nhìn ảnh chụp của Hoắc Hòa trên điện thoại. Vuốt nhẹ chốc lát, lại uống thêm một ly rượu.
Lần đầu tiên gặp Hoắc Hòa là lúc hắn vừa nhập học, lúc đó hắn đang hỏi đường một bạn học nữ. Đúng lúc cậu đi ngang, lơ đãng nhìn lướt qua.
Nam sinh kéo chiếc vali màu đen, dáng người thẳng tắp tuấn lãng. Hai mắt tựa như có ánh sao lộng lẫy khắc sâu vào tầm mắt cậu lúc ấy. Chư Dụ biết rõ, bản thân đã xong rồi.
Cậu, đã rơi vào tay giặc.
Chư Dụ chưa bao giờ trải qua chuyện này nên có chút luống cuống tay chân. Nhất thời không dám làm gì, chỉ dám ngắm nhìn hắn từ trong bóng tối.
Từ đó về sau, nơi nào có Hoắc Hòa thì chắc chắn sẽ có Chư Dụ. Chư Dụ chứng kiến hết thảy mọi chuyện sau khi Hoắc Hòa vào học. Đau lòng khi nhìn hắn qua lại với người khác, ban đêm trằn trọc, ghen ghét giống như có một con rắn độc quấn quanh xé nát trái tim Chư Dụ.
Nhưng mà Chư Dụ chỉ có thể kìm nén đau khổ, cậu vẫn không vứt được đoạn tình cảm này. Càng không thể chấp nhận việc không nhìn thấy Hoắc Hòa. Tiếp tục tự làm khổ bản thân đi theo hắn. Nhìn hắn ôn, hôm, dính chặt với người khác,…
Nhưng ngay khi cậu nhịn không được muốn đi dạy dỗ người nọ, hai người bọn lại chia tay!
Chư Dụ nhảy nhót ngay lập tức, hận không thể hát lớn một bài tại chỗ. Hưng phấn lao xuống sân trường chạy quanh ba vòng.
Nhưng mà chưa đợi cậu hoàn toàn yên tâm, Hoắc Hòa lại có bạn trai mới…
Chư Dụ trốn trong góc nhìn những chàng trai vây quanh Hoắc Hòa, cuối cùng, nhịn không được lao ra tỏ tình với hắn.
Lúc Hoắc Hòa nhìn chằm chằm cậu, Chư Dụ cảm thấy tim mình như đang treo trên cổ họng. Mồ hôi chảy theo trán, suýt rơi xuống mắt. Nhưng cậu lại không chú ý đến những thứ này chỉ chăm chú nhìn Hoắc Hòa. Đợi hắn tuyên án.
Rất may, Hoắc Hòa đồng ý, trong nháy mắt đó có một loại hạnh phúc to lớn vây quanh Chư Dụ. Cậu cảm thấy bản thân như đang ở thiên đường.
Đại não Chư Dụ dường như đình chỉ hoạt động, chỉ là theo bản năng nở nụ cười ngây ngô.
Cuối cùng cậu cũng có thể đứng cạnh Hoắc Hòa, khôg cần trốn trong góc ngắm hắn nữa. Có thể danh chính ngôn thuận ôm hôn hắn. Cậu thấy mình rất may mắn.
Thế nhưng, cậu cũng bất hạnh như vậy…
Hạnh phúc đến cũng nhanh mang đi cũng vội. Vội đến mức cậu bắt không kịp.
Nhớ đến những chuyện quá khứ, lại nhớ đến những lời lạnh lùng mà Hoắc Hòa đã nói. Chỉ còn lại bóng lưng xoay người bỏ đi. Rốt cuộc Chư Dụ cũng không nhịn được khóc thành tiếng.
“A Hòa,… Hức… đừng bỏ mặc em, em sẽ ngoan mà…”
Chư Dụ khóc rất lâu uống cũng không ít, biết rõ nước mắt cũng đã cạn, đầu cũng choáng. Cậu mới lảo đảo đứng dậy rời đi.
Chư Dụ mê mang tiêu sái trên phố đêm, bóng tối vô hạn, cảm giác này như một con dã thú to lớn nuốt cậu vào bụng không chút lưu tình, khiến cậu không được nhìn thấy anh sáng nữa.
A Hòa… ánh sáng của em.
Chư Dụ lảo đảo đi tiếp cuối cùng ngã xuống mặt. Cậu cũng lười nhúc nhích, thuận thế tựa vào tường.
Nếu đã không còn A Hòa thì cuộc đời của cậu cũng chả còn ý nghĩa gì cả. Tùy tiện thôi!
“Mẹ nó, cái quái gì vậy?” Có ba đến năm thanh niên hút thuốc, nhuộm tóc từ đầu đường đi đến. Đột nhiên, một tên trong số đó vấp ngã.
Thanh niên tóc vàng đứng dậy lấy điện thoại bật đèn pin. Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào Chư Dụ, cậu lại không chút phản ứng, tùy ý bọn họ đánh giá.
“Nhóc con, mày muốn chết à? Khiến ba mày vấp ngã.”
Chư Dụ thờ ơ, mắt điếc tai ngơ.
Thanh niên tóc vàng cảm thấy mình bị khinh thường, lập tức gắt gỏng đứng dậy đạp một cước: “Mẹ, đồ chó chết, coi tao có đánh chết mày không.”
Mấy người kia cũng xúm lại, Chư Dự cũng không đánh trả, chỉ cúi đầu chịu đựng.
Đến khi một bàn tay túm tóc cậu, không cẩn thận khiến khuyên tai rơi trên mặt đất.
“A Hòa.” Chư Dụ thấy khuyên tai rơi, mắt trừng muốn nứt.
Đây là món quà duy nhất A Hòa tặng cho cậu, cậu cực kỳ quý, luôn mang bên người. Mỗi ngày đều giữ gìn cẩn thận, không nghĩ lại bị bọn họ đối xử như vậy.
Chư Dụ lập tức liều mạng nhào tới, chuẩn bị nhặt khuyên tai lên, kết quả bị đạp một cước: “Nhóc con, còn muốn phản kháng?”
Dám chà đạp tấm lòng của A Hòa dành cho cậu. Không thể tha thứ!
Chư Dụ như rơi vào trạng thái điên dại, mắt đỏ ngầu vẻ mặt dữ tợn lao tới: “Tao giết tụi mày!”
Nhóm người kia bị dáng vẻ bất chấp tất cả mà đánh trả của Chư Dụ làm cho sợ hãi. Nhất thời không áp chế được đối phương, bị đánh không nhẹ. Nhìn thấy dáng vẻ không còn lý trí này của cậu sợ gây ra chuyện lớn không dám dây dưa tiếp, vội vàng bỏ đi bỏ lại Chư Dụ.
Chư Dụ không đuổi theo, cậu mặc kệ đau đớn trên người cùng vành tai đang chảy máu nhặt chiếc khuyên tai rơi trên đất. Thấy nó dính đầy bụi, nhịn không được đỏ mắt. Chư Dụ cẩn thận lau sạch khuyên tai, cất kỹ.
Hôm sau, tỉnh lại trong cơn say, Chư Dụ vẫn không ngăn được nhớ Hoắc Hòa. Bất tri bất giác đến chỗ Hoắc Hòa.
Cậu lẳng lặng đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn kí túc xá Hoắc Hòa, không nỡ dời tầm mắt.
Vì vậy, chờ lúc Hoắc Hòa thoát game xuống lầu lấy cơm hộp. Liền thấy một người nhìn chằm chằm ký túc xá không rời mắt.
Trong tình huống bình thường, Hoắc Hòa vẫn rất hiền hòa, liền mở miệng hỏi: “Bạn học, cậu tìm ai? Tôi có thể gọi thử giúp cậu.”
Chư Dụ nghe được giọng Hoắc Hòa, vội vàng quay đầu nhìn, mặc kệ cổ đang đau. Hai mắt sáng ngời gọi: “A Hòa.”
Qua nửa năm quan sát, Chư Dụ biết rõ sau khi chia tay Hoắc Hòa sẽ không quan tâm người yêu cũ. Lúc này hắn nói chuyện với cậu, có phải cậu vẫn còn hy vọng?
Hoắc Hòa hơi nghi hoặc: “Cậu biết tôi?”
“Em…” Chư Dụ cảm thấy ngực lại bắt đầu đau, cảm giác cổ họng như bị gỉ sét, cậu khó khăn nói một câu: “Anh không biết em sao?”
Chỉ mới qua một ngày, anh đã không biết em sao?
“Tôi nên biết cậu sao?”
“Em,… Em là Chư Dụ.”
Hoắc Hòa vẫn có chút ấn tượng về cái tên của người yêu vừa chia tay này. Hắn cẩn thận đánh giá đối phương một chút, nhíu mày nói: “Cậu lừa ai đấy? Cậu sao có thể là Chư Dụ.”
Toàn bộ sự chú ý của Chư Dụ đều đặt trên người Hoắc Hòa, ngay lập tức cảm thấy có chỗ không đúng. Cậu do dự hỏi: “Vậy, anh nghĩ em là ai?”
“Tôi làm sao biết cậu là ai, cậu bị bệnh à?”
“A Hòa, em thật sự là Chư Dụ.” Chư Dụ lờ mờ nhận thấy có chỗ không đúng, nhưng lúc này lại không thể phân tâm vào việc khác.
Anh, A Hòa lại chối bỏ cậu…
“Ha ha.” Hoắc Hòa cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, cười khẩy cầm hộp cơm vừa mua bên ngoài xoay người rời đi.
“A Hòa.” Chư Dụ chạy hai bước đuổi theo, thấy Hoắc Hòa đi ngày một nhanh liền cứng đờ dừng bước. Giương mắt nhìn Hoắc Hòa bước lên cầu thang chỗ rẽ, sau đó biến mất.
Hoắc Hòa sau khi trở lại ký túc xá, nhớ đến cái tên tâm thần kia còn tránh không được có chút tức giận. Hắn nói với bạn cùng phòng: “Vậy mà lại có người muốn lừa tôi, nói cậu ta là Chư Dụ. Tôi mà không biết Chư Dụ à? Đang xem tôi là kẻ ngốc hả, lại lừa tôi kiểu này.”
“Ách…” Mấy người trong ký túc xá nghe vậy không biết nên phản ứng thế nào. Chư Dụ đứng dưới lầu hơn nửa ngày, sớm đã bị truyền khắp trường. Vừa rồi hai người nói chuyện với nhau bọn họ cũng nhìn thấy.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng Vũ châm chước mở miệng nói: “Dựa vào cái gì mà cậu khẳng định đó không phải là Chư Dụ?”
“Cậu ta không có mang khuyên tai…” Hoắc Hòa đương nhiên nói.
Quả nhiên!
Mấy người cùng ký túc xá cũng không bất ngờ, ở chung hơn nửa năm. Bọn họ đã sớm biết Hoắc Hòa là một tên mù mặt, cũng không nhận người dựa vào mặt, chỉ nhận người dựa vào đồ mà hắn đặt làm riêng.
Tất cả mọi người trong mắt Hoắc Hòa đều giống nhau, bất kể là nam hay là nữ. Muốn hắn nhìn rõ mặt ai đó, chỉ có thể quan sát tỉ mỉ một lúc, gương mặt người này mới có thể xuất hiện chút ấn tượng trong đầu cậu. Bất quá, ấn tượng này cực kỳ ngắn ngủi, giây lát liền biến mất.
Cho nên Hoắc Hòa cố ý đặt làm riêng một đống đồ, mỗi người sẽ được tặng một món đồ tương ứng. Bạn bè là dây chuyền, bạn học là đồng hồ còn bạn trai là khuyên tai…
Vì thế Hoắc Hòa còn cố tình mang một cái túi đựng đầy đồ mà hắn đặt làm, thuận tiện tặng bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, thế này cũng có một vấn đề, nếu người nào không mang đồ hắn tặng. Vậy hắn sẽ không nhận ra đối phương, cho dù là mặt đối mặt cũng không nhận ra.
Mấy người đang lặng lẽ thắp cho Chư Dụ một ngọn nến trong lòng. Cũng không có ý định giải thích hộ cậu. Bởi vì giữa hai người họ, bọn họ nhất định sẽ nghiêng về Hoắc Hòa.
Lại có một vấn đề là, Hoắc Hòa mù mặt thì thôi, hắn còn đặc biệt tin tưởng vào trực giác của mình. Trong nhận thức của hắn, không có đồ kí hiệu thì chính là người xa lạ. Không chấp nhận phản bác, mặc kệ người khác có giải thích thế nào thì cậu đều tin tưởng bản thân không chút dao động.
Chứng mù mặt của Hoắc Hòa cũng không thể hiện ra, vậy nên ngoại trừ những người sinh hoạt cạnh Hoắc Hòa thì những người khác không ai phát hiện tật xấu này của hắn. Thấy hành động đó của hắn cũng chỉ nghĩ rằng cậu là người cao ngạo, xem thường người khác.
Hết chương 01.