Búa gõ xuống.
Người điều khiển buổi đấu giá nhìn người ngồi đầu tiên ở giữa hàng nói, "Chúc mừng ngài đã giành được tác phẩm."
Một giây sau, hắn nói với toàn bộ phòng đấu giá, "Chúc mừng số 629 « Tinh Dao 2 » được bán với giá 5,8 triệu."
Một tràng vỗ tay vang lên.
Mặt của Quý Thường Thịnh phồng lên vô cùng nhiệt liệt.
« Tinh Dao 2 » của Quý Tinh Dao đã lập kỉ lục giá giao dịch trong tất cả tác phẩm của cô, cô chưa kịp vui mừng đã bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt của ba cô làm dịu đi.
Dù ba chưa từng hớn hở ra mặt nhưng phản ứng hôm nay khiến cô có ảo tưởng rằng ông cố tình làm ra vẻ vui mừng như vậy.
Cô tới gần ba, nhỏ giọng hỏi: "Ba, ba tìm người đấu giá mua lại « Tinh Dao 2 » sao?"
Quý Thường Thịnh đắm chìm trong niềm vui sướng, phản ứng chậm lại nửa nhịp.
Quý Tinh Dao cho rằng sự im lặng tạm thời của ông tương đương với việc đồng ý, cô nắm lấy tay ba rồi nói, "Ba, con lại làm ba lo lắng rồi, sau này đừng lãng phí tiền như vậy nữa."
Quý Thường Thịnh không nói nhìn về phía con gái: "Ba có thể bỏ ra 5 triệu mua cho con một chiếc váy nhưng ba sẽ không bao giờ dùng số tiền này để lén lút đấu giá tác phẩm của con. Đó chẳng phải là lừa mình dối người sao?"
Ông nghiêng người điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn về phía trước.
Ở giữa hàng ghế đầu là những người vừa giơ thẻ đấu giá số 629 « Tinh Dao 2 ».
Quý Thường Thịnh nhìn thấy trong đó một khuôn mặt nghiêng của một người phụ nữ, ông liền nhận ra, "Mua tác phẩm của con là người sáng lập Phòng trưng bày nghệ thuật M.K, dù ba của con có năng lực đến đâu cũng không thể mời bà ấy đến ủng hộ con được."
Quý Tinh Dao ngồi ở phía trước, xung quanh cô toàn những người đàn ông cao lớn, mấy người này đã chặn hết tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn thấy vị trí số 629 kia.
Cô biết người sáng lập Phòng trưng bày nghệ thuật M.K, Bùi Ngọc, một nữ họa sĩ xinh đẹp và nổi tiếng, đã ngoài năm mươi nhưng khí chất vẫn như cũ, nháy mắt có thể giết chết cả đám người.
Phòng trưng bày nghệ thuật M.K thuộc tập đoàn M.K, Bùi Ngọc không chỉ là người sáng lập mà còn là vợ của chủ tịch tập đoàn M.K.
Điều mà mọi người say sưa bàn tán không phải ngoại hình và tài năng của bà ấy mà là mối tình oanh liệt của bà với chủ tịch M.K cùng với cậu con trai Mộ Cận Bùi, người làm mưa làm gió trên thị trường đầu tư tài chính hiện nay.
Ngoại hình Mộ Cận Bùi không giống ba cũng không giống mẹ nhưng anh lại sở hữu tất cả những ưu điểm của hai người họ.
Vẻ ngoài điển trai của Mộ Cận Bùi đã làm biết bao quý cô đơn phương ước hẹn, trong lĩnh vực kinh doanh anh có tầm nhìn xa, sát phạt quyết đoán hơn cha mình.
Quý Thường Thịnh: "Con cũng nên biết rõ Bùi Ngọc một chút, bà ấy nếu không thích một tác phẩm, ai có thể ép được bà ấy đấu giá chứ?"
Điều này là sự thật, Quý Tinh Dao gật gật đầu.
Quý Thường Thịnh vừa rồi kích động là vì con gái vui mừng, chính ông cũng không nghĩ đến hệ liệt của tác phẩm « Tinh Dao » có thể lọt vào được mắt xanh của Bùi Ngọc.
Con gái từ nhỏ đã ước mơ trở thành họa sĩ, bây giờ được tiền bối công nhận, đây là điều đáng mừng nhất đối với con bé.
"Đợi lát nữa xem xem có thích cái gì không ba giành lấy cho con."
Quý Tinh Dao hơi nghiêng đầu, cười nhìn ba.
Quý Thường Thịnh cưng chiều xoa đầu con gái, "Ánh mắt này của con là sao?"
Quý Tinh Dao: "Ba thật sự muốn cho con hả? Thừa dịp con quyết định ba có thể đổi ý." Cô nhắc nhở: "Tác phẩm của con chắc là vật đấu giá khởi điểm thấp nhất và cũng không có tên tuổi."
Điều đó có nghĩa là những vật phẩm khác sẽ không dưới 10 triệu.
Quý Thường Thịnh vỗ mu bàn tay con gái: "Lời này của con như thể con với ba cùng keo kiệt như nhau vậy."
Quý Tinh Dao được tiện nghi còn khoe mẽ, "Con thật sự rất tiết kiệm, thật xin lỗi lòng tốt của tổng giám đốc Quý."
Quý Thường Thịnh cười, tận hưởng khoảng thời gian hai ba con đấu võ mồm.
Trên sân khấu buổi đấu giá vẫn tiếp tục.
Quý Tinh Dao đã giành được một bức tranh mà cô ngưỡng mộ từ lâu, đó là tác phẩm của bậc thầy cô yêu thích. Giá giao dịch của bức tranh này gấp bốn lần giá của bức « Tinh Dao 2 » của cô.
Tới gần chạng vạng tối, buổi đấu giá mùa thu kết thúc thành công.
Vào bảy giờ còn có tiệc rượu.
Phòng đấu giá đặc biệt tổ chức buổi đấu giá mùa thu ngày hôm nay dành cho những người thích sưu tập.
Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Dao tham gia bữa tiệc long trọng và xa hoa như vậy, trước khi tốt nghiệp cuộc sống của cô rất đơn giản, chỉ cần vẽ vời thôi là được.
Đầu tháng bảy cô về nước, sau đó một mực ở trong phòng vẽ tranh, hơn bốn tháng hoàn thành « Tinh Dao 3»
« Tinh Dao 2 » được hoàn thành trong lúc cô còn đi học, hoàn thành trong vòng một năm hai tháng.
"Ba, tốt hơn là con nên về vẽ « Tinh Dao 4 », con sẽ nhờ mẹ đi cùng ba đến bữa tiệc." Quý Tinh Dao qua gương soi nhìn cách ăn mặc không giống mình thường ngày, nói với Quý Thường Thịnh.
Quý Thường Thịnh hôm nay đặc biệt sắp xếp thợ trang điểm cùng stylist, thậm chí trang phục dạ hội cũng chuẩn bị từ mấy tháng trước. Ông tập trung vào trang báo của tạp chí tài chính, không chú ý đến những gì con gái mình nói.
"Ba."
"Ừ."
Quý Thường Thịnh ngẩng đầu, "Sao vậy con?"
"Ba nhìn cái gì mà chăm chú vậy? Mẹ lại lên tạp chí rồi sao?" Quý Tinh Dao từ trong gương nhìn ba mình.
Quý Thường Thịnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Con vừa gọi ba chuyện gì?"
Quý Tinh Dao: "Con không quen chỗ đông người, cũng không ứng phó được, để mẹ đi cùng ba nha."
Quý Thường Thịnh đem cuốn tạp chí kia gấp lại, đưa cho thư ký Phùng Lương.
Phùng Lương hiểu ý, ngay trước mặt Quý Tinh Dao, hắn không hỏi nhiều, cất nó vào trong túi.
Quý Thường Thịnh đi đến bên cạnh con gái, "Thời gian này mẹ con có buổi diễn tập trong đoàn kịch, buổi chiều mẹ con gọi cho ba nói có lẽ buổi tối mới kết thúc."
Mẹ cô khi còn trẻ là diễn viên múa ba lê, hiện là vũ đoàn trưởng của đoàn múa.
Quý Thường Thịnh: "Trước kia con còn đi học, cả ngày ở trong phòng không ra ngoài giao du kết bạn, con muốn làm gì thì làm, nhưng giờ tốt nghiệp rồi, nhất định phải ra ngoài xã giao."
Dừng lại một chút.
"Con cũng không thể sống với bàn vẽ, màu thuốc cả đời được, con không còn nhỏ nữa nên yêu đương rồi."
Quý Tinh Dao làm động tác dừng lại.
Quý Thường Thịnh ngừng lại cũng thôi không cằn nhằn cô nữa.
Stylist đã hỏi ý kiến Quý Tinh Dao: "Chị có nên kết hợp cho em một chiếc đồng hồ thời trang không?" Chiếc đồng hồ trên cổ tay cô không hợp với chiếc váy.
Không đợi Quý Tinh Dao lên tiếng, Quý Thường Thịnh trực tiếp làm chủ, "Đổi đi."
Ông nói với con gái: "Con không cần mang chiếc đồng hồ này."
Ba cô vẫn cảm thấy chiếc đồng hồ này rất xấu.
Thấy ba tối nay giành cho mình tác phẩm mình yêu thích, cô vui vẻ đồng ý đổi sang một chiếc đồng hồ khác.
Sau khi làm tóc và trang điểm xong Quý Tinh Dao đứng dậy.
Chiếc váy dạ hội cô đang mặc trên người nằm trong bộ sưu tập cao cấp, nhà tạo mẫu đã gặp qua nhiều mỹ nữ nổi tiếng nhưng tối nay vẫn bị Quý Tinh Dao làm cho kinh ngạc.
Tiên nữ lạnh lùng không dính khói lửa trần gian.
Giống như « Tinh Dao 2 » của cô ấy vậy.
Bảy giờ mười lăm phút, Quý Tinh Dao theo ba đi vào sảnh tiệc.
Buổi đấu giá mùa thu hôm nay quỵ tụ rất nhiều doanh nhân và nhân vật nổi tiếng, tiệc rượu tối nay càng thêm náo nhiệt, mời đến không ít ngôi sao, trong phòng yến hội mọi người tóc tai quần áo lụa là, cùng nhau nâng ly.
Mặc kệ hư tình giả ý, ai ai cũng đều chuyện trò vui vẻ.
Quý Tinh Dao đi đến đâu âm thanh dừng lại đến đó, vô số ánh mắt dõi theo cô bất kể nam hay nữ.
Với thực lực của tập đoàn Quý thị, khách đến tối nay không ai không biết đến.
Hơn nữa Quý Thường Thịnh có tiếng tốt trong ngành và là người ít nói, vì vậy họ đều chủ động cùng Quý Thường Thịnh hàn huyên chào hỏi, tiện thể lại khen Quý Tinh Dao vài câu.
Quý Tinh Dao vốn rất chói mắt, lại có gia thế, điều đó khiến những cô gái nổi bật có mặt ở đây đều trở nên lu mờ.
"Tinh Dao?"
"Bác Đường."
"Bác gần như không dám thừa nhận, con gái 18 thay đổi vượt bậc."
Đường Hoành Khang đi tới, "Bác chúc mừng con, « Tinh Dao » thu được giá giao dịch tốt, tiền đồ sau này của con sẽ vô cùng xán lạn."
"Cám ơn bác, bác Đường quá khen rồi ạ."
Đường Hoành Khang là đối tác của ba cô cũng là cổ đông thứ hai của tập đoàn Quý thị.
Quý Tinh Dao lịch sự hỏi: "Chị Gia Lai gần đây có bận việc gì không ạ? Cháu trở về vẫn bận bịu, hôm nào tìm chị ấy đi chơi."
Đường Hoành Khang chán ngán thất vọng, liên tục khoát tay, "Đừng nhắc đến nó, nhắc đến nó lại làm bác mất mấy năm tuổi thọ."
Quý Thường Thịnh tiếp lời: "Tôi cũng không phải nói ông nhưng ông không cần quản rộng như vậy, việc của con cháu cứ để nó tự mình làm chủ, ông thích làm ăn không có nghĩa là nó cũng thích."
Đường Hoành Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi cũng không ép nó đến công ty làm việc, ông nói xem phải chi nó như Tinh Dao chuyên tâm vẽ tranh tôi cũng không có gì để nói, đằng này nó làm việc gì cũng đều gà mờ, học hội họa được một nửa lại đổi nghề đi tổ chức cái gì mà phòng triển lãm tranh, ông nói..."
Một tiếng thở dài.
"Đừng nói nữa, tôi đi tìm lão Tề bàn chuyện hợp tác."
Quý Thường Thịnh gật đầu.
Chờ Đường Hoành Khang đi xa, Quý Tinh Dao nhỏ giọng hỏi ba: "Mối quan hệ giữa chị Gia Lai cùng chú Đường rất gay gắt sao ba?"
Quý Thường Thịnh: "Lão Đường cường thế, Gia Lai phản nghịch, hai cha con thủy hỏa bất dung."
Khi mọi người đang trò chuyện, cửa phòng tiệc vang lên một trận xôn xao.
Quý Tinh Dao nhìn sang, lần đầu tiên nhìn thấy người sáng lập Phòng trưng bày M.K, cũng là người tối nay đấu giá thành công số 629 « Tinh Dao 2 », Bùi Ngọc.
Sau đó, cô nhìn thấy Bùi Ngọc đi bên cạnh Đường Gia Lai.
Đường Gia Lai cũng nhìn thấy cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Đường Gia Lai sững sờ vài giây, xác nhận đó là cô, lập tức mỉm cười sau đó vẫy tay với cô.
Bùi Ngọc nhìn sang một bên "Cô biết cô gái kia sao?"
Đường Gia Lai thu tầm mắt, quay lại với Bùi Ngọc: "Vâng, con gái đối tác của cha tôi."
Cô ấy nhanh chóng nói ra: "Bùi tổng, cô ấy là Quý Tinh Dao, ngài đêm nay có được « Tinh Dao 2 » chính là tác phẩm của cô ấy."
Trong buổi đấu giá chiều nay, Bùi Ngọc không đọc kỹ phần giới thiệu chi tiết về vật đấu giá liền quyết muốn giành lấy, yêu cầu Đường Gia Lai giơ bảng.
Cô ấy kịp thời đưa thông tin đấu giá cho Bùi Ngọc, Bùi Ngọc xua tay không thèm nhìn.
Người sếp này của cô ấy chỉ cần bức tranh ngài ấy thích bất kể người ta tiếng tăm như thế nào cũng đều vung tiền như rác.
Bùi Ngọc: "Hệ liệt « Tinh Dao » đều do cô ấy vẽ sao?"
Đường Gia Lai: "Đúng vậy ạ. Nghe chú Quý nói Tinh Dao gần đây đang vẽ « Tinh Dao 3», không biết đã hoàn thành chưa."
Bùi Ngọc không ngờ Quý Tinh Dao tuổi còn nhỏ lại có cái nhìn sâu sắc như vậy, có thể sáng tác ra tác phẩm có chiều sâu đến thế.
Không chỉ là một cô gái tài năng mà còn là một cô gái xinh đẹp.
Vừa bước vào sảnh tiệc, bà liền bị khí chất của Quý Tinh Dao hấp dẫn.
Những năm qua có rất ít người hoặc tranh vẽ có thể khiến bà kinh ngạc. Quý Tinh Dao chính là một trong số đó.
Đường Gia Lai không ngừng nói về Quý Tinh Dao, "Thật ra Tinh Dao am hiểu nhất là tranh tĩnh vật, cô ấy vẽ hệ liệt « Tinh Dao » là muốn thử thách bản thân mình."
Không thể nghi ngờ, hệ liệt « Tinh Dao » rất thành công.
« Tinh Dao » dù là về màu sắc linh hoạt hay cảm hứng thanh tao đều nhờ vào thủ pháp điêu luyện cho người ta cảm giác mới mẻ.
Bùi Ngọc chủ động đề nghị: "Khó có được duyên gặp gỡ, giới thiệu cô gái nhỏ cho tôi biết đi."
Vừa nói chuyện, khoảng cách mấy người thu hẹp lại.
Đường Gia Lai giới thiệu bọn họ với nhau.
Bùi Ngọc cùng Quý Thường Thịnh thường gặp nhau ở những chốn xã giao như thế này nhưng họ không quen biết, hôm nay coi như chính thức biết nhau.
Đường Gia Lai không nén nổi vui mừng, cô ấy dùng sức ôm lấy Quý Tinh Dao, "Lúc trước em học hội họa là đúng. Chị mới chuyển đến chi nhánh của phòng trưng bày M.K ở Bắc Kinh vào đầu tháng, không ngờ rằng buổi đấu giá đầu tiên lại gặp tác phẩm của em."
Cô ấy hơn Tinh Dao tám tuổi, giờ phút này cô ấy cảm thấy tự hào như thể gia đình có một cô em gái đã trưởng thành.
Bùi Ngọc từ trước đến nay đều ít nói kiệm lời nhưng hôm nay lại không tiếc lời khen ngợi đối với Quý Tinh Dao.
Bà cười ôn hòa: "Người cũng như tên, tranh cũng như người. Những năm này tôi chỉ thích tranh tĩnh vật, hôm nay lần đầu tiên tôi chọn tranh chân dung, cháu đã cho « Tinh Dao 2 » một linh hồn."
Quý Tinh Dao thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn cô Bùi, ngài quá khen rồi ạ."
Mấy cô gái đang nói chuyện, Quý Thường Thịnh không chen lời vào, ông lấy cớ rời đi.
Quý Thường Thịnh đi ra ngoài sảnh tiệc, thư ký Phùng Lương theo sát phía sau.
Hai người tìm một góc yên tĩnh hẻo lánh.
Quý Thường Thịnh châm một điếu thuốc, hỏi: "Cậu đọc tạp chí chưa?"
Phùng Lương gật đầu. Vừa rồi Quý Thường gấp lại tờ báo có nội dung liên quan đến Mộ Cận Bùi, Mộ Cận Bùi gần đây đã trở về Trung Quốc, xem ra anh ta dự định phát triển thị trường trong nước.
Quý Thường Thịnh muốn nói trọng điểm là: "Mộ Cận Bùi trông không giống Mộ đổng, thậm chí cùng Bùi Ngọc lại càng không giống nhau."
Ông đã có duyên gặp Mộ Cận Bùi vài lần, gặp nhau thông qua môi giới.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Cận Bùi, ông liền không rét mà run, bởi vì Mộ Cận Bùi quá giống với người đã khuất kia, đặc biệt là đôi mắt, nhưng với thân phận Mộ Cận Bùi hiện tại mà con trai của người bạn quá cố đó đã qua đời từ lâu.
Về sau ông nhờ Phùng Lương điều tra, Mộ Cận Bùi là cháu đích tôn của nhà họ Mộ, ông lúc này mới yên tâm, là chính mình suy nghĩ nhiều, dù sao trên đời này có nhiều người không có quan hệ huyết thống mà vẫn giống nhau.
Hơn nữa nhà họ Mộ nhà lớn nghiệp lớn, sẽ không tùy tiện nuôi một người ngoài không quan hệ máu mủ.
Nhưng sau hai năm một lần nữa nhìn thấy ảnh của Mộ Cận Bùi, đáy lòng lại bắt đầu bất an, đặc biệt Mộ Cận Bùi lần này trở về nước muốn đầu tư.
Phùng Lương hỏi: "Quý đổng, ý của ngài là?"
Im lặng một lúc, Quý Thường Thịnh nói: "Điều tra một lần nữa, tôi muốn chắc chắn trăm phần trăm Mộ Cận Bùi có phải là con ruột của Bùi Ngọc và Mộ đổng hay không."
Nhà họ Mộ trước đó đã di cư sang nước ngoài, ông không biết nhiều về họ.
Phùng Lương: "Vâng, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ."
Quý Thường Thịnh chậm rãi thở ra một làn khói, ra hiệu Phùng Lương đi làm việc.
Ông đứng một mình bên cửa sổ một lát, ổn định tinh thần rồi trở lại sảnh tiệc.
Tiệc rượu đêm nay còn có một vị khách quý chậm chạp chưa tới. Trên đường từ sân bay đến khách sạn đường kẹt xe nên chậm trễ.
Mộ Cận Bùi ngồi ở ghế sau ô tô, cửa sổ xe nâng lên, trong xe an tĩnh đến mức cách biệt với thế giới bên ngoài.
Điện thoại di động vang lên, ghi chú là một chữ F.
Mộ Cận Bùi nghe máy.
"Mộ tổng, Quý đổng vẫn còn nghi ngờ ngài."
Mộ Cận Bùi nghe xong không mảy may dao động, anh nói: "Đó là chuyện bình thường." Anh trông giống mẹ ruột của mình, Quý Thường Thịnh vốn đã rất nghi ngờ rồi.
Dừng một lát.
"Loại bỏ nghi ngờ của ông ta đi, về sau việc nhỏ như vậy không cần báo lại với tôi."
"Tôi hiểu rồi."
Mộ Cận Bùi cắt đứt cuộc gọi.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, anh bắt đầu đau đầu sau khi xuống máy bay.
Anh không thích thành phố này nhưng bây giờ lại không thể không đến.
Vừa đến khách sạn, Mộ Cận Bùi liền nhắn tin cho Bùi Ngọc: 【 Mẹ, con đến ngay, mẹ còn ở tiệc rượu không? 】
Vài ngày trước Bùi Ngọc còn hỏi anh tại sao đột nhiên muốn đến Bắc Kinh đầu tư.
Anh chỉ nói: Một chút ân oán trước kia chưa được giải quyết.
Bùi Ngọc không hỏi ngọn nguồn ân oán là gì, bà từ trước đến nay đều tôn trọng anh, anh không muốn nói bà xưa nay cũng không muốn hỏi nhiều.
Bùi Ngọc đang cùng Quý Tinh Dao nói chuyện phiếm về quá trình sáng tác « Tinh Dao 2 ».
Điện thoại trong túi xách rung lên, bà xin lỗi Quý Tinh Dao: "Xin lỗi, tôi có tin nhắn."
Bùi Ngọc đến khu nghỉ ngơi trả lời tin nhắn, Quý Tinh Dao đi tìm ba, Quý Thường Thịnh đang cùng bạn nói chuyện phiếm, cô không quấy rầy, đi ra bên ngoài hội sảnh hít thở không khí.
Cô vẫn chưa quen những dịp như vậy.
Thật thật giả giả, đều lá mặt lá trái.
Quý Tinh Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đã sáng đèn. Ánh đèn hợp thành một dòng sông dài đầy sao sáng, kéo dài đến tận chân trời, mênh mông vô tận.
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cửa thoát hiểm bị đẩy ra.
Một nhóm năm người, tất cả đều mặc lễ phục. Mộ Cận Bùi đi phía trước, đang nghe điện thoại. Trợ lý cùng vệ sĩ theo sát phía sau.
Động tĩnh không nhỏ làm Quý Tinh Dao không khỏi quay người.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, ánh mắt va vào nhau.
Quý Tinh Dao giật mình nhìn đi chỗ khác.
Cô không ngờ lại gặp Mộ Cận Bùi ở đây, anh so với tưởng tượng của cô còn cao hơn nhiều, cảm giác áp bức mạnh mẽ vô hình, khoảng khắc họ nhìn nhau, ánh mắt anh sâu thẳm lại vô cùng sắc bén.
Giống chim ưng, có thể trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.
Những bí mật không thể che dấu khi đứng trước đôi mắt ấy.
Ánh mắt Mộ Cận Bùi dừng lại trên người cô chưa đầy hai giây lại hờ hững rời đi.
Anh quay sang điện thoại: "Mẹ, con đến rồi." Rồi cúp máy.
Vừa rồi muốn cùng mẹ nói chuyện, Mộ Cận Bùi không đi thang máy, trực tiếp đi thẳng lên trên thang bộ.
Quý Tinh Dao lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau lưng tiếng bước chân xa dần.
Có một số phương tiện truyền thông đã miêu tả mị lực của anh rằng nếu anh muốn chiếm được trái tim của ai đó, anh không cần làm gì cả chỉ cần chuyên chú nhìn vào người phụ nữ ấy thôi.
Không có mấy người có thể không luân hãm vào đó.
Trước kia cô không tin, nhưng giờ đã tin rồi.
Quý Tinh Dao làm sao có thể ngờ rằng ánh mắt của Mộ Cận Bùi dành cho cô là bắt đầu cho việc day dưa cả đời này của họ.