Vị nữ tướng trẻ trong bộ giáp bạc lấp lánh nói với chàng trai trong bộ binh phục sĩ quan tầm thường. Xung quanh họ, thây xác chất đầy, toàn là những người mặc binh phục giống chàng trai. Vài con quạ đã đánh hơi được bữa đại tiệc, bay lượn lờ bên trên bầu trời nồng nặc mùi máu và tử khí, cất những tiếng kêu như tiếng gọi hồn tang tóc.
Kẻ thù trước mắt, song tay chàng trai vẫn nắm chặt kiếm. Phía sau vị nữ tướng, mấy chục lính giáp kỵ tay lăm lăm mũi giáo, cung tên chĩa vào chàng. Dưới chân chàng là một đống xác gần hai tá lính mặc giáp hệt như những lính kỵ kia. Chàng trai đứng trên đống xác nhìn xuống kẻ địch bao vây xung quanh, mồ hôi chảy đầy trên mặt, ướt đẫm tấm lưng phía sau, tặc lưỡi.
Nhớ lại chỉ mới sáng hôm qua…
- Lãnh chúa Viktorein Arenthais!
Viên chỉ huy đội mũ sắt, hông đeo kiếm cất tiếng gọi chua chát.
- Có ta. - Một giọng dõng dạc vang lên cùng một cánh tay giơ cao từ sau hàng lính.
Một chàng trai trẻ trong bộ áo mũ trùm màu nâu đã sờn cũ đáp lại lời gọi của viên chỉ huy. Xung quanh chàng, những ánh mắt khinh miệt của bọn sĩ quan dõi theo nhưng chàng chẳng hề để tâm. Chàng chính là lãnh chúa Viktorein Arenthais, nhưng người ta hay gọi Thais, và chàng nổi tiếng khắp Deldarad là một lãnh chúa nghèo nhất trong các lãnh chúa (và cũng là trẻ nhất), cai quản thung lũng Arenoth chỉ có vài ngàn người và vài trăm gia súc . Được cái chàng rất quang minh, chính trực, kiêu hãnh và cao quý. Ở đây, chúng ta sẽ gọi chàng theo cách chàng bảo mọi người gọi chàng – Thais. Thais chỉ mới hai lăm tuổi, có vóc dáng ra dáng nam nhi trai tráng, khỏe khoắn, mái tóc đen rất hiếm so với những người Deldarad và gương mặt có thể gọi là bảnh trai. Chàng có tài dụng kiếm, bắn cung rất cừ do cả bẩm sinh lẫn chăm chỉ tập luyện. Chàng còn là một người rất được dân chúng yêu mến vì tấm lòng nhân ái thương dân của mình.
Cặp ria mép của viên chỉ huy rung rung khi hắn nói, giọng không giấu nổi vẻ khinh khỉnh:
- Lãnh chúa Arenthais, ngài đích thân đến đầu quân rồi! Sao ngài không bắt vài tên dân đen đến thay? Chỉ tiêu của vùng Arenoth chỉ có một trăm người thôi mà.
Thais không thèm nhìn mặt hắn, tiến tới cái bàn khai tên và điểm chỉ, thản nhiên đáp:
- Vùng Arenoth có thể chọn giữa tuyển người hoặc cung cấp lương thảo, hậu cần và cho vị lãnh chúa ra mặt trận làm chỉ huy. Ta cho rằng cung cấp lương thực thì hiệu quả hơn một nhóm nông dân chỉ biết làm ruộng cầm giáo ra tiền tuyến, thế thôi.
Viên chỉ huy lại nói khích:
- Thế à, thưa lãnh chúa. Mà tôi nghe nói phụ nữ Arenoth xinh lắm, phải không? Sao ngài không tâu lên với Nhà vua sẽ đem vài c…
Trong thoáng chốc, một lưỡi kiếm sắc lẻm đã kề sát cổ hắn, thép lạnh làm hắn run lên bần bật. Phía sau lưỡi kiếm, Thais nhìn viên chỉ huy với ánh mắt vô cùng tàn bạo, nói với vẻ đầy sát khí:
- Thử nói hết câu xem, tên khốn. Ta là một lãnh chúa, và ngươi chỉ là tên lính quèn, nhớ đấy!
Nói xong, chàng hạ kiếm, tra lại vào vỏ, giọng lại trở lại bình thường:
- Ta cần một bộ cung tên tốt. Ta sẽ lên tuyến đầu, nếu như các ngươi có không có kế hoạch gì khác cho ta.
Viên chỉ huy ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt sợ hãi tột cùng, lắp bắp nói:
- Vâ… vâng thưa ngài. Tướng Gerrand đã bố trí cho ngài chỉ huy một trung đội kỵ binh ở cánh trái.
- A! Ông chú vẫn còn nhớ đến thằng con bạn mình đây mà! – Thais kêu lên trong thích thú – Nhắn với ngài Gerrand rằng ta rất cảm kích.
- Vâng, thưa ngài!
Viên chỉ huy vẫn chưa hết run sợ, dõi theo Thais quay đi, biến mất vào đám đông binh lính.
Trại nằm ở biên giới phía đông của Deldarad, gần với lãnh thổ Azeroth. Deldarad đang rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng, nhà vua đang mất dần uy tín, và thế là các tên nịnh thần, đứng đầu là tể tướng dâng kế tiến đánh Azeroth, nếu thắng thì cả tình hình kinh tế lẫn uy tín của nha vua đều được cải thiện. Kết quả là triều đình ra lệnh bắt lính khắp toàn đế quốc, tập hợp được lực lượng gần một triệu quân, trong đó có hơn mười ngàn kỵ binh, đứng đầu là Đại tướng Lorence, tiến đánh Azeroth. Trại nơi Thais đang đóng là một trong mười trại trải dài suốt mười lăm cây số dọc biên giới.
Một trại lính Deldarad thường đồng nghĩa với quy củ, kỷ luật, nhưng với lượng lớn quân số là dân thường bị bắt lính, trại lính này có vẻ lụp xụp, bừa bãi hẳn. Những túp lều dựng bất cẩn nằm san sát nhau nhiều như nấm, đôi chỗ cắm một cột cờ hình hai con rồng xanh đỏ, quốc kỳ Deldarad. Đi dạo một vòng, Thais cảm thấy thất vọng vì tình trạng nơi đây: binh lính thì không có chút sĩ khí, trang bị tạm bợ, lính canh thì bỏ bê hoặc ngủ gật, bọn chỉ huy nhậu nhẹt, đánh bài. Chẳng khác một khu ổ chuột ở thành phố.
Buổi tối, Thais làm quen với đội của mình, hầu hết đều là lính tinh nhuệ đã thề trung thành với nhà vua, sẵn sàng chiến đấu. Và những quân nhân thì gắn kết với nhau theo kiểu quân nhân, họ với Thais trở nên thân nhau khá nhanh. Chợt có một người xen vào:
- Thais! Cháu đã lớn thế này rồi!
Nghe giọng, tất cả binh sĩ đều đứng dậy, đặt tay lên ngực hô:
- Ngài Gerrand!
- Được rồi, nghỉ đi các chàng trai!
Đó là một người đàn ông lực lưỡng, tuổi ngoại tứ tuần, tóc lấm bạc, mang giáp trụ toàn thân, là tướng Gerrand, chỉ huy của trại này. Thais mừng rỡ reo lên:
- Ây da! Thật là vui được gặp lại bác, Gerrand! Đã lâu rồi, kể từ lần cha cháu mất.
- Phải, phải. – Ông gật gù – Nghe nói từ đó cháu cai quản Arenoth tốt lắm phải không?
- Ôi dào, cháu chỉ làm những gì phụ thân dạy thôi!
- Vậy sao? – Ông cười – À mà con bé Christina chắc cũng đã lớn tướng rồi nhỉ?
- Christana nhà bác Owen ấy ạ? Vâng, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Bác Owen cứ suốt ngày muốn cháu với cô ấy thành thân, đến là khổ!
- Chậc! Cháu nói gì mà nghe… phũ thế! Hai đứa thân nhau từ nhỏ, đến với nhau là quá hợp rồi!
- Bác nghĩ vậy sao? – Thais cười.
- Ta nghĩ thế đấy! Mà thôi tán phét đủ rồi, ta vừa được cấp trên triệu tập về thị trấn cách đây vài cây số để bàn chiến lược, phải đi ngay đây!
Và ông quay lại nói với các lính kỵ:
- Các anh nên mừng rỡ vì phục vụ dưới trướng người này, ngài Viktorein Arenthais đây đã đánh bại lão già này khi mới mười lăm tuổi, và một mình hạ thủ hơn chục tên sơn tặc khi mới mười tám!
Các kỵ sĩ trầm trồ kinh ngạc, có người vỗ tay tán thưởng, reo hò mừng rỡ. Thais không nói gì, chỉ nhìn quanh và lo lắng bảo:
- Bác Gerrand, cháu thấy trại này nên được củng cố phòng vệ đấy.
Vị tướng đặt tay lên vai Thais, cười bảo:
- Cháu lại lo xa rồi. Trại ta nằm cách biên giới bảy dặm, và muốn tới trại ta phải chạm trán ba trại trước. Ta không nghĩ sẽ có nguy cơ bị đánh úp đâu! Thôi ta đi đây, bảo trọng!
- Vâng, bác cũng thế.
Thais đáp lại, hai mày nhíu lại, mặt đăm chiêu, trong lòng vẫn bồn chồn không yên...
Nửa đêm, khi những con cú bắt đầu cất tiếng kêu...
Một đêm không trăng đầy u ám, tĩnh mịch. Sao cũng chẳng có nốt. Ánh sáng duy nhất của cả một vùng chỉ là ánh bập bùng của những ngọn đuốc và que củi lách tách của những đám lửa sắp cháy hết. Toàn trại, kể cả những người được giao nhiệm vụ canh gác, đều chìm vào giấc ngủ. Dường như chế độ quân dịch, lối sống khắc khe của binh lính và thức ăn ít ỏi, đạm bạc đã rút hết sinh khí của những con người này, trừ đám chỉ huy có rượu và bài bạc giải sầu thì với những người khốn khổ ấy, giấc ngủ như là thứ quý báu nhất đời.
Duy chỉ có Thais là không ngủ được.
Chàng đã mặc sẵn bộ quân phục được cấp, và nó khá là chật, cả chất liệu lẫn đường may đều tệ khiến nó bị bung ra vài chỗ, trông chả có tí gì là sự uy nghiêm của một sĩ quan đứng đầu đội kỵ binh cả. Chàng đánh dạo một vòng quanh trại. Chàng đánh thức một lính canh cổng trại ngủ gục bên cây giáo của mình, khiến anh ta phải xin lỗi rối rít. Thais bảo không sao cả, nếu anh ta cho phép chàng ra ngoài trại, hít thở không khí trong lành, tránh khỏi cái mùi tởm lợm của hàng ngàn con người quyện với mùi bánh mì mốc, sữa thiu và rác bẩn.
A! Được ra ngoài thiệt là sảng khoái làm sao! Dù là mùi âm ẩm của rừng cây thì cũng tốt hơn nhiều. Và Thais dự định tản bộ chốc lát trong tán rừng trước khi quay về, không quá xa đâu, chỉ trong tầm ánh lửa còn với tới thôi.
Chợt, có tiếng sột soạt ở lùm cây gần đó. Thais đưa tay lên chuôi kiếm, nói khẽ:
- Ai đó? Ra mặt đi!
Từ trong lùm cây, một người lính chậm rãi bước ra, mặt cúi gầm. Trông bộ dạng chắc chắn là lính bị bắt quân dịch, gầy còm, mảnh khảnh, gương mặt hốc hác.
- Ngươi làm gì ở ngoài trại? Vào giờ này hả? Đào ngũ à?
Thais nói với một vẻ nghiêm khắc đáng sợ. Người lính co rúm lại, khẩn khoản van xin:
- Xin ngài tha tội! Tôi là con nhất trong gia đình, mẹ tôi đang phải ở nhà một...
Một mũi tên từ đằng sau anh ta bay tới, xuyên qua cổ họng khô khan của anh. Người lính đổ gục, máu ứa ra. Một mũi tên nữa bay về phía Thais, nhưng ánh mắt sắc bén cùng với phản xạ nhanh nhạy đã cứu mạng chàng.
Thais đang cố gắng nhìn trong bóng tối về phía mũi tên bay tới, thì chợt có hàng loạt đốm lửa thắp lên, cùng với tiếng người reo hò, rền vang như sấm.
Thais quay đầu, quay về trại, la to:
- Đột kích! Chúng ta đang bị tấn công!