Ba người tụ tập ở một góc phòng hả hê uống rượu.
"Không gì sảng khoái bằng chén rượu sau một ngày dài lê thê!"
"Đúng đấy, dù sao thì cũng phải cảm ơn Hoàng thiếu hay thường xuyên mời chúng ta uống rượu!"
Cả đám nhìn về chỗ Hoàng Hiểu Long ngồi, trên mặt bàn đầy vỏ chai, mặt mày hắn đỏ lừ mà vẫn còn nốc thêm mấy chai nữa.
Trương Hoàn thấp giọng hỏi:"Hoàng thiếu, sao cậu uống nhiều thế?"
Hoàng Hiểu Long say đến không biết trời đất là gì:"Chừng này chưa nhiều đâu."
Viên Thành thở dài: "Xem ra tâm trạng cậu ta không vui rồi. Hoàng thiếu, người mà tôi lần trước đem đến cho cậu không làm cậu thỏa mãn hay sao?"
Hắn nghe xong, ngoác miệng la lên: "Chết rồi! Con mẹ nó anh nhắc tôi mới nhớ, được có một tuần mà nó đã không chịu nổi nữa nên lao đầu vào tường tự tử rồi!"
Viên Thành ngạc nhiên: "Hả??? Sao lại như vậy được!"
Trương Hoàn cười phá lên: "Viên Thành ơi, tưởng thế nào! Chẳng phải cậu nói người ở chỗ cậu tận tình phục vụ khách hàng lắm mà...haha!"
"Cậu bớt đùa đi!" Viên Thành nói xong quay mặt sang nói với Hoàng Hiểu Long: "Hoàng thiếu à, người dù sao cũng đưa về chỗ cậu nên ngoài kiểm soát của tôi... Hay là để tôi kiếm cho cậu một người khác nhé!"
Vẻ mặt hắn rất thản nhiên: "Cậu tìm ai cũng được nhưng mà sức chịu đựng của nó phải tốt một chút, tôi còn dùng thường xuyên."
Viên Thành cười cười: "Dĩ nhiên rồi!"
Nói xong, bọn họ lại tưng bừng cạn ly rượu với nhau.
Đám người đó là "thành phần cá biệt" trong xã hội, rất giàu có. Hoàng Hiểu Long xuất thân tốt nhất. Ông nội hắn là người có công lớn đối với đất nước và cha mẹ hắn là người có quyền thế khi nắm giữ nhiều tập đoàn kinh doanh về mọi lĩnh vực trên toàn quốc!
Hoàng Hiểu Long là một tên hung bạo, tàn độc thích dùng vị thế để tra tấn người khác chỉ để mua vui cho hắn. Cả thành phố rộng lớn, không một ai dám động đến hắn nhưng cũng có nhiều người hạ thấp bản thân để nịnh nọt hắn.
Tuy nhiên Trương Hoàn, Viên Thành và một người nữa là Trần Hạo, bọn họ là anh em kết thân với Hoàng Hiểu Long. Bọn họ đối với Hoàng Hiểu Long rất tốt, tốt đến mức mọi người không tài nào hiểu nổi, có lẽ người ngoài đều cho rằng bọn họ nhằm vào quyền thế Hoàng gia, còn sự thực chỉ có tự bản thân họ biết mà thôi.
Hoàng Hiểu Long là một tên khốn, dường như hắn là kẻ quy tụ hết mọi điều xấu. Ngoài những tính cách trên, hắn còn là một tên biến thái làm tình với rất nhiều người. Những kẻ xấu số bị hắn chơi xong đều có kết cục không tốt!
...
Đêm khuya, Trương Hoàn đỡ Hoàng Hiểu Long rời khỏi quán rượu. Thân hình hắn cao lớn gần mét chín, Trương Hoàn cảm thấy khó nhọc vô cùng, thốt lên:"Khốn thật! Thằng kia khôn lỏi thật, chạy đi thanh toán tiền bỏ lại mình ở đây!"
Hắn ấm ức nghĩ, Hoàng Hiểu Long lảo đảo vung tay tứ phía: "Tôi chưa say, tôi có thể uống tiếp!"
Trương Hoàn đi được vài bước thì thở hồng hộc sau đó đặt hắn xuống ghế: "Hoàng thiếu ơi, lần sau cậu uống bớt bớt giùm tôi!"
Xong. hắn rút điện thoại gọi Viên Thành: "Cậu nhanh trở về đây, nghĩ sao mà một mình tôi có thể đỡ Hoàng thiếu ra ngoài được!"
"OK, đợi chút!"
Trương Hoàn từ từ bắt kịp hơi thở sau đó nghe một tiếng "xoảng", quay lại thì thấy một thiếu niên ở quán rượu hoảng sợ đứng bên cạnh Hoàng Hiểu Long. Thiếu niên đó sơ ý làm đổ mấy cốc bia lên áo vest đắt đỏ của Hoàng Hiểu Long.
Trương Hoàn thầm nghĩ thiếu niên kia tới số rồi...
"Xin lỗi... tôi không cố ý..."
Hoàng Hiểu Long đang say lướt khướt, bia đổ vào người khiến hắn tỉnh cả rượu. Hắn đứng dậy hung hăng xách cổ thiếu niên kia, gằn giọng: "Mày chán sống rồi hả?"
"Xin lỗi... tha cho tôi..." Thiếu niên cứ thể ôm đầu run rẩy.
"Hoàng thiếu, cậu bình tĩnh. Mau gọi quản lý ra đây!"
Một lúc sau, chủ cửa hàng khuôn mặt đổ đầy mồ hôi nhanh chóng chạy ra, cười nịnh nọt: "Thật xin lỗi, Hoàng thiếu gia... Chúng tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ngài!"
Viên Thành huýt một tiếng sáo: "Bộ vest của Hoàng thiếu là mặt hàng nhập khẩu chính hãng từ Ý, giá cả phải gấp mấy lần quán rượu này, ông thật sự đền nổi sao?"
"Chuyện này..." Chủ cửa hàng lo lắng.
Không khí rơi vào u ám, đột nhiên Hoàng Hiểu Long lên tiếng chấn động cả không gian xung quanh: "Không cần đền tiền, lấy thân xác thằng nhãi kia ra đổi là được rồi!"
Cậu thiếu niên kia cứ cúi đầu nãy giờ, nghe hắn nói vậy hồn bay phách lạc quỳ xuống nắm ông quần hắn mà cầu xin: "Tôi thành thật xin lỗi... nhưng ngài chừa lại cho tôi mạng sống được không... cầu xin ngài..."
"Mày không có quyền lên tiếng!"
Nói xong, Hoàng Hiểu Long không chút do dự tung một cước đạp mạnh thiếu niên đó ngã đập người xuống sàn nhà. Thiếu niên kia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng rồi phun ra một ngụm máu tươi...
"Nếu không muốn tôi san bằng cả quán rượu này thì người tôi sẽ dẫn đi!"
Chủ cửa hàng không chần chừ gì nữa: "Được, ngài cứ tự nhiên!"
Dứt lời, Trương Hoàn và Viên Thành đi đến lôi cậu thiếu niên kia đứng dậy.
"Đợi đã!"
Một tiếng nói vang lên khiến tất cả mọi người phải bàng hoàng.
Một cậu thiếu niên ước chừng 20 tuổi trong trang phục bồi bàn bước ra, khuôn mặt giận dữ mà trách móc: "Thật quá đáng, em ấy cũng chỉ vô tình thôi, có cần thiết làm lớn chuyện vậy không?"
Hoàng Hiểu Long khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên hắn thấy một người dũng cảm như thế... Một chàng trai cao khoảng mét bảy tám, mái tóc vàng mượt mà cùng làn da sáng ngời, diện mạo anh tuấn.
Trương Hoàn trợn mắt quát: "Không phải chuyện của mày, biến đi!"
Viên Thành giọng nhẹ hơn khuyên nhủ: "Chàng trai, tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, sẽ rước họa vào thân đấy!"
Lục Triết Hy vẻ mặt không đổi, cậu dứt khoát đối diện với Hoàng Hiểu Long cao hơn cậu cả cái đầu: "Ông chủ, tiền lương hôm nay của tôi với em ấy cứ lấy bồi thường cho khách hàng này, nếu không đủ cứ trừ hết lương tháng của tôi. Dù sao các người đừng hòng mang em ấy đi. Cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!"
Hoàng Hiểu Long ồ lên vì quá kinh ngạc. Trương Hoàn và Viên Thành nghĩ Lục Triết Hy chắc chắn không phải người của thành phố này nên mới dám nói ra những lời như thế trước mặt Hoàng Hiểu Long.
Hoàng Hiểu Long khẽ cười: "Mày cũng được đấy nhỉ?"
Lục Triết Hy phớt lờ: "Tại sao anh cứ muốn mang em ấy đi!"
Hắn cười điên dại: "Còn phải hỏi sao? Ở lứa tuổi như nó thì giọng của chúng rất dễ nghe, bị đè trên giường rên rỉ quyến rủ lắm!"
Chát! Một cái tát vang lên ngưng đọng bầu không khí. Cả đám người phải ngưng thở.
Dám cả gan đánh Hoàng Hiểu Long, vậy thì chuẩn bị sẵn mộ phần đề sẵn tên người đó đi là vừa.
Hoàng Hiểu Long giữ nguyên tư thế bị đánh, nghiêng đầu nhìn Lục Triết Hy, híp mắt, nhếch miệng cười nham hiểm.
Lục Triết Hy nhả cho hắn một từ:"Kinh tởm!"
"MÀY DÁM ĐÁNH HOÀNG THIẾU!"
Dứt lời, Trương Hoàn và Viên Thành lao đến động thủ với cậu. Lục Triết Hy là người khỏe mạnh, từ nhỏ đã học võ nên phản ứng nhanh nhẹn. Cậu lập tức một cước liền đá vào Trương Hoàn, tay cũng đánh ngược vào người còn lại. Hai người bị cậu đánh rất nhanh đã đứng thẳng dậy, tức tối xông lên. Cậu tiếp tục xoay người, thuận tay lôi theo, kéo Viên Thành mất thăng bằng, khuỷ tay lại hồi một kích, thêm một người nữa ngã xuống đất. Trương Hoàn từ phía sau xông đến, Lục Triết Hy cũng không xoay đầu, chỉ khom lưng, quật ngã hắn...
Đánh xong, Lục Triết Hy tóm lấy tay thiếu niên kia kéo cậu bỏ chạy...
"Khốn khiếp!" Trương Hoàn định đuổi theo nhưng Hoàng Hiểu Long đã ngăn lại.
Ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng Lục Triết Hy bỏ trốn mà lòng phấn khích.
Hắn nói thầm: "Thú vị lắm! Nhưng mày chạy không thoát khỏi tao đâu!"
...