‘Những thứ này sẽ đủ cho ít nhất năm ngày.’ Cô nghĩ khi nhấc quả trứng to bất thường, gấp mười lần kích thước bình thường lên.
Thích thú trước sự may mắn đó, cô phù thủy vội vàng về nhà để tự đãi mình một ít phi lê.
“…”
Mong đợi một lòng đỏ và lòng trắng lớn, thay vào đó, phù thủy được chào đón bằng một sinh vật nằm trong một chất lỏng được bao bọc bởi một lớp màng mỏng. Đó là một sinh vật với da có vảy, đuôi, hàm lởm chởm với hàng răng và các đốt sống chạy dọc lưng. Con quái vật luồn lách bên trong quả trứng, buộc lớp vỏ sụp đổ hoàn toàn.
Không thể hiểu được tình hình, phù thủy chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nó.
“Huh.”
Chỉ sau đó, cô mới biết rằng con quái vật không gì khác hơn là một con rồng: một sinh vật huyền thoại xuất hiện chớp nhoáng trong những ngày của kỷ nguyên Yêu tinh cũ và biến mất kể từ đó. Bây giờ, chỉ đơn thuần được biết đến như một vật trang trí ở mặt sau của một cuốn bách khoa toàn thư.
Có rất nhiều câu chuyện về việc lòng đỏ và long trắng trứng gà phát nổ từ bên trong: nó cũng có thể xảy ra với trứng cút. Điều như vậy là kiến thức thông thường.
Nhưng ai có thể tin một câu chuyện về một người, khi làm vỡ một quả trứng, lại gặp phải một con rồng con?
***
Park Noah. Nó không phải một cái tên thông thường sao? Trớ trêu thay, cuộc sống của cô không hề bình thường chút nào.
Cô bị cuốn vào một cuốn tiểu thuyết, bị cuốn vào một câu chuyện tình lãng mạn ở một thế giới khác. Khi cô ấy chết vì làm việc quá sức, cô đã lạc vào một thế giới khác. Kiến thức về thế giới và về cơ thể mà cô chiếm giữ ngay lập tức hòa vào làm một với cô ấy.
Cô trở thành nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết- một nhân vật phản diện được sinh ra chỉ để đắm chìm trong sự xấu xa. Tên phù thủy là Eleonora Asil. Tuy nhiên, mặc dù đủ sức mạnh để vượt qua vị trí mạnh nhất thế giới, quyền lực tối cao của cô đã sớm giảm mạnh khi các nhân vật chính đánh bại cô ấy.
Eleonora trốn tránh kẻ thù của mình, không may, chết mà không ai biết, điều đó có nghĩa là Park Noah, người tái sinh thành phù thủy, sẽ chịu trách nhiệm về hành động của Eleonora.
Tuy vậy, muốn sống theo ý mình, Eleonora mới không hề có định dính líu đến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết và cô đã gắng thực hiện nó trong hai năm qua.
“Tại sao con rồng nhỏ này phải xuất hiện trước mặt mình?” Cô lẩm bẩm.
Con thú, không có khả năng làm thức ăn, đã được tắm rửa sạch sẽ và quấn trong một chiếc chăn. Đau khổ thay, Eleonora chỉ có thể nhìn con rồng vỗ cánh trong tuyệt vọng.
Phù thủy thở dài thườn thượt.
Con rồng được cho là vật nuôi của nữ chính, và cũng là kẻ gây nên cái chết của Eleonora. Theo cốt truyện, nhân vật nữ chính, Lenia, đã nhặt quả trứng và in dấu lên con rồng thoát ra từ đó. Thay vào đó, phù thủy đã làm vỡ quả trứng trước.
Noah tặc lưỡi, trong đầu suy nghĩ thật sâu về việc phải làm gì với con thú bị mất.
“Sao con lại đến nhầm người vậy, hả con?”
Tốt hơn là mình nên trả lại con rồng, đúng không? Thật là mỉa mai. Mình không muốn có bất kì liên quan nào từ việc này.
Ngày hôm sau, Noah gửi con rồng, được bọc an toàn trong một chiếc chăn bên trong lồng, đến thủ đô bằng đường giao hàng đặc biệt. Người nhận, nữ chính, nữ bá tước Lenia Valtalere. Người gửi, tất nhiên không xác định. Ngay sau đó, phù thủy được thông báo rằng việc giao hàng đã hoàn tất.
Noah cố gắng xoa dịu thần kinh của mình, lo lắng cho bất cứ sai lầm nào xảy ra.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi, Noah. Mọi thứ sẽ diễn ra như trước đây. Cuộc sống bình yên của mình sẽ vẫn như vậy!” Phù thủy tự thuyết phục mình.
Hoặc cô nghĩ vậy.
***
“Gì?”
“…”
Noah tỉnh dậy khi thấy con rồng con, mà cô cho rằng đã quay trở lại, vỗ cánh trước lò sưởi.
Hoang mang, miệng há hốc. ‘Mình đang mơ sao?’cô kéo chiếc mũ ngủ xuống và dụi mắt để kiểm tra xem con thú có phải chỉ là ảo ảnh hay không.
Khi cô tháo chiếc mũ ngủ ra khỏi mắt, con rồng đã biến mất.
“Oh.”
Noah thở phào nhẹ nhõm. Cô sửa lại mũ ngủ, định ngủ tiếp. Căn phòng trở nên lạnh lẽo, cô nghĩ, nên Noah búng tay, và ngọn lửa ngày càng lớn.
“Được rồi…mình ngủ tiếp đây.” Cô lẩm bẩm rồi quay trở lại giường của mình.
Đột nhiên, Noah cảm thấy bị kéo mạnh. “Huh.”
Đây rồi! Con rồng con đang giật lấy hai đầu váy ngủ của cô.
“…” Do dự, Noah vờ như không nhìn thấy con rồng và cất bước. Thật không may, chiếc váy ngủ của cô ấy bị giãn ra thành một vết rách.
Chiếc váy ngủ chấm bi của mình. Bộ này là phiên bản giới hạn của Frill Happy Night’s Wardrobe, mà mình đã trả rất nhiều tiền cho nó! Đây là chiếc váy yêu thích nhất của mình…
Cô lại liếc nhìn sinh vật đó. Lần này trong mắt cô hiện lên sự thương cảm.
Miệng con rồng giãn ra. Khi cô đảm bảo tình trạng của chiếc váy, với một cái vẫy tay, chiếc chăn đặt trước lò sưởi bay như tấm thảm ma thuật của Aladin. Sau đó, cô ấy quấn chặt con rồng với nó.
Chú rồng con thủ thỉ.
“Húp!”
Đó là chiến thắng của tôi.
Noah mỉm cười hài lòng, lắc tay mình.
Nếu có một thứ mà mình được hưởng lợi từ cơ thể này, thì đó là khả năng ma thuật của cô ấy.
Eleonora là một phù thủy sở hữu khả năng phép thuật đủ mạnh để được coi là nhân vật phản diện độc ác nhất. Ngoài ra, còn là một nhà phát minh khét tiếng về các vật phẩm ma thuật.
Hiện tại, Park Noah đang sở hữu cơ thể của Eleonora. Do đó, cô không thể thực hiện hoàn hảo phép thuật của phù thủy đã khuất. Nhưng, tài năng của cô trong việc phát minh ra các vật phẩm ma thuật vẫn vậy.
Chỉ với một cái búng tay, cô có thể điều khiển ngọn lửa hoặc khiến đối thủ bay đi và ngã xuống. Một khẩu súng Bazooka tự động 100 năm tuổi liên tục quấy rối nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết hoặc một con dao rựa chọc vào các bộ phận trọng yếu của đối phương miễn là xác lập mục tiêu rõ ràng thì sẽ dễ dàng thôi.
Phù thủy vĩ đại, Eleonora, luôn ghi chép các chỉ dẫn cho mọi thứ, điều này rất thuận tiện cho Park Noah, người không thể ghi nhớ mọi thứ trong một lần.
Tóm lại, cô ấy có quyền kiểm soát mọi thứ trong nhà mình.
Đó chỉ là một trò nhỏ để khuất phục con rồng con!
Trong khi đó, con rồng con bị quấn chặt trong chăn, loạng choạng bỏ chạy. Nó loạng choạng bỏ chạy và cuối cùng ngã về một phía. Tấm chăn trượt ra, lộ ra một đôi mắt sưng to, rưng rưng.
Con rồng nấc lên. Phần con người mong manh bên dưới vẻ ngoài thờ ơ của phù thủy đã bị lay động, lương tâm của cô bị tấn công.
“Eh…mình sẽ làm gì với anh chàng nhỏ bé này đây…?”
Eleonora cuối cùng cũng phải chịu thua trước vẻ đáng yêu của nó và nhận ra mình đang cúi mình trước con rồng. Cô ôm con rồng vào vòng tay mình và vén tấm chăn gần như khiến nó nghẹt thở.
Sau đó cô mới để ý xem nó lớn thế nào, so với ngày hôm qua khi nó vừa chui ra khỏi trứng thì giờ đã trở thành rồng thực sự rồi. Mới hôm trước, cả người con rồng nhăn nheo và thậm chí không thể mở mắt. Bây giờ, da nó căng lên và mắt nó mở to.
Eleonora cù phía dưới cái cằm ẩm ướt của con rồng.
“Bé con.”
Con rồng thầm thì.
“Con đã được chuyển đến sai địa chỉ à?”