Giọt máu Thiên Ma rơi vào bụng một goá phụ đang hoài thai, sinh ra bé trai đặt tên Mạc Khắc. Mạc Khắc vừa chào đời đã có ma lực bẩm sinh và nửa khuôn mặt trái dị dạng nổi đầy gân đen, làm khiếp sợ chết chính mẹ ruột của mình. Một lão ông không có con cái thấy hắn tội nghiệp, đem về nuôi nấng, được vài năm thì bệnh nặng qua đời. Sau đó, hắn bị ném qua ném lại cho nhiều nhà khác nhau làm chân sai vặt, cuối cùng không ai muốn thu nhận nữa thì ném lên Côn Lôn Phái, đệ nhất phái tu tiên thời bấy giờ.
Mạc Khắc tính tình thâm trầm ít nói, lại luôn đeo nửa mặt nạ trái kỳ dị nên không vị phong chủ nào của Côn Lôn Phái muốn thu nhận hắn. Sau hồi thương thảo, họ ném hắn cho kẻ có pháp lực tệ hại nhất là tứ phong chủ Nghiêu Chấn Bắc. Nghiêu Chấn Bắc bề ngoài giả danh đạo mạo, đã từng khiến một đứa trẻ như Mạc Khắc rất ngưỡng mộ, cho dù thường bị các sư huynh đệ đồng môn ức hiếp thì hắn cũng lập chí có ngày trở thành một tiên nhân chân chính giống y. Bất quá, một lần vô tình, Mạc Khắc bắt gặp y cùng với ba đệ tử loã lồ làm chuyện đồi bại. Nghiêu Chấn Bắc vừa ngậm cự vật của một tên, vừa bị hai tên khác thay phiên thao lộng đến rên rỉ dâm đãng, phong thái sư tôn gì cũng chẳng còn. Nghiêu Chấn Bắc vì để bịt miệng Mạc Khắc toan giết chết hắn, may nhờ có ma lực hộ thể hắn mới chạy trốn được. Lúc này, hắn chỉ mới mười tuổi, lần đầu hiểu ra giới tiên môn gì đó đều là những kẻ nguỵ quân tử.
Mạc Khắc không còn nơi để đi, lang thang nhiều ngày bèn trở về thôn cũ tìm một đường sống. Dân làng vừa thấy hắn liền bắt trói đem đi thiêu sống. Nghiêu Chấn Bắc nói với bọn họ hắn là yêu vật, nếu gặp phải diệt trừ ngay kẻo mang hoạ vào thân. Hắn nổi giận, dòng máu Thiên Ma thực sự thức tỉnh, ban cho hắn sức mạnh đồ sát cả thôn. Khi nhìn thấy máu tươi thấm đầy đôi tay, hắn đột nhiên nhận ra…
Hắn thích giết người!
Mạc Khắc trở thành Thiên Ma đời kế tiếp khi chỉ mới hai mươi tuổi. Hắn thống lĩnh ma giới đến Côn Lôn Phái trả thù, khí thế như vũ bão khiến toàn bộ Côn Lôn Phái chìm trong biển máu. Về phần Nghiêu Chấn Bắc, bởi vì y thích nam nhân, hắn đã để cho những đệ tử của y lần lượt thao y đến chết trước đại điện, sau đó đem xác y chặt thành từng khúc quăng cho sư tử ăn. Côn Lôn Phái từ trên xuống dưới kẻ bị móc mắt, người bị cắt lưỡi, cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Dường như cảm thấy sự trả thù này vẫn chưa đủ, Mạc Khắc còn đến Tàng Hải, cấm địa của Côn Lôn Phái để đập vỡ bảo vật trấn phái Côn Lôn Kính. Côn Lôn Kính rạn nứt đã khiến cho giấc ngủ nhiều năm của Côn Lôn Lão Tổ bị phá rối. Côn Lôn Lão Tổ thức dậy, khôi phục Côn Lôn Kính trở về như cũ. Y cùng Mạc Khắc đánh nhau long trời lở đất suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Mạc Khắc thua trận, chết dưới Côn Lôn Kính. Nực cười là, bởi vì Côn Lôn Lão Tổ cũng đeo mặt nạ nên ngay đến mặt mũi y thế nào hắn cũng không biết được.
Vào giây phút Mạc Khắc chết, hắn mơ hồ cảm thấy có dòng chất lỏng như nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt mình. Sau đó…hắn không ý thức được gì nữa.
Vào giây phút hắn mở mắt ra nhìn thế gian này một lần nữa, mới phát hiện bản thân đã trọng sinh về năm mười tuổi. Hắn của hiện tại, cùng với một đám nhóc đang say ngủ khác bị hai đệ tử Côn Lôn Phái đánh thức và hối thúc họ chuẩn bị đến đại điện. Hôm nay là ngày Côn Lôn Phái tuyển lựa đệ tử.
Mạc Khắc nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi. Những chuyện của kiếp trước xâu thành một chuỗi hình ảnh lướt qua tâm trí hắn. Hắn với Côn Lôn Phái quả thật có tình duyên sâu đậm khó dứt. Ngày trước hắn nhập phái, phản phái, rồi cuối cùng chết trong tay Côn Lôn Lão Tổ. Giờ đây, dù hắn không rõ vì lý do gì chết đi sống lại, nhưng sống lại cũng nhằm ngay lúc Côn Lôn Phái tuyển người, chẳng khác nào là thiên mệnh muốn trêu cợt hắn?
“Vị đệ đệ kia nhanh lên một chút. Các phong chủ đang chờ.”
Một đệ tử Côn Lôn Phái chỉ vào Mạc Khắc nhắc nhở. Mạc Khắc cười lạnh, từ từ mở mắt ra. Nếu thiên mệnh thích chơi với hắn, hắn sẽ chơi đến cùng. Những chuyện khác không nói, chỉ việc sống lại thôi đã là rất tốt rồi. Hắn sẽ rút bài học từ sai lầm cũ. Hắn không nên sống quá ngây thơ ở thời niên thiếu, và còn, phải tìm giết cho bằng được Côn Lôn Lão Tổ trước khi y tỉnh giấc, vậy thì sau này không cần lo sợ bị bất cứ ai cản đường nữa.
Mạc Khắc nhảy phóc xuống giường, dưới sự chỉ dẫn của những đệ tử Côn Lôn Phái mà đi ra đại điện. Hắn và đám nhóc đứng xếp thành hàng ngang, cung kính vái chào chưởng môn và các vị phong chủ một lượt. Kẻ thù của hắn Nghiêu Chấn Bắc ngồi ở vị trí thứ hai từ trái đếm qua, đang cười nói với chưởng môn Thạch Bằng. Thạch Bằng là kẻ đơn thuần không tâm cơ, tu vi cũng không cao, sở dĩ có thể giữ được chức chưởng môn cũng vì nhập môn trước tiên. Bốn vị phong chủ Liêu Sở, Nghiêu Chấn Bắc, Giang Vị, và Tố Bạch Thuật tuy ngày thường đối với Thạch Bằng cung kính, thật ra đều bằng mặt không bằng lòng. Đặc biệt là Nghiêu Chấn Bắc và Giang Vị. Giang Vị có tu vi cao nhất trong năm người, sinh ra lòng tham đối với chức chưởng môn không có gì lạ. Nghiêu Chấn Bắc lại là tình nhân âm thầm của y, đương nhiên phải đứng cùng chiến tuyến với y. Bất quá, Nghiêu Chấn Bắc chỉ có được vẻ quân tử bên ngoài, bên trong thì dâm tiện lẳng lơ. Những khi Giang Vị không ở Côn Lôn Phái, y thường sẽ kéo đám đệ tử ra thay thế chuyện chăn gối. Theo Mạc Khắc suy đoán, Giang Vị không đến nỗi ngu ngốc không biết. Chỉ là, Giang Vị đối với Nghiêu Chấn Bắc có lẽ cũng chỉ vui chơi qua đường, chẳng màng để tâm nhiều.
Sau khi đánh giá kỹ càng những đứa trẻ nhập môn năm nay, Thạch Bằng nhường cho bốn vị sư đệ xuống đài chọn đệ tử trước. Nhớ lại ngày này năm xưa, không ai trong số họ muốn thu nhận Mạc Khắc. Đến khi chỉ còn lại một mình hắn trơ trọi đứng giữa đại điện, Thạch Bằng thương tình đến gần nắm tay hắn giao lại cho Nghiêu Chấn Bắc, bởi vì y cho rằng Nghiêu Chấn Bắc tương đối dễ dãi với các đệ tử nhất. Ân tình này Mạc Khắc luôn ghi nhớ. Vậy nên khi tiến đánh Côn Lôn Phái, hắn không làm khó dễ mà thả cho Thạch Bằng đi. Tuy nhiên, Thạch Bằng tự nghĩ thân là chưởng môn, Côn Lôn Phái đã tận thì y cũng không thể sống tiếp, bèn rút kiếm tự vẫn.
Quả nhiên, sự việc năm nào lại tái hiện. Thạch Bằng đã lên tiếng, Nghiêu Chấn Bắc chỉ đành giả vờ vui vẻ mà nhận Mạc Khắc. Mạc Khắc biết trước kết cục này nên cũng không lạ gì.
“Đứa trẻ này…sẽ trở thành đệ tử của ta.” Một giọng nói chắc chắn và mạnh mẽ bỗng dưng truyền đến từ xa. Mọi người có mặt trong đại điện lập tức hành lễ với người vừa đến, bao gồm cả Thạch Bằng.
Mạc Khắc sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt cho bớt khô khan. Hắn nhận ra y: Côn Lôn Lão Tổ Bạch Ân Phàm. Y mang một chiếc mặt nạ đen, dáng vẻ khoan thai, hông đeo túi gấm, bên trong đựng bảo vật trấn phái Côn Lôn Kính. Ở Côn Lôn Phái, ngoại trừ Bạch Ân Phàm, không ai có đủ năng lực sử dụng Côn Lôn Kính. Y cùng với Côn Lôn Kính tuy hai mà một. Chỉ cần y còn sống, không ai phá vỡ được Côn Lôn Kính, và hiển nhiên chỉ cần Côn Lôn Kính còn tồn tại, không ai đánh bại được y.
“Lão tổ, đứa trẻ này ta đã giao cho tứ sư đệ trông coi.” Thạch Bằng lên tiếng. Không phải y không chịu nhường người, mà là chuyện gì cũng cần có trước sau.
“Ồ!” Bạch Ân Phàm nhìn Thạch Bằng rồi đến Mạc Khắc, thản nhiên nắm lấy tay hắn: “Ai đánh thắng ta, ta tự khắc sẽ nhường người lại. Ta không thích luận trước sau, chỉ luận mạnh yếu.”
“Lão tổ, thế này thì…” Thạch Bằng đang khó xử, Giang Vị bỗng chen ngang hỏi: “Lão tổ, đứa trẻ này có điểm gì tốt mà lại thu hút ngài?”
Câu hỏi đúng trọng tâm này khiến cho mọi người có mặt đều ngẩn ra. Mạc Khắc cũng muốn hỏi vậy, vẫn may là Giang Vị thông minh đã nói thay tiếng lòng của hắn. Một ẩn thế cao nhân bình thường không bao giờ xuất đầu lộ diện ở Côn Lôn Phái, có thỉnh cũng chưa chắc đến như Bạch Ân Phàm thì sao hôm nay lại đột ngột tới đây? Sao còn trắng trợn muốn cướp đi đệ tử của người khác?
Bạch Ân Phàm cười cười: “Ta thích nó, không được sao?” Rồi hiên ngang kéo Mạc Khắc rời đi trước biết bao cặp mắt sửng sốt.
Giang Vị nhìn theo, mi mắt rũ xuống, nghĩ thầm: “Ngài thích nó sao?”
Bạch Ân Phàm kéo Mạc Khắc thẳng một đường đến Tàng Hải. Tàng Hải nằm ở một đỉnh núi riêng tách biệt với Côn Lôn Phái, được xem là thánh địa bất khả xâm phạm, có kết giới vững chắc bao bọc ngày đêm. Nếu không được Bạch Ân Phàm cho phép, ngay đến Thạch Bằng cũng không dám tự tiện xông vào.
Bạch Ân Phàm có một căn nhà hai gian bằng đá sạch sẽ nằm bên suối, phía sau nhà là mật thất luyện công, xung quanh có vườn rau, mấy giàn nho xanh, và ao nuôi vịt. Khung cảnh yên bình cứ như một nhà thôn dân nào đấy dưới núi. Mạc Khắc trước từng xông vào kết giới hủy hoại Côn Lôn Kính. Có lẽ vì lúc đến không mang theo thiện ý, nên hắn chẳng có tâm tình đâu mà nhìn ngắm cảnh vật, không nhớ rõ liệu mấy thứ này có phải vẫn y như cũ?
Mạc Khắc lắc đầu. Giờ không phải lúc nên quan tâm chuyện vớ vẩn này. Cái hắn nên quan tâm là tại sao Côn Lôn Lão Tổ lại muốn thu nhận hắn làm đệ tử, và tại sao diễn biến cuộc đời hắn lại khác xưa?
Khi đã vào trong nhà, Bạch Ân Phàm buông tay Mạc Khắc ra, đi một vòng ngắm nhìn hắn rồi ngồi xuống ghế đá: “Căn cơ không tệ. Nào, bái sư đi.”
“Bái sư?” Mạc Khắc đứng ngây người ra.
“Phải, bái sư.” Bạch Ân Phàm chớp mắt cười, rất lấy làm thích thú nói tiếp: “Ngươi quỳ xuống, vái ta ba lạy, gọi một tiếng sư tôn.”
“Hả???” Mạc Khắc càng ngây hơn. Bảo hắn vái kẻ từng giết mình, còn phải gọi y là sư tôn, chuyện này có thể sao?
“Hả gì? Làm ngay đi.”