Đêm đã sâu.
Trên phố dài không có người nào đi, ánh đèn cũng đã tắt hết, Tuyết Phi Bằng thúc ngựa vòng qua, giống như đã bước vào một thế giới khác. Bên miệng y vẫn còn mang theo hơi rượu ở Thái Bạch cư, Thái Bạch cư ở đầu kia phố lúc y rời đi vẫn còn rất náo nhiệt.
Sự nhiệt náo ở đó với sự tĩnh mịch ở đây rõ ràng là một đối lập rất lớn.
Tiếng vó ngựa cồm cộp phá vỡ sự tĩnh mịch trên phố dài, tiếng vó ngựa mới đơn điệu làm sao, Tuyết Phi Bằng càng nghe càng cảm thấy cô độc.
Trong thực tế, y thúc ngựa đi về phía trước một thước là rời xa khỏi Sở Lãng bạn duy nhất của y một thước. Ở ngoài quả thật y chỉ có một người bạn là Sở Lãng, họ quen nhau từ nhỏ. Nhưng nếu Sở Lãng không giàu có như thế thì người bạn từ nhỏ này chắc đã làm nghề hát rong ở đâu rồi, Tuyết Phi Bằng cũng không có cả người bạn này.
Sồ Lãng là con Kim Đao Sở Vạn Lý Tổng tiêu đầu tiêu cục Uy Viễn, năm mười bảy tuổi đã theo tiêu đội đi lại giang hồ. Cho nên ba năm gần đây, thời gian y gặp mặt bạn cũ Tuyết Phi Bằng rất ít, nhưng mỗi lần bảo tiêu trở về, cũng nhất định sẽ gặp bạn cũ một lần.
Tuyết Phi Bằng rất hâm mộ cuộc sống của Sở Lãng, rất hy vọng có thể được theo Sở Lãng ra ngoài một chuyến. Nhưng y cũng biết cha y nhất định sẽ không đáp ứng lời xin ấy. Chịu cho y tới trấn uống rượu với Sở Lãng, đối với y mà nói cũng đã là một kỳ tích rồi. Đây cũng là lần đầu y rời khỏi nơi ở, đi xa tới như thế. Tất cả đều cho y một cảm giác mới lạ, cả gặp những người vốn ở Tuyết gia trang cũng như gặp người khác. Sự khác biệt ấy đương nhiên không phải là chỉ về mặt tướng mạo.
Lúc chiều họ vào trấn, đến tối thì đều ở lại uống rượu trong Thái Bạch cư.
Tuyết Phi Bằng không dám uống quá nhiều, trước nay y là một đứa nhỏ biết nghe lời, đối với sự giáo huấn của cha, trước nay đều ghi nhớ trong lòng.
Cha y thường giáo huấn y, rượu không thể uống quá nhiều, nếu không rất dễ gây ra tai họa.
Y kiên quyết từ chối không để Sở Lãng đưa về, trong đó lý do quan trọng nhất là y tự thấy rằng mình không còn là một đứa nhỏ nữa.
Y đã mười bảy tuổi, một nam nhân mười bảy tuổi thì phải biết tự chiếu cố cho mình.
Huống hồ y biết vùng chung quanh đây trước nay rất yên ổn, vả lại y còn có một thân võ công không kém.
* * * * *
Trên phố dài mù đêm mờ mịt.
Tuy mới bắt đầu vào thu, nhưng đã có không ít lá khô rơi.
Gió thổi qua, lá rơi lăn tròn, một sự se sắt khó nói tràn ngập đất trời.
Tuyết Phi Bằng không tự chủ được thúc ngựa đi mau.
Cũng đúng lúc ấy, y chợt nghe một tràng tiếng khóc thê lương.
Tiếng khóc của nữ nhân.
Tiếng khóc từ phía trước vang tới, Tuyết Phi Bằng gần như có thể khẳng định lập tức.
... Vào lúc này, tại sao nữ nhân kia lại khóc lóc trên phố?
Tuyết Phi Bằng thúc ngựa tới góc phố thì nhìn thấy nữ nhân ấy.
Nữ nhân ấy toàn thân mặc quần áo trắng, một tay vịn lên tường, đầu cúi xuống, hai vai không ngừng run lên, xem ra dường như khóc rất thương tâm.
Tuyết Phi Bằng thúc ngựa tới.
Nữ nhân kia như không nghe thấy, lúc Tuyết Phi Bằng đã tới bên cạnh, tiếng khóc của nàng vẫn không ngừng lại.
Tuyết Phi Bằng kìm ngựa bên cạnh nữ nhân, cũng ngẩn ra ở đó, từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên y gặp tình cảnh thế này, nhất thời quả thật không biết nên ứng phó thế nào.
Y ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng “Tiểu cô nương, có chuyện gì mà đau lòng như thế?”
Nữ nhân kia lúc y lên tiếng đã ngừng khóc, chờ y nói xong, bèn ngẩng đầu lên hỏi lại “Ngươi gọi ta là gì, tiểu cô nương à?”
Tuyết Phi Bằng ngẩn ra tại chỗ.
Ánh trăng rơi đúng lên mặt nữ nhân ấy, Tuyết Phi Bằng đã có thể nhìn rõ dung mạo của nàng.
Nữ nhân ấy dung mạo vô cùng xinh đẹp, hai hàng mi cong vút như vầng trăng, mắt nhỏ mà dài, cánh mũi vừa vặn, đôi môi nhỏ nhắn, bộ phận nào cũng gần như hoàn mỹ.
Sắc mặt nàng còn như được đánh phấn.
Trắng bệch tới mức không có chút huyết sắc.
Loại sắc mặt này không giống như có ở con người, sự xinh đẹp kia cũng thế.
Trên mặt nàng không có nước mắt, trong mắt cũng không có ánh lệ, hai tròng mắt đen láy thậm chí cũng không có chút ánh sáng.
Nhưng nàng đang nhìn chằm chằm vào Tuyết Phi Bằng.
Tuyết Phi Bằng hoàn toàn chưa có cảm giác bị nhìn chằm chằm, thậm chí không hề có cảm giác gì, y vốn hoàn toàn không để ý.
Đột nhiên để ý, một sự sợ hãi khó nói nên lời đồng thời dâng lên trong lòng y.
Trước nay y chưa từng gặp một nữ nhân như thế, nhìn kỹ lại mới phát giác ra một chuyện.
... Dung mạo của nữ nhân này giống hệt như vẽ ra.
Y quả thật giống như đang nhìn thấy một bức tranh, chứ không phải đang nhìn thấy một người.
Nhưng bức tranh làm sao biết di động?
Nữ nhân kia đưa tay vén tóc mai, nói “Ngươi vẫn chưa trả lời ta”.
Tuyết Phi Bằng không tự chủ được, nói “Ta gọi cô là tiểu cô nương”.
“Ngươi thấy ta còn nhỏ lắm à?”, nữ nhân kia tuy miệng nói, nhưng đôi môi không hề rung động.
Câu nói hoàn toàn không giống như từ miệng nàng phát ra.
Tuyết Phi Bằng trong lòng lạnh buốt, không trả lời, y không nhận ra tuổi tác của nữ nhân này.
Nữ nhân nói tiếp “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tuyết Phi Bằng buột miệng nói “Mười bảy...”.
“Mười bảy tuổi thì còn là một đứa nhỏ”, nữ nhân kia lắc đầu “Trẻ con thì không nên quản việc của người lớn”.
Tuyết Phi Bằng lập tức nói “Ai là trẻ con?”
Nữ nhân kia thở dài một tiếng “Người ta cứ như thế đấy, trẻ con thì không nhận là nhỏ, người già thì không nhận là già”.
Tuyết Phi Bằng hừ lạnh một tiếng, chuyển qua chuyện khác “Cô ở đây khóc gì thế?”
Nữ nhân kia nói “Ai nói ta khóc?”
Tuyết Phi Bằng nói “Mới rồi cô không khóc thì là làm gì?”
“Là cười”, nữ nhân kia lại “cười”.
Tuyết Phi Bằng chỉ thấy toàn thân nổi gai ốc, nghĩ thầm “Chẳng lẽ nữ nhân này là một người điên...”.
Y vừa xoay chuyển ý nghĩ, nữ nhân kia đã nói “Ta biết ngươi đang nghĩ gì”.
Tuyết Phi Bằng hỏi lại “Nghĩ gì?”
Nữ nhân kia đáp “Ta không phải là một người điên”.
Nàng nói như thế, Tuyết Phi Bằng có muốn nói nàng là một người điên cũng không nói được.
Y rốt lại đã phát giác ra sự tình hoàn toàn không đơn giản như y nghĩ, liền nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, chợt hỏi “Cô là chờ ta tới phải không?”
Nữ nhân kia cười, bật ra một tràng tiếng cười như lục lạc bạc khua.
Chỉ là trên mặt nàng đã không có nét tươi cười, mà thậm chí cũng không có chút biến hóa nào.
Nàng cười nói “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, đâu có ai muốn làm gì ngươi?”
Tuyết Phi Bằng hỏi “Vậy cô là...”.
Nữ nhân kia hỏi lại “Ngươi họ Tuyết phải không?”
Tuyết Phi Bằng lại sửng sốt “Tại sao cô biết ta họ Tuyết?”
“Ta biết ngươi tên Tuyết Phi Bằng”.
Tuyết Phi Bằng nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, nhưng thủy chung vẫn không nhìn ra được gì.
Đó quả thật là một khuôn mặt rất xa lạ.
“Đó là một cái tên hay”, nữ nhân kia hỏi tiếp “Là cha ngươi đổi cho ngươi phải không?”
Tuyết Phi Bằng kinh ngạc hỏi “Cô quen cha ta à?”
“Y có phải là Tuyết Mạn Thiên không?”
Tuyết Phi Bằng vô cùng kinh ngạc, Tuyết Mạn Thiên đúng là cha y.
Nữ nhân kia không chờ Tuyết Phi Bằng trả lời đã nói tiếp “Thật ra y nên đổi một cái tên khác”.
Tuyết Phi Bằng buột miệng hỏi “Tại sao?”
“Câu ấy thì ngươi nên về hỏi lại cha ngươi”.
Tuyết Phi Bằng hỏi dò “Rốt lại cô là thế nào với...”.
“Có thể nói là bạn bè”, nữ nhân kia giơ tay khẽ vén mái tóc xõa xuống vai “Có thể y sẽ không thừa nhận, nhưng sự thật rốt lại là sự thật, sự thật không thể thay đổi”.
Tuyết Phi Bằng hỏi “Vậy cô...”.
“Ta không có tên họ, có điều, chỉ cần ngươi nói tới với y, nhất định y sẽ nhớ ra”.
“Ta phải nói thế nào?”
Câu ấy tuy Tuyết Phi Bằng chưa nói ra miệng, nhưng ánh mắt đã biểu lộ ra.
Nữ nhân kia đã nói tiếp “Vì khuôn mặt của ta rất đặc biệt”.
“Đặc biệt chỗ nào?”, Tuyết Phi Bằng nhìn chằm chằm.
Nữ nhân kia cười nói “Ngươi nhìn thấy khuôn mặt ta có giống tranh vẽ không?”
Tuyết Phi Bằng bất giác nói “Rất giống”.
“Đó là sự thật”, câu ấy của nữ nhân kia rất kỳ lạ.
Tuyết Phi Bằng không nói gì.
“Không tin à?”, nữ nhân kia lấy trong tay áo ra một chiếc khăn thêu.
Đó là một chiếc khăn thêu màu xanh, hình thêu trên đó không phải là hoa, cũng không phải là chim.
Là một con quái vật đầu người thân rắn cánh dơi móng chim, xem ra rất giống một con dơi.
Dưới ánh trăng, Tuyết Phi Bằng nhìn thấy rất rõ, nhưng không nhận ra nữ nhân này rốt lại muốn làm gì.
Nữ nhân kia đưa cái khăn thêu lên, khẽ áp vào Mi tâm, nói tiếp “Hai hàng lông mày này có thể rơi xuống, ngươi có muốn thử không?”
Tuyết Phi Bằng kinh ngạc nói “Cô...”.
“Ta thấy ngươi không có can đảm làm chuyện ấy”, nữ nhân kia cười duyên dáng nói “Để ta tự làm thì hay”.
Tiếng cười của nàng thủy chung vẫn như lục lạc bạc, vô cùng dễ nghe, nhưng Tuyết Phi Bằng nghe tới chỉ thấy trong lòng lạnh buốt.
Nữ nhân kia cười xong đã lấy chiếc khăn vén tóc qua hai bên, vừa động một cái, con quái vật thêu trên chiếc khăn đã như muốn xòe cánh bay ra.
Nét thêu tinh tế, quả thật hiếm có.
Tuyết Phi Bằng lúc ấy mới lưu ý tới cái đầu người của con quái vật, mặt mũi đều trong trơn.
Nữ nhân kia lập tức vuốt một cái rồi buông tay, Tuyết Phi Bằng lập tức phát giác ra đôi mày cong như vầng trăng của nữ nhân đã hoàn toàn biến mất.
Tướng mạo của nàng vốn xinh đẹp tới mức có phần yêu dị, hiện tại không có lông mày, lại càng thêm vẻ yêu dị.
Tuyết Phi Bằng giật nảy mình nhìn nữ nhân.
“Mắt, mũi cũng thế”, nữ nhân kia dùng hành động chứng minh lời nói, lại đưa chiếc khăn thêu lên, ung dung vuốt sạch mắt mũi, chỉ còn cái miệng.
Tuyết Phi Bằng trước nay chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt như thế, trong chớp mắt ấy cảm giác của y cũng không biết là kinh ngạc hay hoảng sợ.
Nữ nhân kia cười nói tiếp “Cả cái miệng này nếu vuốt đi cũng không có gì khó, dù sao không có miệng ta cũng vẫn có thể nói chuyện”.
Câu nói chưa dứt, nàng lại vuốt cái miệng đi, khuôn mặt đã trở thành một khoảng trống trơn.
Tuyết Phi Bằng trong đầu nổ tung, quát “Rốt lại cô là ai?”
Nữ nhân kia không đáp mà hỏi lại “Khuôn mặt ta có phải rất đặc biệt không?”
Tuyết Phi Bằng không thể không gật đầu.
Nữ nhân kia lại nói “Ngươi đã biết về tới nhà phải nói gì chưa?”
Tuyết Phi Bằng cười nhạt “Ta thấy chẳng qua là cô đeo một cái mặt nạ trống trơn lên mặt”.
Nữ nhân kia nói “Nếu là mặt nạ thì ta làm sao nhìn thấy ngươi?”
Tuyết Phi Bằng lại vừa ngạc nhiên vừa sợ sệt, nói “Cô làm như thế này là có mục đích gì?”
“Ta đã nói rất rõ rồi”.
“Cô đã là bạn của gia phụ, tại sao không đích thân tới gặp ông?”
“Chỉ vì ta là một người bạn mà y không thích có”, nữ nhân kia cười nói tiếp “Ta sẽ đích thân tới gặp y, nhưng không phải bây giờ”.
Tuyết Phi Bằng càng nhìn càng thấy trong lòng lạnh buốt, nghiến răng một cái, quát “Nói tên cô ra, nói!”
Nữ nhân kia hai tay ôm mặt nói “Ta không có mặt mũi, người quen ta đều gọi ta là Vô Diện”.
Tuyết Phi Bằng tức giận nói “Lại có một cái tên như thế à?”
Nữ nhân kia lại cất tiếng cười.
Tiếng cười của nàng có lúc dường như cũng không khác tiếng khóc lắm.
Tuyết Phi Bằng nhất thời không biết làm sao.
Vô Diện cười nói tiếp “Nói với Tuyết Mạn Thiên cha ngươi là ta tới rồi, những người khác cũng đều tới rồi”.
“Những người khác à?”
Vô Diện không nói gì nữa, xoay người cất bước, nàng thân hình yểu điệu, tư thế đẹp đẽ.
Tuyết Phi Bằng vội quát một tiếng “Khoan đi đã!”
Vô Diện ứng tiếng dừng bước, không quay đầu lại, hỏi “Ngươi muốn gì?”
Tuyết Phi Bằng trầm giọng nói “Xem hành động của cô như thế thì cũng chẳng phải là người tốt lành gì, tìm cha ta nhất định là muốn gây rắc rối”.
“Thế thì sao?”
“Ta sẽ bắt cô về”.
“Làm thế nào để bắt?”. Vô Diện hỏi lại.
Tuyết Phi Bằng giọng nói càng trầm “Tốt nhất là cô ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không thì đừng trách ta...”.
“Dùng võ lực à?”, Vô Diện vẫn không quay người lại.
Tuyết Phi Bằng buông một tiếng “Không sai!”, tay phải đã đè lên chuôi kiếm.
Vô Diện mường tượng như có mắt sau lưng, lập tức nói “Kiếm thuật của Tuyết Mạn Thiên rất không kém, ngươi là con của y đương nhiên cũng rất không kém đây”.
Tuyết Phi Bằng nói “Đương nhiên”.
Vô Diện cười nói tiếp “Có một chuyện có lẽ ngươi chưa biết, kiếm của Tuyết Mạn Thiên tuy nhanh, nhưng vẫn chưa nhanh bằng thân hình ta đâu”.
Tuyết Phi Bằng không tin, trước nay y vẫn coi kiếm thuật của cha y là thiên hạ vô song.
Ngay chính cha y đối với kiếm thuật của mình cũng đầy lòng tự tin.
Y cười nhạt nói “Thật à?”
Vô Diện nói “Ngươi không ngại gì cứ thử một lần xem”.
Tuyết Phi Bằng nói “Đúng là ta đang có ý ấy”.
“Vậy sao còn chưa tuốt kiếm”, Vô Diện lại thúc giục Tuyết Phi Bằng.
Tuyết Phi Bằng lạnh lùng nói “Nếu làm cô bị thương...”.
“Thế thì chỉ cần có thể đi được ta sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn không tới một trăm dặm chung quanh đây nữa”.
Tuyết Phi Bằng nói “Thế thì sao?”
“Thì cha ngươi ít nhất cũng sống thêm được vài năm nữa”.
“Cái gì?”, Tuyết Phi Bằng ánh mắt chợt lạnh lẽo “Ta thấy chỉ e cô không phải là bạn bè của gia phụ”.
“Bạn bè có lúc cũng chính là kẻ thù đấy”.
“Rốt lại cô đã thừa nhận rồi”, Tuyết Phi Bằng tay phải rung một cái, soảng một tiếng, tuốt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.
“Trẻ con rốt lại vẫn là trẻ con, không biết trời cao đất dày”, nữ nhân Vô Diện vẫn quay lưng lại Tuyết Phi Bằng “Ngươi nên biết, kiếm không tuốt ra khỏi vỏ thì thôi, chứ một khi đã tuốt ra thì cho dù vốn khong có gì nguy hiểm cũng sẽ trở thành có nguy hiểm đấy”.
Tuyết Phi Bằng trầm giọng nói “Nếu cô có bản lãnh, thì chỉ cần giết ta thôi”.
“Coi chết như về, quả nhiên không thẹn là con em Tuyết gia”, Vô Diện cười hỏi “Nếu ta giết ngươi, thì tìm ai đưa tin cho Tuyết Mạn Thiên?”
Tuyết Phi Bằng cười nhạt nói “Rút binh khí của cô ra đi”.
“Ngươi muốn động thủ thật sao?”
“Ai nói đùa với cô chứ?”
Vô Diện thong thả quay người lại, khuôn mặt của nàng vẫn một khoảng trống trơn “Xem ra ta không ra tay thì ngươi vẫn không chịu tâm phục đâu”.
Tuyết Phi Bằng thanh kiếm chỉ thẳng vào Vô Diện, nói “Bớt rườm lời đi, rút binh khí ra”.
“Đối với ngươi cần gì phải dùng binh khí”.
“Đó là cô tự tìm cái khổ, không trách gì được ta”.
“Tới đây”, Vô Diện đột nhiên vẫy tay.
Tuyết Phi Bằng ứng tiếng từ lưng ngựa vọt lên, cả người lẫn kiếm lăng không bắn tới, thân hình mau lẹ, tốc độ cũng không chậm.
Vô Diện lại như không nhìn thấy, vẫn đứng yên ở đó.
Tuyết Phi Bằng trên không quát một tiếng “Xem kiếm!”, một kiếm đâm mau vào vai trái Vô Diện.
Cũng chính trong chớp mắt ấy, thân hình Vô Diện như quỷ mị chớp lên một cái, lật tay đánh ra hai chưởng.
Bàn tay của nàng trắng muốt như ngọc, nhưng vừa vỗ ra thì kình phong rít lên, Tuyết Phi Bằng một kiếm đâm trượt, kiếm thế lại bị hai chưởng phong chết.
Y hừ lạnh một tiếng, thân hình biến đổi ba lần, đâm bên trái bảy kiếm, bên phải tám kiếm, lăng không lật mạnh người một cái, lại phóng xuống một kiếm.
Vô Diện tấm áo trắng bay tung, nhẹ nhàng như chim tránh khỏi mười sáu kiếm.
Trên mặt nàng tuy không có mắt, nhưng so với người có mắt còn nhìn thấy rõ hơn, sự biến hóa trên thanh kiếm của Tuyết Phi Bằng mường tượng như nàng đều đã biết trước.
Nhưng Tuyết Phi Bằng lại không nhận ra sự biến hóa của thân hình nàng, cũng không hiểu được nữ nhân không có mặt mũi này làm thế nào mà tránh được kiếm của y.
Kiếm của y hoàn toàn không chậm lại, thân hình rơi xuống, kiếm đã từ dưới nách trái đâm ra, nghiêng người phóng kiếm, đến khi chạm đất đã đánh ra mười một kiếm.
Vô Diện thân hình như mây trôi nước chảy, lùi ra ba trượng, liên tiếp tránh khỏi mười hai kiếm, ưỡn lưng một cái, lại tránh qua một kiếm của Tuyết Phi Bằng bất ngờ đánh tới.
Tuyết Phi Bằng vận khí, tung người, người và kiếm như mũi tên lìa dây cung, lại đuổi theo đánh ra một kiếm.
Một kiếm này đã mạnh lại nhanh, phóng vào giữa ngực Vô Diện.
Vô Diện thân hình trong chớp mắt ấy vọt mau lên, lật lại một cái lại lật qua thanh kiếm của Tuyết Phi Bằng.
Nàng cũng theo nhát kiếm ấy bay ra.
Tuyết Phi Bằng mấy lần nhìn thấy thân pháp mau lẹ ấy, chỉ thấy trước mắt bóng người chớp lên, kiếm đâm trượt, Vô Diện đã đứng trên sống kiếm của y.
Lòng bàn tay của y lập tức ướt đẫm mồ hôi, tay phải vội rút kiếm về, chưởng trái đánh mau ra.
Quyền chưa tới, Vô Diện thân hình đã rời khỏi sống kiếm, phơ phất bay lên bức tường cao bên cạnh.
Tuyết Phi Bằng thu kiếm lùi lại, quát lớn “Xuống đây!”
Vô Diện cười đáp “Mới rồi nếu ta trả đòn, thì ít nhất ngươi cũng đã chết bảy lần rồi”.
Tuyết Phi Bằng khuôn mặt xám xanh, nói “Tại sao cô không trả đòn?”
“Không phải ta đã nói trước rồi sao”.
Tuyết Phi Bằng hừ lạnh một tiếng, đang định sấn tới, Vô Diện lại nói tiếp “Tuyết Mạn Thiên không phải là kẻ vô lại, con y chắc cũng không phải”.
Hai câu ấy giống như hai cái đinh đóng chặt hai chân Tuyết Phi Bằng xuống đất.
Tuyết Phi Bằng không động đậy, Vô Diện lại nhích động, hai tay áo giương ra, giống như một con dơi lướt lên mái hiên cách đó hai trượng.
Mặt trăng đúng ở phía ấy, trông nàng giống như muốn bay vào mặt trăng.
Tuyết Phi Bằng bất giác di động thân hình đuổi theo vài bước, y vừa nhích động, Vô Diện đã di động.
Lần này thì nàng biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng không bay vào mặt trăng, chỉ là bay qua nóc nhà, bay tới chỗ Tuyết Phi Bằng không nhìn thấy được.
Tuyết Phi Bằng không đuổi theo vì biết đuổi theo không kịp, đứng ngẩn ra ở đó.
... Tại sao lại có loại khinh công như thế, loại nữ nhân như thế?
Làn mù đêm trên phố dài dần dần dày đặc.
Gió thổi qua, Tuyết Phi Bằng liên tiếp rùng mình hai cái, lúc ấy y mới phát giác ra là lưng áo đã ướt đẫm.
Y cơ hồ cho rằng mới rồi vừa nằm mơ, thấy một trường ác mộng.
... Nữ nhân kia rốt lại là người gì của gia phụ?
Ý nghĩ vừa xoay chuyển, y thu kiếm chạy trở lại, nhảy lên lưng ngựa, quát khẽ một tiếng thúc ngựa phóng đi.
... Chỉ có hỏi cha mới biết rõ.
Ngựa phóng nhanh, Tuyết Phi Bằng nôn nóng trở về nhà.
Ngoài trấn gió càng gấp, mù càng dày.
Ánh trăng nhàn nhạt, chiếc cầu đá dưới ánh trăng giống như một chiếc thắt lưng ngọc vắt ngang dòng sông.
Nước chảy róc rách, giống như tiếng đàn cầm, lại giống tiếng sáo trời.
Tuyết Phi Bằng phóng ngựa tới cạnh cầu, đột nhiên kìm ngựa lại, dưới ánh trăng y nhìn thấy rất rõ nữ nhân không có lông mày lông mi, mắt mũi, miệng môi kia đang ngồi trên lan can cầu.
Trên đầu nàng lại thêm một chiếc khăn đen.
... Chẳng lẽ cô ta lại đổi ý?
Tuyết Phi Bằng nắm chặt chuôi kiếm, hít sâu một hơi, trầm giọng nói “Vô Diện”.
Vô Diện khuôn mặt trống trơn hướng về phía Tuyết Phi Bằng, nói “Sai rồi, ta không phải Vô Diện”.
Đó hoàn toàn không phải là thanh âm của Vô Diện, Tuyết Phi Bằng lập tức khẳng định.
Vì đó là giọng nam nhân, một giọng già nua.
Tuyết Phi Bằng mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Câu nói vừa dứt, người không mặt kia lại có thêm một cái đầu, Tuyết Phi Bằng lúc ấy mới phát giác ra, mới rồi y chỉ nhìn thấy một bức tranh quái vật đầu người thân rắn cánh dơi móng chim.
Bức tranh ấy thêu trên một tấm trường sam màu đen.
Y lại ngạc nhiên là tại sao người kia cúi đầu thấp như thế, rốt lại là đang nhìn cái gì.
Người kia ngẩng đầu lên, lập tức quay mặt lại, khuôn mặt giống như có tuyết phủ, nhưng hoàn toàn không phải trống trơn.
Đó là khuôn mặt của một người già, từ bề ngoài mà nhìn ít nhất cũng phải sáu bảy mươi tuổi.
Y hói nửa đầu, mớ tóc bạc lưa thưa được buộc lại bằng một sợi dây nhỏ, khuôn mặt đầy nếp nhăn như dùng dao khắc, xem ra hoàn toàn không giống thật.
Tuyết Phi Bằng liếc một cái đã nhìn thấy, trong lòng chợt lạnh buốt, cái làm y giật mình không phải là cái gì khác mà là đôi mắt của ông già.
Đôi mắt ấy hoàn toàn không có tròng đen, hoàn toàn trắng bạc, trong chớp mắt chuyển động, giống như hai tia chớp lóe lên.
Đương nhiên y không phải là Vô Diện nhưng nhất định có quan hệ với Vô Diện, vì hình thêu trên chiếc khăn của Vô Diện với trên tấm áo đen của y hoàn toàn giống nhau.
Đây hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, Tuyết Phi Bằng tuyệt đối có thể khẳng định.
Y lại hít sâu một hơi, nói “Ngươi là ai?”
Ông già nói “Lẽ ra ngươi đã nhận ra rồi chứ”.
Tuyết Phi Bằng cười nhạt nói “Nhận ra cái gì?”
Ông già nói “Chỗ đặc biệt trên mặt ta”.
Tuyết Phi Bằng nói “Chẳng lẽ khuôn mặt của ngươi cũng có thể tùy ý bóc đi?”
Ông già nói “Có lúc thì có thể, nhưng hiện tại thì không thể”.
Tuyết Phi Bằng nói “Toàn nói chuyện tào lao”.
Ông già cười rất kỳ quái, nói “Ta thấy ngươi cũng thế, thằng nhỏ ạ”.
Tuyết Phi Bằng cười nhạt.
Ông già nói tiếp “Quả thật ngươi không nhìn thấy à?”
Tuyết Phi Bằng quát “Nói!”
Ông già khẽ thở dài một tiếng, nói “Chẳng lẽ ngươi cũng như ta, tuy có mắt mà lại không tròng”.
“Có mắt không tròng?”, Tuyết Phi Bằng rốt lại đã hiểu.
Ông già cười nói tiếp “Ta tên Vô Châu”.
Tuyết Phi Bằng nói “Ngươi với Vô Diện là...”.
“Bọn ta là một bọn”, ông già lại cười, lúc y không cười xem ra còn dễ coi hơn lúc cười rất nhiều.
Tuyết Phi Bằng hỏi tiếp “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
Vô Châu nói “Nhờ ngươi mang một lá cờ lệnh về, giao lại cho Tuyết Mạn Thiên”.
Y lại thở dài một tiếng, nói tiếp “Chuyện này vốn Vô Diện có thể thu xếp ổn thỏa, nhưng đáng tiếc là con người ấy gần đây không những không có mạt mũi, mà cả gan ruột cũng đều không có”.
Câu nói vừa dứt, trên tay y đã có thêm một lá cờ nhỏ hình tam giác bằng vải trắng.
Lá cờ nhỏ ấy phất ra trong gió đêm, phần phật thành tiếng, trên lá cờ dùng chỉ gấm thêu hình một con quái thú. Con quái thú bằng chỉ gấm ấy thêu rất rực rỡ, tuy là ban đêm, dưới ánh trăng vẫn nhận ra màu sắc rõ ràng.
Tuyết Phi Bằng trên mặt đầy vẻ nghi cảm, nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ nói “Rốt lại đây là ý gì?”
Vô Châu nói “Có nói ngươi cũng không biết”.
Tuyết Phi Bằng nói “Tại sao ngươi biết là ta không biết?”
Vô Châu cười nói “Nếu biết, tại sao ngươi lại vô lễ như thế”.
Tuyết Phi Bằng quả thật không hiểu câu ấy.
Vô Châu kế đó quát một tiếng “Đón lấy!” rồi vung tay một cái, giống như có hai bàn tay vô hình bưng lá cờ đưa tới trước mặt Tuyết Phi Bằng.
Đó nếu không phải là ma pháp, thì chính là biểu hiện về nội công.
Loại nội công thế này, Tuyết Phi Bằng không những chưa nhìn thấy, mà cả nghe thấy cũng chưa.
Y tự nhiên đưa tay ra đón, rất dễ dàng cầm lấy lá cờ vào tay.
Vô Châu dặn “Đừng làm mất đấy”.
Tuyết Phi Bằng ngắm nghía lá cờ một lượt, không nhận ra gì khác lạ, bèn hỏi “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Không thể”, Vô Châu dứt khoát cự tuyệt.
Tuyết Phi Bằng ánh mắt lóe lên, lật tay nhét lá cờ vào một bên yên ngựa, nhảy xuống ngựa.
Vô Châu nhìn nhìn y, nói “Có phải ngươi cũng muốn thử qua bản lĩnh của ta một chút không?”
Tuyết Phi Bằng tay nắm chuôi kiếm, không trả lời.
Vô Châu cười nói tiếp “Có một chuyện ngươi nhất định phải hiểu rõ, ta không như Vô Diện, Vô Diện là một nữ nhân, có lúc cũng khó mà tránh khỏi mềm lòng một chút”.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Tuyết Phi Bằng lại như không nghe thấy gì, sãi chân bước lên một bước, lại thêm bước nữa.
“Con nghé mới sinh không kinh gì cọp, câu ấy quả nhiên có chút đạo lý”, Vô Châu chợt buông tiếng cười rộ.
Tiếng cười sắc nhọn như một mũi châm xé toạc không gian, y rung hai tay một cái, thân hình bay vọt lên không.
Chiếc áo rộng như hai cánh dơi, hai tay y mường tượng như móng chim, chỗ ngực áo phanh ra giống như có vẩy rắn, dưới ánh trăng chớp chớp ánh sáng màu xanh.
Vừa nhìn thoáng qua, trông y giống hệt một con quái thú đầu người thân rắn cánh dơi móng chim hóa thân.
Tuyết Phi Bằng thanh kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, điểm chân một cái, người và kiếm đồng thời như một chiếc cầu vồng lăng không bắn tới Vô Châu.
Vô Châu hai tay áo phất mạnh, trong tiếng phần phật bay ngược lại phía sau.
Tuyết Phi Bằng một kiếm đâm trượt, thân hình chênh chếch rơi xuống, ưỡn lưng một cái vươn tay ra, lại một kiếm phóng tới.
Nhát kiếm này nhìn thấy đã sắp trúng vào người Vô Châu, nào ngờ chát một tiếng, Vô Châu song chưởng một đẩy một vỗ, kẹp thanh kiếm giữa hai bàn tay.
Thân hình y vẫn bay về phía sau, nhưng Tuyết Phi Bằng lại cảm thấy một luồng lực đạo xô tới phía trước, tay phải chấn động, năm ngón lỏng ra, thanh kiếm cũng tuột khỏi tay.
Vô Châu song chưởng kẹp chặt thanh kiếm, lại bay ngược về phía sau hơn một trượng.
Keng keng keng ba tiếng, thanh kiếm đột nhiên gãy thành bốn đoạn, rơi lả tả xuống đất.
Vô Châu hai bàn tay lại rút mau vào ống tay áo, hai tay áo giang ra một cái, thân hình lại bay lên, chỉ trong phút chốc đã mất hút trong làn mù mờ mịt mênh mông.
Tuyết Phi Bằng nhìn thấy rất rõ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bắt đầu run lên.
Quái nhân này thân thủ quả thật vô cùng đáng sợ.
... Rốt lại họ là ai? Tới tìm cha rốt lại có mục đích gì?
Y càng nghĩ càng sợ, đột nhiên quay ngoắt lại, chạy tới chỗ con ngựa, phi thân nhảy lên yên, thúc ngựa phóng mau đi.
Cho dù là người lịch duyệt giang hồ, đột nhiên gặp phải hai người như thế, cũng khó mà không hoảng sợ.
Huống hồ là một thiếu niên hoàn toàn không có chút kinh nghiệm giang hồ nào như Tuyết Phi Bằng.
* * * * *
Đêm càng khuya.
Ánh trăng chênh chếch chiếu lên cửa sổ, cũng dời bóng khóm mai ngoài cửa sổ lên khung giấy dán cửa.
Giấy dán cửa sổ trắng bệch, bóng khóm mai cũng như vuốt quỷ, mường tượng lúc nào cũng có thể xé toạc lớp giấy thò vào, chụp cổ họng người ta, bắt linh hồn người ta.
Đó là thư trai của Tuyết Mạn Thiên.
Tuyết Mạn Thiên tuy linh hồn không bị bắt, cổ họng cũng không bị chụp, nhưng hơi thở đã biến thành gấp rút.
Sắc mặt y còn trắng hơn cả giấy dán cửa sổ, dáng vẻ cũng như vừa nhìn thấy ma.
Đó là sau khi nghe Tuyết Phi Bằng kể lại mọi chuyện, sắc mặt y mới trở thành như thế.
Tuyết Phi Bằng đang đứng trước mặt y.
Mỗi một chi tiết, Tuyết Phi Bằng đều kể lại rất rõ ràng.
Lúc y tìm tới chỗ Tuyết Mạn Thiên, Tuyết Mạn Thiên đang vẽ tranh trong thư trai, mà còn đang vẽ sắp xong.
Hiện tại bức tranh ấy đã phải vẽ lại lần nữa.
Lúc Tuyết Phi Bằng bước vào, Tuyết Mạn Thiên hoàn toàn chưa như thế, mà khí định thần nhàn, tiếp tục công việc.
Y cũng không để ý tới dáng vẻ của Tuyết Phi Bằng.
Dáng vẻ căng thẳng của Tuyết Phi Bằng, đối với y mà nói thì không đáng gì, vì y hoàn toàn không quên rằng đây là lần đầu tiên Tuyết Phi Bằng ra ngoài trấn du ngoạn.
Một đứa nhỏ trước nay chưa từng ra khỏi cửa, đối với rất nhiều sự tình khó mà tránh khỏi chuyện bé xé ra to.
Nhưng y không bao giờ ngờ rằng Tuyết Phi Bằng lại gặp phải chuyện như thế.
Nghe tới đoạn nữ nhân kia hoàn toàn không có mặt mũi, khuôn mặt của y cũng dường như biến mất mà thay vào đó là khuôn mặt của một người khác.
Trước nay Tuyết Phi Bằng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của cha khó coi tới như thế.
Toàn bộ da thịt trên mặt Tuyết Mạn Thiên trong chớp mắt ấy mường tượng như co rút cả lại, sau đó đột nhiên buông lỏng ra, từng tấc từng phân đều bắt đầu giật giật.
Đến khi Tuyết Phi Bằng đưa lá cờ nhỏ màu trắng vào tay y, ngọn bút vẽ trong tay y cũng không giữ được nữa, rơi xuống bức tranh.
Ngọn bút đẫm mực, bắn tóe ra trên bức tranh, nhưng Tuyết Mạn Thiên hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhìn đăm đăm vào hai con quái vật thêu bằng chỉ gấm trên lá cờ trắng.
Ánh mắt của Tuyết Phi Bằng lại rơi trên mặt Tuyết Mạn Thiên, y thấy rõ sự sợ hãi trong lòng Tuyết Mạn Thiên.
Tuyết Mạn Thiên chỉ lắng nghe, không hề hỏi câu nào, hai tay cầm lá cờ vải màu trắng, dáng vẻ dường như đã bình tĩnh trở lại.
Tuyết Phi Bằng lập tức hỏi “Cha, rốt lại họ là ai?”
Tuyết Mạn Thiên như vừa tỉnh mộng, cười gượng một tiếng, nói “Chẳng phải họ đã nói rất rõ với ngươi rồi sao, một người tên Vô Diện, một người tên Vô Châu”.
Tuyết Phi Bằng hỏi tiếp “Nữ nhân Vô Diện kia quả thật không có mặt mũi à?”
Tuyết Mạn Thiên bất giác ứng tiếng “Người có mặt mũi có lúc cũng sẽ không có mặt mũi...”.
Tuyết Phi Bằng lại hỏi “Có phải là cô ta mang mặt nạ không?”
Tuyết Mạn Thiên không trả lòi.
Tuyết Phi Bằng nói “Con không tin người ta lại không có mặt mũi, cha, trong chuyện này có phải có bí mật gì không?”
Tuyết Mạn Thiên lập tức trả lời “Không có đâu”.
Y trả lời rất dứt khoát, rất mau mắn, nhưng Tuyết Phi Bằng nghe xong lại có một cảm giác không thật.
Trước nay y rất tin cha y, bất kể cha y nói gì, y cũng tin tưởng không hề nghi ngờ, chỉ có lần này là ngoại lệ.
Ngay chính y cũng không biết mình lại có cảm giác không thật.
Tuyết Mạn Thiên dường như nhìn thấy rõ sự ngờ vực trong lòng Tuyết Phi Bằng, cười gượng một tiếng, định nói lại thôi.
Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Còn Vô Châu kia con cũng không tin”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Hai tròng mắt của y tuy xem ra quả thật chỉ có tròng trắng, nhưng nếu quả thật y không có tròng mắt thì làm sao tránh được thanh kiếm của con”.
Tuyết Mạn Thiên nói “Đó chỉ vì võ công của ngươi quả thật kém y quá xa”.
Tuyết Phi Bằng nói “Hài nhi chỉ là nhất thời sơ suất”.
Tuyết Mạn Thiên ngắt lời y, nói “Nếu ngươi cũng không nhận ra điều đó, thì tuy ngươi có mắt nhưng có khác gì một kẻ mù đâu”.
Tuyết Phi Bằng cúi đầu xuống.
Tuyết Mạn Thiên nói tiếp “Tài không bằng người hoàn toàn không phải là một chuyện đáng xấu hổ, mà không biết hăng hái tiến lên mới là chuyện đáng xấu hổ”.
Tuyết Phi Bằng khom người nói “Hài nhi biết rồi”.
Tuyết Mạn Thiên trầm giọng nói “Vậy thì bắt đầu từ sáng mai, ngươi phải dụng công luyện tập gấp đôi, không được lười biếng nữa”. Y chợt buông tiếng cười, nói “Ngươi ra ngoài lần này cũng hay, ít nhất hiện tại ngươi đã biết rõ sở học của mình còn chưa đủ để đi lại trên giang hồ, nói ra thì quả thật ta cũng nên đa tạ họ”.
“Họ à?”, Tuyết Phi Bằng hỏi “Cha là nói Vô Diện và Vô Châu à?”
Tuyết Mạn Thiên gật đầu, thong thả bước ra phía cửa sổ, tấm lưng còng xuống đã thẳng lên như ngọn bút.
Tuyết Phi Bằng vừa đi vừa chạy theo bên cạnh hỏi “Rốt lại họ là ai?”
Tuyết Mạn Thiên không trả lời, đi thẳng ra cửa thư trai, hít sâu một hơi.
Thân hình y hoàn toàn không cao lớn, tướng mạo cũng hoàn toàn không dữ tợn, ba chòm râu dài, ăn mặc như nho sĩ, bất kể nhìn thế nào cũng không giống một người trong võ lâm, nhưng lại thân mang tuyệt kỹ.
Tuyết Phi Bằng trước nay chưa bao giờ hỏi một thân võ công của cha y là học được từ môn phái nào.
Hiện tại y chợt muốn biết, nhưng y không hỏi, chỉ im lặng đi theo Tuyết Mạn Thiên.
Tuyết Mạn Thiên bước chân không ngừng, ra khỏi thư trai, bước về phía một khu viện ngoài thư trai..
Bốn phía khu viện đều trồng trúc, gió đêm thổi qua, tiếng trúc rì rào như sóng từng trận từng trận vang lên.
Tuyết Mạn Thiên hai tay vẫn cầm lá cờ vải trắng, rốt lại đã dừng lại giữa viện.
Ánh trăng phủ lên toàn thân y, y ngước mắt nhìn lên trời, chợt nói “Hôm nay là ngày mười bốn”.
Tuyết Phi Bằng nói “Không sai”.
“Mười lăm trăng tròn, ánh trăng đêm mai nhất định sẽ đẹp hơn nhiều”, Tuyết Mạn Thiên chợt thở dài.
Tuyết Phi Bằng hỏi dò “Cha cảm khái chuyện gì vậy?”
Tuyết Mạn Thiên lại hỏi “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy”, Tuyết Phi Bằng càng ngạc nhiên.
“Một người mười bảy tuổi thì phải biết tự chiếu cố cho mình”.
“Hài nhi biết mà”.
Tuyết Mạn Thiên cười cười, ánh mắt nhìn xuống dời qua mặt Tuyết Phi Bằng “Chỉ là tính tình ngươi quá hấp tấp, nếu có thể sửa chữa khuyết điểm ấy thì cha rất yên tâm”.
Tuyết Phi Bằng ngạc nhiên hỏi “Cha nói thế là có ý gì?”
“Không có gì”, Tuyết Mạn Thiên ngừng lại một lúc rồi trầm giọng nói “Có thể cha phải ra ngoài một chuyến, chuyện ở nhà giao lại cho Hồ quản gia và ngươi”.
Tuyết Phi Bằng ngẩn ra, nói “Vậy cha...”.
Tuyết Mạn Thiên ngắt lời “Hồ Kỳ theo ta đã bấy nhiêu năm, có thể tin cậy, có chuyện gì không giải quyết được, chắc y cũng có thể đưa ra một ý kiến để ngươi cân nhắc”.
Tuyết Phi Bằng ngẩn ra lắng nghe, không hề nói chen vào, Tuyết Mạn Thiên nói tiếp “Có điều y cũng đã lớn tuổi rồi, trí nhớ tự nhiên cũng suy giảm một chút, hành động đương nhiên cũng không mau lẹ như ngươi, ngươi cũng đừng trách y”.
Tuyết Phi Bằng nghe thấy đột nhiên có một cảm giác bất tường, từ khi sinh ra đến nay quả thật đây là lần đầu tiên y nghe Tuyết Mạn Thiên nói những lời như thế.
Đó quả thật rất giống lời trối trăn của một người sắp chết.
Tuyết Mạn Thiên lại nói tiếp “Từ trước đến nay ta đều nghiêm cấm ngươi ra ngoài là vì lo ngươi gây ra tai họa, sau khi ta đi rồi, tốt nhất ngươi nên ở trong nhà”.
Tuyết Phi Bằng rốt lại không nhịn được lên tiếng “Rốt lại cha định đi đâu?”
Tuyết Mạn Thiên trầm ngâm nói “Chuyện đó ngươi không cần đếm xỉa tới”.
“Vậy nếu muốn tìm cha thì...”.
“Ngươi cũng không cần tìm ta, nếu sự tình thuận lợi thì ta sẽ rất mau lẹ trở về thôi”.
“Là sự tình gì?”, Tuyết Phi Bằng hỏi riết tới.
Tuyết Mạn Thiên nói “Ta muốn đi tìm vài người bạn”.
Tuyết Phi Bằng bất giác nhớ lại hai người Vô Diện và Vô Châu “Có phải là họ không?”
Tuyết Mạn Thiên im lặng gật đầu.
Tuyết Phi Bằng lại hỏi ngay “Rốt lại họ là ai? Tại sao trước nay không hề nghe cha nói tới?”
Tuyết Mạn Thiên nói “Vì trước nay ta cho rằng họ đã không còn sống nữa mà đã chết rồi, vả lại những chuyện về họ quả thật cũng không có gì đáng nói”.
Tuyết Phi Bằng thấy rõ Tuyết Mạn Thiên không muốn nói nhiều với y, cũng biết không thể cưỡng ép, bèn hỏi qua chuyện khác “Vậy cha định lúc nào lên đường?”
“Trong vòng ba ngày”, Tuyết Mạn Thiên ánh mắt rơi xuống lá cờ vải trắng trên tay.
Gió thổi mạnh, lá cờ vải trắng phần phật bay tung.
Tuyết Phi Bằng ánh mắt lại chuyển qua lá cờ vải trắng, không chờ y lên tiếng, Tuyết Mạn Thiên đã nói “Lẽ ra họ nên đích thân tới đưa lá cờ này cho ta, nếu họ làm như thế thì ít nhất sự tình cũng sẽ đơn giản hơn nhiều”.
Tuyết Phi Bằng nói “Lá cờ này có phải là một loại tín vật không?”
Tuyết Mạn Thiên đáp “Không sai”.
Tuyết Phi Bằng lại hỏi “Vậy hai người ấy...”.
“Họ chỉ là hai tên nô tài”, Tuyết Mạn Thiên lạnh lùng cười một tiếng.
“Là nô tài của ai? Là của chủ nhân lá cờ trắng này à?”
Tuyết Mạn Thiên không trả lời, nhưng dáng vẻ giống như thừa nhận.
“Nhưng chủ nhân lá cờ trắng này là ai?”
Tuyết Mạn Thiên nói “Chính là thêu trên lá cờ đấy”.
Tuyết Phi Bằng sửng sốt “Là con quái vật đầu người thân rắn cánh dơi móng chim này à?”
Tuyết Mạn Thiên lại im lặng, chỉ thở dài một tiếng.
“Thế thì là cái gì?”, Tuyết Phi Bằng quả thật khó mà tin được.
Tuyết Mạn Thiên hoàn toàn không giải thích, chợt xua tay nói “Không còn sớm nữa, sao ngươi chưa về phòng nghỉ ngơi đi?”
Tuyết Phi Bằng nói “Vậy cha...”.
Tuyết Mạn Thiên lại xua tay nói “Có chuyện gì sáng mai sẽ nói”.
Tuyết Phi Bằng cũng nhận ra Tuyết Mạn Thiên tâm tình không thoải mái, không dám trái ý, mang đầy lòng nghi cảm bước đi.
Tuyết Mạn Thiên đưa mắt nhìn theo Tuyết Phi Bằng, thở dài một tiếng, đương nhiên y biết rõ sự trả lời của mình khó có thể làm Tuyết Phi Bằng thỏa mãn.
Nhưng ngoài cách ấy ra, y còn có thể nói gì được?
Gió đêm thổi tung khăn áo của y, nhưng không thổi tan nét lo lắng giữa hai hàng chân mày y, y ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt tắm trong ánh trăng, cũng trắng bệch như màu lá cờ vải trắng trong tay y.
Lá cờ bay phần phật trong gió, con quái thú giống như gọi tới là ra.
Rốt lại đó là cái gì?
* * * * *
Đêm ấy y ngủ không yên, không ngừng nằm mơ thấy ác mộng, trước đêm ấy y đã trải qua cuộc sống rất yên ổn, một thân võ công cũng trong đêm ấy mới có cơ hội thi triển.
Tuy y thua rất thê thảm, nhưng y hoàn toàn không để bụng, vì y biết võ công và kinh nghiệm của mình quả thật vẫn không đủ. Mà y cũng biết rõ hai cao thủ đã gặp đêm qua quả thật rất cao cường, nên người y lo lắng chỉ là cha y.
Y mang đầy lòng nghi cảm vào giấc mơ, tỉnh dậy trong lúc hoảng sợ, trong chớp mắt trước khi tỉnh dậy, y mơ thấy con quái thú đầu người thân rắn cánh dơi móng chim kia đang lăng không vọt tới vồ y.
Y hoảng sợ mở to mắt, lập tức phát giác đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, sau đó lại phát giác lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngẩn ra một lúc, y thở dài một tiếng, nhảy xuống giường, bước ra cửa sổ, đẩy cánh cửa ra.
Gió sớm thổi thốc vào mặt, Tuyết Phi Bằng tinh thần chợt phấn chấn, tiện tay cầm một cái áo khoác, lại rút một thanh trường kiếm treo trên tường xuống, bước tới đẩy cửa, vốn định ra viện luyện kiếm một lúc, nào ngờ vừa đẩy cánh cửa ra một nửa thì nhìn thấy một bóng người như cánh chim lướt cạnh bức tường cao bên kia.
Bóng người ấy xem ra khá quen thuộc, Tuyết Phi Bằng cơ hồ lập tức khẳng định, đó chính là Tuyết Mạn Thiên cha y.
Y ngẩn ra, thân hình lập tức triển khai, lướt qua phía bức tường.
Bức tường cao ấy không làm khó được y, y lướt lên tới đầu tường, đưa mắt nhìn ra thì người kia đã cách đó vài trượng.
Người ấy một thân áo gấm, trên lưng đeo một cái bao phục bằng gấm, một thanh trường kiếm, tuy không khai triển khinh công nữa, nhưng bước chân di động rất mau lẹ.
Tuyết Phi Bằng lập tức quyết định, lập tức nhảy xuống tường đuổi theo.
Y hành động vô cùng cẩn thận, ra sức lợi dụng cây cối chung quanh che chắn, việc làm ấy đối với mà nói là lần đầu tiên, nhưng y dường như đột nhiên đã học được rất nhiều, cẩn thận nơm nớp rón rén đi theo phía sau.
Người áo gấm bước đi, giống như đã phát giác được, đột nhiên ngoảnh lại, y không nhìn thấy Tuyết Phi Bằng, nhưng Tuyết Phi Bằng lại nhìn thấy mặt y.
Quả thật đúng là Tuyết Mạn Thiên!
Trong chớp mắt ấy, trái tim Tuyết Phi Bằng cơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực, y núp trong một lùm cây, vừa định rẽ ra bước lên, thì nhìn thấy Tuyết Mạn Thiên quay lại, đời nào còn dám động đậy.
Gió thổi lá cây thưa thớt, cũng thổi tung tâm tình của Tuyết Phi Bằng, y chợt muốn xông ra hỏi rõ cứu cánh.
Nhưng y còn chưa quyết định, Tuyết Mạn Thiên đã quay người cất bước, tiếp tục đi về phía trước.
* * * * *
Tuyết Mạn Thiên đột nhiên quay đầu, hoàn toàn không phải vì phát giác ra có người theo dõi, mà hoàn toàn là một hành động vô ý thức. Y chọn thời điểm này ra đi mục đích là để tránh khỏi bị người ta phát giác nên vượt tường ra chứ không dùng ngựa. Tuy đã một đêm không ngủ, nhưng đối với y mà nói, tựa hồ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là hai hàng chân mày nhíu lại suốt một đêm, hiện tại mường tượng như đã dính luôn vào một chỗ. Bước chân của y tuy nhanh, nhưng sau khi nhảy qua tường vẫn chưa thi triển khinh công. Chỉ vì trước mặt y là một con đường xa xôi, qua một đêm thận trọng suy nghĩ, y mới quyết định chọn lúc này ra đi, nhưng không ngờ rằng lại bị Tuyết Phi Bằng phát giác theo dõi phía sau. Y đã rời khỏi giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ vốn phong phú nhưng hiện tại đã sa sút. Huống hồ y lòng đầy tâm sự, tinh thần hoảng hốt, nên thủy chung không hề phát giác ra bị Tuyết Phi Bằng theo dõi.
----------------
Thẩm Thăng Y truyền kỳ hệ liệt gồm 24 “vụ án” có liên quan với nhau được xuyên suốt bởi một nhân vật là hiệp khách Thẩm Thăng Y.
24 vụ án ấy gồm:
1. Ngân Kiếm Hận.
2. Thập Tam Sát Thủ.
3. Bạch Tri Thù.
4. Tương Tư Phu Nhân.
5. Họa Mi Điểu.
6. Vô Song Phổ.
7. Phượng Hoàng Kiếp.
8. Thiên Đao.
9. Thất Dạ Câu Hồn.
10. Vô Trường Công Tử.
11. Ngân Lang.
12. Tử Vong Điểu.
13. Ngọc Thanh Đình.
14. Đồ Long.
15. Quỷ Tiêu.
16. Quỷ Huyết U Linh.
17. Huyết Biển Bức.
18. Truy Lạp Bát Bách Lý.
19. Phong Lôi Dẫn.
20. Ma Đao.
21. Lôi Đình Thiên Lý.
22. Khô Lâu Sát Thủ.
23. Tiêu Hồn Lệnh.
24. Phong Thần Thất Giới.