Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lớp3 khối 12.

Một đôi chân dài gác lên mặt bàn học, chiếc quần đồng phục màu xanh lam đậm bị đè tạo ra nếp nhăn, nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại coi như không thấy.

Anh chàng với mái tóc màu vàng đầy ngang bướng có vẻ như đang chìm trong cơn tức giận vì một chuyện nào đó, mà ngọn nguồn tạo nên mọi cảm xúc đó, giống như.. đến từ cậu.

Cậu, Tạ Ninh.

5 năm liền đều là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, tài đức vẹn toàn, ngoại hình xinh đẹp, từ nhỏ đến lớp chưa tùng gây chuyện ' con nhà người ta' Tạ Ninh.

"Nghe nói mày là cái thằng nhà giàu mới nổi đã ôm được đùi Đoàn Lăng? Thằng ẻo lả, mày meo* chui từ đâu tới đây?"

(*) đọc thêm vài chương nữa mọi người sẽ rõ hơn, bởi vì bạn này sợ ba nên không dám chửi bậy, nên nói lóng từ mẹ nó thành meo.

So với bộ dạng hùng hổ dọa người đến hỏi tội, thì cái giọng điệu của chân dài chỉ có thể miễn cưỡng coi là cường ngạnh, mà trong cái cường ngạnh này lại mang theo một ít ủy khuất khó mà phát hiện, giống như đang nói rằng ' rõ ràng ông đây mới là người tới trước'.

Tạ Ninh giống như một cái đĩa bị mắc kẹt ngồi trên ghế từng chút từng chút nhấc đầu lên, đối diện với chân dài cùng với mấy người có uất hận trong lòng đứng đằng sau nhìn có vẻ như là học sinh, từ tận đáy lòng cảm thấy có lẽ là bọn họ nhận sai người rồi.

Nếu như mà bọn họ không nhận sai người, thì chính là cậu đang nằm mơ, không biết chuyện gì đang xảy ra trong giấc mơ này, nhưng mà nó giống với bộ tiểu thuyết máu chó mà cậu đọc trước khi đi ngủ.

"Cho hỏi.. bạn là ai?" Cậu nuốt một ngụm nước bọt, lịch sự bắt chuyện.

Rầm rầm!

Một âm thanh lớn vang lên, bàn học bị đạp bay nửa mét, linh hồn nhỏ bé của Tạ Ninh bị dọa đến run rẩy, miệng khép chặt.

"Cái thằng ẻo lả này mày meo mà giả vờ! Đoàn Lăng chẳng qua là chơi đùa với mày thôi, mày cho rằng là bọn tao meo không dám đụng tới mày phải không?"

Chân dài lời nói ra nghe như uy hiếp, nếu mà không để ý tới tiếng nức nở đầy úy khuất của cậu ta.

Mấy người dám! Mấy người có gì không dám!

Tạ Ninh cúi đầu điên cuồng chửi thầm, không phải mấy người đụng rồi à.

Bắp chân truyền đến từng trận co rút đau nhói, chắc chắn là bị cái bàn va vào tím bầm chân, cậu không thể lấy một đấu mười mấy người, lúc này ngoại trừ uất ức ôm chân giả đáng thương, thì căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quan trọng nhất là, cậu đang chưa nắm rõ được tình huống lúc này, mình lúc này cuối cùng là đang nằm mơ, hay là đang mơ? *

(*) Cái này giống như là mơ trong mơ, như là bạn giật mình tỉnh giấc và làm những hoạt động như ngày thường, bạn sẽ cảm thấy giấc mơ này rất thật, nhưng lại chợt nhận ra đây chỉ là một giấc mơ và lại tiếp tục tỉnh giấc. [ Mọi người có thể tìm hiểu trên mạng] Vì mình cũng từng bị vài lần và cảm thấy rất khó chịu vì lúc tỉnh giấc cũng không biết là mình đã tỉnh hay vẫn đang mơ.

Trong ký ức, trường học phải là một nơi tốt đẹp, nghiêm túc và trang trọng, các bạn học sinh thân thiện và tốt bụng, là nơi thấy được lòng tốt vẫn tồn tại.

Nhưng hiện tại rõ ràng đang là giờ tự học buổi tối, cậu lại bị một đám học sinh vây trong phòng học, bốn phía rải rác vài bạn học đang ngồi, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ không để ý đến ánh mắt cầu xin của cậu.

Cái quần què gì đang xảy ra thế?

Bạn học trong lớp không đáng tin cậy, Tạ Ninh lén lút lấy điện thoại trong túi ra, định tùy tiện tìm ai đó giúp đỡ không thì trực tiếp báo cảnh sát giải quyết, ở cửa lớp bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

"Hà Mạn Quyển! Mấy người đang làm gì đấy?"

Ngón tay đang bấm số của Tạ Ninh cứng đờ.

Đôi chân dài tên là Hà Mạn Quyển xoa khóe mắt đỏ bừng của mình, khi đi về phía cửa, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Cổ Tử Chân, mày meo nó không phải giả vờ làm người tốt!"

-

Ngón tay bấm số của Tạ Ninh bị chuột rút.

Điều này nói lên rằng, đây không phải là mơ, cậu cảm nhận được cơn đau.

Hà Mạn Quyển? Cổ Tử Chân? Và.. Đoàn Lăng?

Tấu hài à..

Khóe miệng cùng ngón tay của cậu liên tục co giật, trong thâm tâm mơ hồ phỏng đoán ra một việc cực kỳ khó tin.

Là một người ủng hộ chủ nghĩa duy tâm, Tạ Ninh chỉ luôn coi các quyển tiểu thuyết không hề có tên mình trong đó, chính là để tránh một ngày nào đó cậu không cẩn thận xuyên sách đi chịu khổ.

Hơn nữa, cậu khẳng định, trong quyển [ Vạn người mê chỉ muốn đánh người] mà đêm qua cậu đã đọc, không có bất kỳ nhân vật nào tên là Tạ Ninh.

"Đây là trường học, không phải là nơi cho mày giở thói lưu manh."

Cổ Tử Chân mặt mũi ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức hầu như không ai nghe ra được là cậu ta chỉ đang nói cho lấy lệ: "Huống chi là mang theo nhiều người như vậy đến đây chỉ ăn hiếp một đứa con gái, mày cũng không cảm thấy mất mặt à?"

Trái tim nhỏ bé của Tạ Ninh chìm xuống vài phần.

Được, là Cổ Tử Chân không sai được, mặt ngoài nhãn nhặn ôn nhu, kỳ thực trong bụng toàn là dao găm, lúc này giả vờ thấy chuyện xấu đứng ra khuyên ngăn, thực tế lại là ác ý chế nhạo.

"Con gái nào! Nó là con trai, chỉ là lớn lên khá đẹp.. Tao không! Không phải, nó là có quan hệ với Đoàn Lăng.. Này, này cái thằng kia!"

Đầu óc Hà Mạn Quyển bị kẹt cứng, hùng hổ đến đạp bàn Tạ Ninh một đạp: "Đêt! Thằng ẻo lả mày tên là gì?"

Tạ Ninh: "?"

Căn cứ vào tuổi của Hà Mạn Quyển và Cổ Tử Chân, thì cốt truyện của [Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người] hẳn là chỉ mới bắt đầu.

Hiện nay mức độ kiểm tra nghiêm ngặt về văn học trực tuyến không phải là lớn bình thường, các tác giả đều bị ép buộc phải xây dựng nhân vật trưởng thành mới được nói chuyện yêu đương, học lớp 12 vừa tròn 18 tuổi.

Ngay từ đầu, cũng là chương 1, tác giả có dùng hai dòng để nói về chuyện này, nhân vật chính Đoàn Lăng lúc vừa lên lớp 12 có quen chơi với một người con trai.

Cũng không thể nói là chơi, thật ra là do bị người khác đeo bám đến phiền, tùy tiện bắt một tên quỷ xui xẻo để dời lực chú ý, mà trong cả truyện [ Vạn nhân mê muốn đánh người] chỉ có một câu như thế này để miêu tả tên quỷ xui xẻo đó, hai dòng chữ, thậm chí ngay cả tên tác giả cũng không thèm đặt.

Cho nên căn bản hiện tại là không cần cùng tên mới có thể xuyên sách, mà là để cho cái tên quỷ xui xẻo như cậu xuyên qua tự đặt tên cho bản thân?

Đây là phong cách xuyên sách của thời đại hiện nay sao?

Tạ Ninh ngây thơ khó lòng phòng bị, cậu theo bản năng bịt miệng lại, sợ sau khi nói ra tên của mình, liền thật sự trở thành nhân vật trong sách.

"Đang hỏi mày đấy?"

Có thể là biết chân mình dài, Hà Mạn Quyển liền thể hiện ưu thế mà đạp bàn thêm một cước nữa.

Lúc đọc tiểu thuyết Tạ Ninh còn dành ra hẳn 2 ngày để làm một bài văn cho thấy Hà Mạnh Quyển mới là công chính, giờ thấy người thật, cái điểm đáng yêu chỉ người ngoài cuộc mới thấy được đều tan biến hết, bây giờ trong bụng chỉ toàn là nghẹn khuất cùng tức giận.

Cậu không muốn trả lời, bạn học vẫn luôn giả chết đột nhiên nhiệt tình quá mức.

"Tạ Ninh."

Đeo cái kính gọng đen dày nặng, vẫn luôn cúi đầu giả vờ kiểm tra lại cũng không quay đầu lại nói: "Cậu ấy tên là Tạ Ninh."

Theo hai chữ này vang lên, trái tim Tạ Ninh chìm xuống đáy.

Không biết có phải do tâm lý hay không, vừa rồi, ký ức không thuộc về cậu bỗng như thủy triều mà xông vào đầu.

Năm giác quan của thân thể lại càng trở nên nhạy cảm, đôi mắt mèo màu hổ phách trước mắt lại càng thêm sinh động, tiếng thì thầm trong phòng học cũng đột nhiên to hơn, vô hình trung, giống như một cái tầng ngăn nào đó bị chọc thủng, cậu hoàn toàn trở thành một người trong thế giới này.

"Tạ Ninh, Tạ, Ninh.."

Hà Mạn Quyển lặp đi lặp lại tên cậu nhiều lần, chỉ hận không thể một ngụm cắn chết cậu.

5: 40 tối, tiết tự học vẫn tiếp tục,

Bỗng nhiên có hai cậu nhóc đầu đinh lảo đảo chạy ngang qua cửa lớp, miễn cưỡng nắm khung cửa để mà dừng lại, thậm chí chưa kịp thở đã gào họng lên gọi mọi người, giọng nói to đến mức có thể truyền khắp cả tầng.

"Miêu Quyển! Anh Lăng đang bị bọn cháu trai ở Nam Cao chặn ở trước cổng trường."

"Cái gì?"

Vừa nghe được tin này, Hà Mạn Quyển lập tức giậm chân, cũng không rảnh quan tâm đến Tạ Ninh, xoay người lao ra ngoài, kết quả một bên đầu gối va phải bàn, cuộn người ôm chân đau đến nhe răng.

"Shhh, tao đệt cả lò nhà nó! Cái đám côn đồ Nam Cao kia không muốn sống nữa đúng không? Cái thằng cháu trai Kỳ Cửu có ở đấy không?"

"Không có, chỉ có mấy đứa tép riu, tụi tóc đỏ."

Trong quá trình hai người hỏi đáp, Cổ Tử Chân đã nhanh hơn một bước mà chạy tới, không chỉ có cậu ta, các bạn học trong lớp cũng đã ầm ầm chạy ra cửa sổ hành lang ngó đầu xuống xem, còn nhiệt tình hơn so với Tạ Ninh.

Trong lớp 12/3 chỉ còn một mình Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, mặt tái nhợt ngồi xụi lơ trên ghế.

Ký ức xa lạ xâm chiếm não bộ, cậu vẫn chưa tiêu hóa được tình huống xuyên sách này, cẩn thận lật sách giao khoa trên bàn, cậu vẫn muốn chứng minh đây chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ là thứ tưởng tượng, vì vậy trong cuốn sách sẽ là một mớ mơ hồ không rõ, kết quả chính là tuyệt vọng, trong cuốn sách không chỉ là một đề toán rõ ràng, mà còn là đề bài cậu vô cùng quen thuộc.

Hà Mạn Quyển chạy tới cửa phòng học, khóe mắt liếc tới thấy Tạ Ninh vẫn còn đang ngồi đọc sách, tức đến nổ phổi: "ahihi! Bạn trai mày đang bị người chặn đánh, mày meo nó vẫn còn tâm trạng ngồi đó xem đề."

Chữ ' Bạn trai' này quá xa lạ, mạch não Tạ Ninh bị ngắt kết nối, chỉ vào mình: "Tôi?"

Hà Mạn Quyển chống lên bục giảng nhảy về phía trước, động tác nhanh gọn đẩy bàn học đi, bước tới nắm cổ áo cậu kéo ra ngoài.

"Anh Băng bị quỷ che mắt mới để ý đến cái thằng ẻo lả như mày! Nhanh lên!"

"Từ từ, chờ đã.."

"Chờ cái bíp! Cái lũ cháu trai đang hội đồng rồi kìa!"

Dọc theo đường đi, Tạ Ninh chính là bị động chạy, Hà Mạn Quyển dáng cao chân dài, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, tùy tiện bước vài cái bước qua 4 bậc cầu thang, trong mấy trăm mét chạy từ khu dạy học đến cổng trường, kéo cậu xém thì ngã chết trên đường.

Tối hôm đó tiết tự học còn chưa kết thúc, bên cạnh cổng trường phổ thông trung học Dương Trừng mạ vàng đã tụ tập hơn 10 người.

Từ xa thấy toàn là học sinh mặc đồng phục trường Dương Trừng đang vây, phong cách khiêm tốn nhưng lại toát lên vẻ thời thượng của con nhà giàu, bị vây ở giữa là năm thiếu niên mặc đồng phục thể thao rộng thùng thình, tóc nhuộm đủ loại màu.

Hai bên phân biệt rõ ràng, vòng trong một chọi năm nhìn như đang yếu thế, nhưng vòng ngoài đã sớm bị người của Dương Trừng bao quanh, mặc kệ nói thế nào, thì đây cũng là sân nhà của bọn họ.

Cho dù không có đám người vây một vòng bên ngoài, năm thanh niên cao to vạm vỡ kia ở trước mặt học sinh Dương Trùng hai tay đút túi, khí thế có vẻ thấp hơn vài phần.

Từ vị trí của Tạ Ninh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Đoàn Lăng, nhìn không thấy mặt, nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu cảm nhận được khí thế kiêu căng ngạo mạn nhân vật chính của đối phương.

Hà Mạn Quyển kéo cậu chen vào giữa đám người, cậu ấm nhìn thoạt trông rất dễ rơi nước mắt nhưng hôm nay lá gan lại to bất ngờ.

"Tao đệt cả lò chúng mày! Bọn chó Nam Cao có phải đi lạc đường không, dám chạy đến nhà ông nội mày đi tè bậy?"

Nghe thấy tiếng hét, Đoàn Lăng quay qua nhìn Hà Mạn Quyển, mắt thấy Tạ Ninh bị cậu ta túm tới, khóe mắt hơi giật giật.

Hồng Mao thấy đối diện người nói chuyện là Hà Mạn Quyển, mới vừa rồi còn có hơi dè dặt bây giờ lại thêm 3 phần kiêu ngạo, tức giận đáp trả, "Hà Mạn Quyển con chó ngốc nhà mày, lần trước bị đánh nhẹ quá phải không? Lần sau bố chặt cái chân chó nhà mày---"

"Cười chết, một chọi một ông nội đây chấp 10 đứa như mày, hôm nay xích chó nhà họ Mạnh xích lỏng nên mới để bọn mày chạy thoát hả?"

"ĐCMM, khỏi kéo CMM anh Mạnh, bố mày hôm nay không rãnh đôi co với mày.."

Thanh niên 17-18 tuổi đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, chỉ cần châm một ngòi nổ cũng có thể phát động một cuộc chiến tranh, có mở đầu, mọi người mày một câu tao một lời mà chửi nhau.

Không đến hai phút, Đoàn Lăng đứng ở trung tâm cuộc chiến không kiên nhẫn mà 'chậc' một tiếng, thanh âm không lớn, vậy mà thoáng chốc hai bên đều ngừng tranh cãi.

Hồng Mao dẫn đầu Nam Cao dừng một chút, bấy giờ mới nhớ tới mục đích mình đến chuyến này, chậm rãi nói: "Đoàn Lăng, Tiểu Mạo đã ba ngày không nói câu nào, lần này bọn tao tới không phải đến gây chuyện, mày bình thường chướng mắt nó, nhưng cũng không cần kích thích nó như vậy chứ?"

Khán giả vây xem hiểu rõ được nguyên nhân, vừa rồi Hà Mạn Quyển là người chửi hăng nhất, bối rối vài giây, lập tức nhếch miệng, cười tươi như hoa.

"Này! Mạo keo chó tự kỷ?"

Cổ Tử Chân không biết từ lúc nào đã lại gần nói: "Chuyện tốt."

Đoàn Lăng tựa hồ rất chán ghét tên này: "Liên quan đếch gì đến tao, ông đây đã có người yêu rồi mà thằng đó con mẹ nó vẫn chưa chịu dứt---"

Mấy lời này nói ra đầy sơ hở, giống như hắn vì muốn tránh cái tên bám đuôi không ngừng này nên mới tìm người yêu, nhưng lúc này không có ai có tâm tư suy nghĩ.

Đoàn Lăng và Tạ Ninh mới quen nhau chưa được mấy ngày, chuyện này chẳng những người bên Nam Cao không biết, mà đa số học sinh trường Dương Trừng cũng chưa nhận được tin tức, nên sau khi nghe Đoàn Lăng nói câu này, xung quanh cổng trường tĩnh lặng hai giây, nháy mắt bạo nổ.

".. Cái gì?"

Hồng Mao trường Nam Cao ngây người nửa ngày, sau đó dường như tìm được sơ hở từ trên mặt Đoàn Lăng, chuyển từ trạng thái kinh hãi sang cười như điên.

"Hai trường cách nhau chỉ có một con phố, mày cũng không nên lừa gạt bọn tao làm gì, cùng tao đi xem Tiểu Mạo đi, sau này hai bên nước giếng không phạm nước sông."

"Tao thèm lừa con mẹ nó gạt!"

Bóng lưng Đoàn Lăng lắc lư hai cái, cơn tức giận ảnh hưởng đến tần suất hô hấp của hắn, Tạ Ninh thấy vậy bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đột nhiên có loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, không có chút điềm báo nào, chỉ nghe đằng đó tức giận hô to--

"Tạ Ninh, lại đây."

Khói đen bay đầy đầu cậu, ánh đèn sân khấu do nhân vật chính điều khiển chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn Tạ Ninh, khiến cậu trong nháy mắt trở thành tâm điểm của hàng chục con mắt.

"?"

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khuôn mặt của ' bạn trai' mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang