Biệt Thự LuLy lấy màu trắng làm chủ đạo, được thiết kế và xây dựng như kiểu lâu đài Anh, cổ điển nhưng không mất đi nét trang nhã vốn có. Căn Biệt Thự có 8 lầu tất cả.
Trong phòng khách của Biệt Thự, hiện có 3 người đang ngồi. Cung Thanh Âu 42 tuổi ngồi đọc báo, ông là cha của Cung Nguyệt Băng. Hướng Tuyết Trang 42 tuổi đang ngồi uống trà, bà là mẹ của Cung Băng Nguyệt. còn cô, Cung Nguyệt Băng 18 tuổi đang ngồi chới game trên laptop.
"Băng Nhi, cha mẹ có chuyện muốn nói!" Hướng Tuyết Trang vừa cầm ly trà vừa nói.
"Vâng ạ!" Cung Nguyệt Băng vẫn chơi game, miệng nhỏ khẽ mở.
"Con chú ý chút. Đã lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy!" Cung Thanh Âu quở mắng yêu thương.
"Cha...... Con vẫn còn nhỏ mà. Với lại ai nói lớn thì sẽ không được chơi game." Cung Nguyệt Băng chu mỏ đáng yêu nói.
"Được rồi, để laptop sang 1 bên. Cha mẹ có chuyện quan trọng bắt buộc con phải nghe theo!" Cung Thanh Âu nói.
"Vâng! Cha cứ nói!" Cung Nguyệt Băng để laptop sang 1 bên, nhìn Cung Thanh Âu nói.
"Lúc trước cha mẹ có vài người bạn thân, rất thân!" Hướng Tuyết Trang nói.
"Con biết mà!" Cung Nguyệt Băng trả lời.
"Đúng vậy, nhưng có 1 chuyện cha mẹ chưa từng nói với con!" Hướng Tuyết Trang tiếp tục nói.
"Là chuyện gì?" Cung Nguyệt Băng hỏi.
"Là chuyện...." Hướng Tuyết Trang ấp úng, mắt nhìn Cung Thanh Âu.
"Chuyện gì ạ?" Cung Nguyệt Băng bắt đầu tò mò.
"Con từ khi sinh ra đã có hôn ước với con trai của 2 người bạn của cha mẹ!" cung Thanh Âu nói.
"CÁI GÌ? HÔN ƯỚC!!!!" Cung Nguyệt Băng bất ngờ hét lớn. Hôn ước? Cô có hôn ước từ nhỏ mà cô không hề hay biết. Quan trọng hơn là, bây giờ là thời buổi nào mà còn có chuyện hôn ước vô lý này chứ!!!!!
"Đúng vậy, hôn ước với Phạm Gia. Con yên tâm, Phạm Gia và Cung Gia chúng ta là 2 nhà thân thiết nên con không cần lo. Huống hồ 2 nhà đều ở Thượng Hải nên con muốn về thăm nhà cũng sẽ tiện hơn nhiều." Cung Thanh Âu tiếp tục nói. Cô là con gái duy nhất của ông, đương nhiên ông sẽ lo lắng chu đáo nhất cho cuộc đời của cô. Dù đã có hôn ước hay kết hôn thì cô vẫn là Cung Gia Tiểu Công Chúa, ông bà cũng mãi mãi lo lắng cho cô không thay đổi.
"Không muốn, con không muốn!" Cung Nguyệt Băng từ chối.
"Không thể không muốn. Đã hứa thì không thể nuốt lời." Cung Thanh Âu nói.
"Mẹ!~~~~~~~~~" Cung Nguyệt Băng nhìn Hướng Tuyết Trang cầu cứu.
"Cha con nói rất đúng. Dù là chuyện gì đi nữa, chữ tín là rất quan trọng." Hướng Tuyết Trang dịu dàng nói.
"Con không muốn a~~~~~~~~~!" Cung Nguyệt Băng như sắp muốn khóc.
"Băng Nhi, bây nếu con không đồng ý thì cha mẹ làm sao ăn nói với người ta đây!" Hướng Tuyết Trang tỏ ra buồn bã.
"Con.... Được rồi, nhưng con phải xem mắt!" Cung Nguyệt Băng ấp úng sau đó đồng ý. Đi xem mắt cô phải làm cho tên đó huỷ hôn trước là được rồi.
"Con nói thật sao?" Hướng Tuyết Trang vui vẻ hỏi.
"Vâng!" Cung Nguyệt Băng nhàn nhạt trả lời. Cô còn có thể không đồng ý sao?
"Được rồi, vậy mẹ sẽ gọi diện bàn bạc chọn ngày cho 2 đứa gặp mặt." Hướng Tuyết Trang ôn nhu nói.
Cô không nói nữa, cầm laptop lên tiếp tục chơi game.
___________________________________________________________________________________
___________________________________________________________________________________
BIỆT THỰ ANTONY TẠI THƯỢNG HẢI!
Căn biệt Thự lấy màu xám làm chủ đạo, thiết kế và xây dựng theo phong cách Châu Âu, hiện đại nhưng cũng rất trang nhã lịch sự. Căn Biệt Thự có 8 lầu tất cả.
Bên trong phòng khách có 2 người đang ngồi. Khương Viên Viên 42 tuổi là mẹ của Phạm Tuấn Phong, cũng là bạn thân của Cung Thanh Âu và Hướng Tuyết Trang, bà đang ngồi uống trà. Phạm Tuấn Phong ngồi đối diện với bà.
"Mẹ gọi con về có chuyện gì?" Phạm Tuấn Phong lạnh lùng hỏi. Anh đang làm việc tại Tập Đoàn lại bị gọi ngược về đây.
"Chuyện hôn ước lúc trước mẹ nói với con, còn nhớ không?" Khương Viên Viên hỏi.
"Nhớ!" Phạm Tuấn Phong trả lời.
"Con chuẩn bị đi. Mẹ sắp xếp cho 2 đứa gặp mặt." Bà tiếp tục nói.
"Không phải con nói mẹ huỷ hôn rồi sao?" Anh không vui hỏi.
"Không thể huỷ, mẹ và Tuyết Trang là bạn tốt. Nếu bây giờ nói huỷ thì làm sao ăn nói với người ta!" Bà nói.
"Mẹ." Hắn tức giận.
"Con bé cũng đồng ý gặp mặt rồi. Con sắp xếp thời gian đi!" Khương Viên Viên nói.
"Khi nào xong thì nói." Anh tức giận đứng dậy đi về.