Beta: Bắp
Những quả bóng hình trái tim màu hồng nhạt, đám người mặc lễ phục giơ ly rượu, đây là một tiệc cưới xa hoa nhưng chỉ có cô ngồi trốn ở một góc không biết phải làm gì.
Lý Hiểu Nhạc không biết vì sao mình lại đến đây, yêu thầm Quý Duy Phó mười năm, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc. Từ nay về sau đến cả tư cách để đơn phương anh, cô cũng không còn nữa, bởi vì người đàn ông đó sau hôm nay sẽ thuộc về người khác.
Lúc này Lý Hiểu Nhạc đang rất đau lòng, trong đầu chỉ nghĩ về một người đàn ông cho nên bị nữ phục vụ va vào, đổ hết rượu lên váy.
Chật vật chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, ngơ ngơ ngác ngác không để ý nên chạy nhầm vào nhà vệ sinh nam đang treo biển sửa chữa. Nước chảy vào vết rượu, hòa thành một dòng chảy xuống, càng rửa càng bẩn. Lý Hiểu Nhạc không khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô nhanh chóng chui vào một phòng bên trong rồi ôm bồn cầu mà gào khóc.
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi Lý Hiểu Nhạc khóc mệt rồi liền dụi dụi khóe mắt chuẩn bị đi ra. Đang định đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng cửa mở. Không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình nên theo bản năng Lý Hiểu Nhạc liền rụt tay lại.
“Khải, không được, sẽ bị phát hiện mất! ưm…” Hơi thở hổn hển của phụ nữ cùng với giọng nói không có sức chống cự, làm cho Lý Hiểu Nhạc nghi ngờ nhíu mày.
“Sao vậy? Sợ bị vị hôn phu đẹp trai, tài giỏi lại giàu có của em phát hiện sao, hửm?” Giọng đàn ông mang theo sự trào phúng vang lên sau khi vừa tàn nhẫn gặm cắn ở trên môi cô gái một hồi, nhìn người phụ nữ đau đớn, hắn mới khá hơn một chút.
“Không phải, Khải … A, không được, không được như vậy!” Nắm lấy tóc người đàn ông đang cúi đầu xuống dưới hạ thân mình, cô gái lắc đầu cầu xin.
Lát nữa là buổi lễ đính hôn của cô, cô không thể chật vật xuất hiện được!
“Em muốn tôi nhìn em đính hôn với người đàn ông khác mà không thể làm gì sao?” Người đàn ông phẫn hận đấm một quyền vào tường.
“Không phải, Khải, hãy tin em, em yêu anh!” Cô gái chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng để động viên tình nhân. Thời khắc này không có gì quan trọng hơn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Ngay lập tức, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp không ngừng truyền đến thanh âm động tình của nam nữ, Lý Hiểu Nhạc trốn ở trong phòng sắc mặt ửng đỏ, giờ phút này cô không thể ngờ rằng chỉ vì vô ý nghe trộm mà mất đi mạng sống.
“Khải, em yêu anh. Anh hãy kiên nhẫn chờ một chút, chờ em giúp ba lật đổ Quý gia, chúng ta … ưm … có thể quang minh chính đại ở bên nhau, ưm..a… ” Ngay lúc người đàn ông lên cao trào, cô gái ôm đầu hắn ảo tưởng về thời gian hạnh phúc sau này của hai người, thân thể run rẩy vì đạt đến cao trào.
Xuyên qua khe cửa, Lý Hiểu Nhạc nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô cắn chặt môi cố gắng kiềm chế chính mình không lao ra cắn xé hai con chó này.
Cô không thể ngờ rằng mình lại “may mắn” được nhìn thấy một màn diễn sinh động như vậy, người phụ nữ đang ở phía dưới kia chính là người hôm nay sẽ đính hôn với Quý Duy Phó, thiên kim của tổng giám đốc ngân hàng An Quốc – An Nhã.
Lý Hiểu Nhạc thầm cảm thấy bất bình cho Quý Duy Phó nhưng nhiều hơn lại là lo lắng. Anh ấy có biết vị hôn thê sắp đính hôn này phản bội mình không? Anh ấy có biết dã tâm của An gia không? Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, anh ấy có thể bình yên vô sự không?
Bây giờ Lý Hiểu Nhạc chỉ hi vọng hai người kia nhanh xong việc, để cô còn đi báo tin cho Quý Duy Phó, để anh sớm chuẩn bị, nhưng lại không thể ngờ rằng đúng lúc này điện thoại di động trong túi xách vang lên bản nhạc vui vẻ.
Tiếng nhạc khiến An Nhã cùng người đàn ông tên Khải kia bừng tỉnh, hai người nhanh chóng sửa lại quần áo rồi đi về phía phát ra âm thanh. Lý Hiểu Nhạc nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, ở đây vốn dĩ không có chỗ cho cô trốn, cuối cùng cô vẫn bại lộ trước mặt hai người An Nhã.
Nhìn thấy người trong phòng là Lý Hiểu Nhạc thì khuôn mặt mỹ lệ của An Nhã liền trở nên dữ tợn, sát khí nổi lên. Bởi vì cô biết nếu bây giờ cô để cho Lý Hiểu Nhạc còn sống đi ra ngoài, cũng đồng nghĩa với việc Quý gia sẽ biết toàn bộ kế hoạch của cô, như vậy mộng đẹp của cô và ba sẽ lập tức vỡ nát.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, vì thế Lý Hiểu Nhạc phải chết!
“Lý Hiểu Nhạc, muốn trách thì trách cô không nên quen biết Quý Duy Phó!” An Nhã tàn nhẫn nói xong liền tiến lên túm lấy Lý Hiểu Nhạc, gọi Khải đang do dự đứng bên cạnh đến giúp đỡ.
Sau phút giây do dự ngắn ngủi, Khải tiến lên giống như đã quyết định xong, hắn giúp đỡ An Nhã giữ lấy Lý Hiểu Nhạc.
Lý Hiểu Nhạc giãy dụa kịch liệt, trong lòng lại tuyệt vọng. Cô biết mình sẽ có kết cục như thế nào, chỉ trách bản thân đến việc đơn giản nhất cũng không giúp được Quý Duy Phó. Cô không cam lòng, không cam lòng mạng sống của mình cứ thế mà mất đi trong tay hai kẻ cặn bã này.
Nghĩ đến việc đời này cô không hề có bất cứ thành tựu gì, bất kể là học hành, sự nghiệp hay tình yêu đều chưa bao giờ nỗ lực hay cố gắng.
Nếu trên đời này thực sự có kiếp sau thì tốt quá, cô nhất định sẽ cố gắng để làm mọi chuyện, sẽ không để cho mình phải tiếc nuối, phải hối hận.
Cuối cùng Lý Hiểu Nhạc bị ném ra ngoài cửa sổ, thân thể như con diều đứt dây cứ thế mà rơi xuống mặt đất.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, khi cô nằm đó có một người ôm lấy thi thể lạnh lẽo của cô không buông, vừa hối hận vừa tự trách bản thân vì tự cho rằng mình thông minh. Người đó cũng như cô mong rằng trên đời này thực sự có kiếp sau.