Nhà số 107, đường Plank, thành phố Altoona, tiểu bang Pennsylvania, nước Mỹ.
Toàn cảnh một căn lầu ba tầng với vách tường được ốp hoàn toàn bằng gạch đỏ điển hình kiểu Mỹ, có treo tấm biển 【 Công ty dịch vụ thông tin mạng White Bull 】
7:30 sáng
Thomas Blanco đeo tấm thẻ nhân viên lên, cầm một ly Starbucks đi vào văn phòng, giống như một một nhân viên văn phòng bình thường.
"Tình hình thế nào rồi?" Thomas đặt ba lô của mình xuống chỗ ngồi, nhìn thoáng qua mấy cái màn hình đang treo trên tường.
Đồng nghiệp trực ban nhún vai, nhàm chán khẩy khẩy cây bút trong tay: "Tất cả đều bình thường."
Thomas dửng dưng ngồi xuống, tiện tay cầm lấy ly cà phê mình mang tới, nhấp một ngụm, mắt nhìn chằm chằm một lúc vào màn hình trên vách tường.
Ba màn hình khác nhau phân biệt chiếu trực tiếp ba hình ảnh vệ tinh khác nhau.
Mà ba hình ảnh vệ tinh khác nhau này, lại đang theo dõi cùng một mục tiêu.
Trên một khu vực nào đó thuộc hải phận quốc tế, có một mục tiêu nào đó đang bị ba vệ tinh khác biệt này theo dõi trực tiếp.
Thomas thao tác trên máy tính một chút: "40 phút sau, vệ tinh số 3 sẽ đi vào điểm mù, đổi sang vệ tinh số 6 tiếp tục giám sát."
Thomas nhìn chằm chằm vào màn hình chừng một phút, sau đó ngồi xuống, xem lại những ghi chép giám sát của trực ban.
"Anh nói xem..." Đồng nghiệp đi đến bên cạnh Thomas, chống tay lên lưng ghế, vừa nói vừa thở dài: "... Chúng ta còn phải làm việc này bao lâu nữa, tôi đã ở đây hết ba năm rồi."
Thomas quay đầu thoáng nhìn tên đồng nghiệp trẻ tuổi này, cười cười: "Chẳng lẽ công việc này không tốt sao? Lương cao, phúc lợi cao, tất cả bảo hiểm đều có người chi trả, mỗi ngày đúng giờ đi làm. Tôi thì chỉ mong cái công việc này cứ tiếp tục như vậy... Cậu quả thật nên nhìn thế giới bên ngoài xem đã biến thành bộ dáng quái quỷ gì đi."
Cậu đồng nghiệp lầm bầm một câu, giọng điệu có vẻ không cam lòng: "Con mẹ nó chứ, tôi xuất ngũ hải quân sớm để nhận điều động lại đây, cũng không phải là để làm mấy chuyện nhàm chán lãng phí thanh xuân thế này."
Thomas thở dài, sờ lên mái tóc đã có chút bạc của mình: "Chờ khi cậu đến cái tuổi như tôi, thì cậu sẽ hiểu, có một công việc ổn định là đáng quý tới cỡ nào."
【Công ty dịch vụ thông tin mạng White Bull】
Vốn điều lệ 500.000 USD.
Trên giấy tờ, đây là một công ty xử lý tin tức vô cùng bình thường.
Lĩnh vực kinh doanh bao gồm: Tư vấn tin tức, xử lý tin tức, cung cấp phương án giải quyết và lắp đặt mạng Internet,..v..v... Dựa theo số liệu đăng ký trên hệ thống hành chính của thành phố, công ty này đã hoạt động kinh doanh ổn định trong 8 năm, sổ sách và các khoản thuế đều rất sạch sẽ, cho dù là đám kền kền IRS (Cục thuế vụ Liên Bang) cũng không tra ra lổ hổng nào.
...Đương nhiên Thomas biết, mấy thứ sạch sẽ không đáng chú ý này, thật ra đều xuất phát từ đám kền kền kia.
Mà trên thực tế, cái【Công ty dịch vụ thông tin mạng White Bull】này chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Thân phận thật sự của nó chính là cơ cấu giám sát bí mật trực thuộc tòa nhà Langley (CIA).
Toàn bộ 11 thành viên của nhóm giám sát, bao gồm cả Thomas, đều là nhân viên giám sát và phân tích xử lý tình báo đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cùng với 4 nhân viên an ninh có vũ trang được điều động từ quân đội tới.
Cộng thêm quyền hạn có thể tự do điều động 6 cái vệ tinh giám sát, cùng với một Server có tốc độ cao được làm mát bằng nước lạnh giấu trong tầng hầm của tòa nhà để phân tích và xử lý thông tin. Ngoài ra bọn họ còn có quyền hạn truy cập vào mạng lưới tin tức bảo mật tối cao của Liên Bang bất kỳ lúc nào.
8 năm trước, vào ngày đầu tiên thành lập công ty này.
Lúc ấy Thomas Blanco vừa mới được điều động lại đây từ bộ phận phân tích tình báo của CIA, đứng nhìn sếp của tiểu đội giám sát mới thành lập này. Gã đứng trước mặt Thomas, một tay chỉ vào hai mắt mình, một tay thì chỉ vào màn hình theo dõi, quát lớn tới mức gần như nước miếng sắp phun vào mặt Thomas.
"Công việc của chúng ta chỉ có một!
Tất cả 11 thành viên giám sát ở đây chia thành ba đội luân phiên, sử dụng quyền hạn giám sát liên tục của 6 vệ tinh, cùng với khả năng lưu trữ tư liệu giám sát 100 giờ liên tục của Server này!
Tất cả chỉ vì một mục tiêu duy nhất: Theo dõi cái thằng chết tiệt kia cho ta!
Phải theo dõi sít sao hắn!!
Bảo đảm không có điểm mù, không có thời gian trống, không có góc chết, bất kể thời tiết, theo dõi suốt cả năm không ngừng nghỉ!! Đây không phải là yêu cầu của ta! Mà là mệnh lệnh từ Langley, là mệnh lệnh từ Nhà Trắng!"
·
Đúng vậy, theo dõi cái thằng chết tiệt kia.
Nói cho chính xác: Là trên một vùng biển quốc tế, lấy một cái kinh độ và vĩ độ làm trung tâm, bán kính không quá 200 hải lý.
Căn cứ vào mệnh lệnh: Mục tiêu là một chiếc thuyền, mà trên thuyền có một người... Người này, chiếc thuyền này, nhất định phải hoạt động trong phạm vi giám sát, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép hoạt động ngoài khu vực này, nếu không...
Lúc ấy, Thomas vừa nhậm chức liền nhịn không được hỏi sếp của mình một câu: Nếu hắn chạy ra ngoài thì làm sao đây?"
Nhớ đến lúc ấy, gương mặt hung dữ của ông sếp kia bỗng ngớ ra, trong mắt toát ra một biểu cảm kỳ quái.
"... Nếu chuyện này xảy ra... Đó không phải là việc mà chúng ta có thể xử lý. Sẽ có người khác đi xử lý... Chỉ mong con mẹ nó xử lý được... À không, chỉ mong loại chuyện đáng sợ đó vĩnh viễn không xảy ra."
Qua 8 năm, 2894 ngày, 69456 giờ.
Thomas vẫn luôn ở tại thành phố Altoona, giám sát mục tiêu này.
Mà may mắn là, loại tình huống mà sếp nói kia, vẫn chưa từng xảy ra.
Có rất nhiều lần, Thomas nhịn không được nghĩ như vầy trong đầu: Một chuyên gia xử lý tin tức tình báo thâm niên của CIA như mình, bị an bài ở cái thành phố nhỏ thuộc tiểu bang Pennsylvania này suốt 8 năm, tính ra thì, chính mình đã tốn 8 năm cuộc đời ở đây, chỉ là vì……
Giám thị một chiếc thuyền cứ xoay vòng tại chỗ.
Liệu có ai tin loại chuyện này không?
Trong 8 năm, Thomas cũng từng nghĩ tới, rốt cuộc là tại sao phải tốn nhiều nhân lực, vật lực như vậy để đi giám sát một con thuyền vĩnh viễn chỉ di chuyển trong bán kính 200 hải lý? Trên chiếc thuyền này có cái gì? Trên chiếc thuyền này rốt cuộc là ai?
Nhưng Thomas Blanco cũng hoàn toàn không biết rằng: Ngoại trừ nước Mỹ ra, toàn thế giới còn có hơn 6 quốc gia và liên minh tổ chức tình báo khu vực, đều cho thành lập cơ cấu tương tự trong một đêm nào đó vào 8 năm trước.
Mà mục tiêu và sứ mệnh của chúng đều nhất trí: Giám sát chiếc thuyền này!
·
Thomas uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, ném cốc giấy vào trong thùng rác, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ.
8:01 sáng.
Chưa đầy 10 phút nữa thì Thomas sẽ làm việc ở đây tới giờ thứ 69457.
Hắn duỗi lưng một cái, lại liếc nhìn màn hình trên vách tường.
Trên màn hình, icon đại biểu cho chiếc thuyền kia đang di động.
"Hình như tốc độ hơi nhanh thì phải?" Thomas nhịn không được dụi dụi hai mắt, hoài nghi bản thân có phải đang nhìn lầm hay không.
Hơn nữa phương hướng mục tiêu di chuyển càng ngày càng gần điểm giới hạn giám sát trong bán kính 200 hải lý.
Thomas bất giác há hốc mồm.
Sau đó vài giây, icon chiếc thuyền trên màn hình rốt cuộc đã chạm tới điểm giới hạn...
Thomas bỗng nhiên nhảy dựng lên như bị điện giật, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
"WTF!!!"
Thanh âm từ phía sau lưng truyền đến, hai đồng nghiệp cùng đội trực ban giám sát cũng đang nhìn chằm chằm màn hình, một người trong đó phát ra thanh âm.
Trong nháy mắt, Thomas cảm thấy như máu dồn hết lên đầu mình... Dường như những gì hắn làm trong 8 năm qua, đều chỉ vì chờ đợi khoảnh khắc vận mệnh này.
Lúc này đây, thân là một nhân viên tình báo, Thomas căn bản không nghĩ được gì khác, ngoại trừ khiếp sợ ra, trong lòng hắn thậm chí còn thấy một chút buồn cười và hoang đường.
... Thế mà,... lại thật sự, xảy ra?
Thomas lập tức phản ứng lại, luống cuống cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn xuống một cái nút.
"Sếp, xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì?" Thanh âm của cấp trên vọng ra từ trong điện thoại.
Thomas nuốt nước bọt: "Báo động đỏ."
Đầu bên kia điện thoại, một tiếng chửi thề đầy tức tối vang lên... hình như cấp trên đã làm đổ cà phê ra bàn.
·
4 phút sau, trong một văn phòng nào đó thuộc tòa nhà Langley (tổng bộ CIA), một người đàn ông trung niên tướng mạo u ám cầm lấy điện thoại, sau khi nghe xong, liền yên lặng buông xuống, mắng một câu: "WTF!"
8 phút sau, trong cái văn phòng lớn nhất Nhà Trắng, một lão đầu người da trắng sau khi nghe xong điện thoại, cũng nhịn không được phát ra một tiếng chửi: "WTF!"
·
Ngày 23 tháng 12 năm 2021, 11 giờ 21 phút theo giờ địa phương.
Đã ba tiếng trôi qua sau khi báo động đỏ được kích hoạt.
Tại Đảo Loni Hill, thuộc vương quốc Anh, ở Nam Thái Bình Dương.
Một người dân bản xứ đang mở cửa hàng trên sườn đồi.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đang ngồi hút thuốc trên một tảng đá.
Người đàn ông trung niên ngồi trên tảng đá này xoay người nhìn dưới chân núi, cho đến khi chiếc du thuyền màu bạc bên bến tàu chậm rãi rời đi, hắn mới lại đốt một điếu thuốc.
Thế nhưng chỉ mới hít một hơi, hắn đã bắt đầu ho sặc sụa.
Có điều người đàn ông trung niên này dường như cũng không thèm để ý, mà là xoay người, vẫy vẫy tay với một tiểu thương bán hoa quả ở cửa hàng bên cạnh cách đó không xa.
Tiểu thương kia tựa hồ sửng sốt một chút.
"Được rồi, lại đây đi." Người trung niên nhíu mày, ngậm lấy điếu thuốc thở dài: "Cũng kêu người của ngươi ra đi."
Tiểu thương kia có vẻ do dự một chút, bất quá cuối cùng vẫn cắn răng, chậm rãi đứng dậy đi tới.
Gã vừa đi vừa cởi bỏ áo khoác của mình, lộ ra bộ đồ chiến đấu bên trong, đồng thời làm hai động tác.
Một là để đồng bạn hiện thân.
Một cái khác, chính là giơ hai tay lên thật cao, biểu thị mình không có ý đồ công kích.
Lấy người đàn ông trung niên làm trung tâm, trên sườn núi, xung quanh hướng chín giờ, hướng ba giờ, từ trong các bụi cây và sườn đồi, nhanh chóng nối đuôi nhau xuất hiện một đám chiến sĩ được trang bị vũ khí hạng nặng.
Người trung niên thoáng nhìn một chút, rồi huýt sáo: "6 tiểu đội chiến thuật, còn gì khác không?"
Tiểu thương chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Còn có 4 tay bắn tỉa đang nhắm vào đây. Trong biển có một chiếc tàu ngầm của hải quân đang chờ lệnh ở phụ cận, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, thủ hạ của ngươi và chiếc thuyền kia căn bản không đi xa được đâu. Chúng ta sẽ đánh chìm nó!"
Người đàn ông trung niên lại bĩu môi khinh thường cười một tiếng: "Thu hồi cái thứ đe dọa vô nghĩa này đi. Các ngươi không trả giá nổi đâu. Hiện tại trên người ngươi nhất định có điện thoại vệ tinh đúng không, để cho ta nói chuyện với kẻ có thể quyết định một chút."
"Ngươi không nên xé bỏ hiệp nghị, ngươi đã đi ra khỏi khu vực an toàn mà chúng ta đã thỏa thuận!" Tiểu thương sắc mặt âm trầm: "Tòa nhà Langley và Nhà Trắng vô cùng bất mãn đối với chuyện này."
Người trung niên lắc đầu: "Vậy cứ để mấy tên bất mãn kia đi gặp quỷ đi, hiện tại, hãy để ta nói chuyện với người chủ sự chân chính nào."
Tiểu thương cắn răng, quay người lấy ra một cái điện thoại vệ tinh, sau khi kết nối liền nói nhỏ vài câu, thân thể theo bản năng đứng nghiêm. Sau đó quay người, mang ánh mắt phức tạp đưa điện thoại qua.
Ngón tay người trung niên kia kẹp lấy điếu thuốc, nhận lấy điện thoại.
Ánh mắt của hắn nhìn về đường chân trời phía xa, dáng vẻ hững hờ, sau đó làm cái mặt quỷ: Hello, ngài tổng thống... À... Ừm... Này! Ngươi chớ có mắng người nha!
"... Ok ok, ta biết rồi, hiện tại đã không phải là lúc oán trách." Người đàn ông trung niên vừa hút thuốc, vừa nói chuyện điện thoại: "Bất luận hiệp nghị gì sẽ luôn có thời điểm kết thúc, ta ở trên vùng biển này 8 năm là đã cho nước Mỹ vĩ đại đầy đủ mặt mũi. Mà bây giờ, ta chỉ là muốn bước lên lục địa, sau đó hút một điếu thuốc mà thôi."
"... Chúng ta không cần thiết phải quanh co, tình huống thân thể của ta các ngươi rất rõ ràng, mỗi lần thuyền của ta đi mua sắm, cho dù là một khối khoai tây các ngươi cũng sẽ kiểm tra. Thuốc thang mà ta sử dụng định kỳ các ngươi cũng biết rõ, chuyên gia y tế của các người nhất định có thể tra ngược ra tình trạng thân thể và tiến độ bệnh tình chuyển biến xấu của ta, không phải sao?"
"Vậy liền làm một giao dịch đi, yes, lần giao dịch cuối cùng, hiện tại đã đến lúc."
"16 đoạn mật mã hạt nhân mà ta đánh cắp được từ chỗ các ngươi sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ, tất cả chương trình ngăn cản kích nổ sẽ tự động bị hủy trong vòng ba tháng. Yêu cầu của ta rất đơn giản: Ba tháng. Trong ba tháng, các ngươi không được dùng bất kỳ biện pháp gì để đuổi bắt người của ta. Người của ta sẽ lặn xuống nước, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."
"Về phần ba tháng sau, các ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không xen vào."
"Đây là điều kiện cuối cùng của ta, nếu như ngươi tiếp nhận, chúng ta có thể bật nắp champagne chúc mừng từ xa, nếu như không chấp nhận... BOOM! Đầu đạn hạt nhân nhà mình phát nổ, thật kích thích đúng không nào?" Người trung niên dời điện thoại xa lỗ tai một chút, trong điện thoại phảng phất như đang truyền đến âm thanh rít gào.
Người trung niên tiếp tục cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, đừng có vỗ bàn, thu hồi mấy kỹ xảo diễn xuất của ngươi trước quốc hội đi. Hiên tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, có chốt hay không? Ngài tổng thống?"
Đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh, người trung niên lại thấp giọng nói hai câu gì đó vào điện thoại, sau đó trả điện thoại lại cho tiểu thương.
Tiểu thương nhận lấy điện thoại, sau khi nghe một chút, ánh mắt phức tạp cúp máy.
Vài phút sau, một chai champagne được đưa tới.
Tiểu thương tự tay mở ra, người trung niên lại trực tiếp ném đi cái ly, cầm cái chai lên.
"Hương vị bình thường." Người trung niên sau khi uống một ngụm liền bĩu môi: "Cân nhắc hiện là thời điểm nhiệm vụ gấp gáp, nhưng các ngươi lại có thể lập tức lấy ra một chai champagne chứ không phải là nước súc miệng, nên ta muốn biểu thị sự hài lòng đối với hiệu suất làm việc của tòa nhà Langley."
Nói xong, hắn giơ lên chai rượu champagne, làm ra động tác mời rượu với trời cao.
"Bọn họ đang dùng vệ tinh nhìn chúng ta, phải không?" Người trung niên cười cười.
"Cho nên, đây là thời khắc cuối cùng sao?" Tiểu thương bỗng nhiên nở nụ cười gằn: "Bị 14 quốc gia xếp vào danh sách thành phần nguy hiểm nhất, 32 quốc gia cấm chỉ nhập cảnh và truy nã. Hắc thủ khủng bố xú danh lớn nhất toàn thế giới, vương giả thế giới ngầm, điểm cuối của ngài, chính là hôm nay sao?"
"Ngươi hình như có thù với ta?" Người trung niên cười cười nhìn tiểu thương.
Tiểu thương lắc đầu, giọng điệu đầy châm chọc: "Ta và ba cơ cấu của tòa nhà Langley, hơn 400 nhân viên ưu tú nhất ngành tình báo nước Mỹ, đều "Phục vụ" ngài trong 8 năm qua đấy." Thời điểm nói đến hai từ "Phục vụ", tên này có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha ha ha." Người trung niên cười to: "Ta thích cái vẻ mặt đó của ngươi đấy: Không thích nhìn ta, nhưng lại không thể làm gì được ta."
"Đây cũng không phải là chuyện gì buồn cười." Tiểu thương trầm giọng nói: "Lucifer đại nhân!"
Người trung niên nghe được cái tên này, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện một tia phong mang, khẽ mở mắt, cười cười: "Kỳ thật, ta căn bản không thích cái ngoại hiệu mà các ngươi đặt cho ta. Dựa theo truyền thống quê nhà, ta càng thích người khác gọi ta là... Diêm La!"
Người trung niên buông chai champagne xuống, lại đốt một điếu thuốc.
Nhưng vào lúc này, ngón tay của hắn cũng đã có chút run rẩy.
Ánh mắt tên tiểu thương trở nên lăng lệ, thầm làm một cái thủ thế, ý đồ để các nhân viên vũ trang xung quanh tiến lại gần phía trước.
"Vô dụng thôi." Người trung niên cười cười, chỉ đầu mình: "Tế bào ung thư não đã khuếch tán tới vỏ đại não và di căn vào cột sống bên phải, huống chi ta còn sử dụng một ít thuốc để có thể nắm giữ chính xác thời điểm tử vong, hiện tại sinh mệnh ta chỉ còn thừa lại..."
Người trung niên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Mười..."
"Chín."
"Tám."
Tiểu thương kinh hô một tiếng: "Lui lại ra sau!!"
Tất cả nhân viên vũ trang nhanh chóng tản ra.
Tiểu thương xông lên một bước, một tay bắt lấy người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu cười: "Ngươi cho rằng loại người như ta, làm sao có chuyện để mình bị các ngươi bắt được? Tất cả mấy tên trong Nhà Trắng đều hiểu, ngươi vậy mà lại không hiểu. Năm... Bốn..."
Tiểu thương cắn răng: "Fuck!! Ta sẽ tóm cổ tất cả đồng bọn của ngươi! Ta thề!!"
Người đàn ông trung niên dùng vẻ mặt khinh thường nói: "Đừng có chém gió, tổng thống của các ngươi cũng không dám hạ loại mệnh lệnh này. Ba... Hai... Một."
"Thật hi vọng có thể lại được nhìn nàng một chút, chẳng qua... Các thiên sứ hẳn là lên thiên đường, mà loại ác ma như ta, vẫn là xuống địa ngục thôi..."
"Zero! Địa ngục... Ta tới đây... Ha ha ha..."
Nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi nhắm lại hai mắt, không còn hơi thở...
Tên tiểu thương thở hắt ra, ngoắt ngoắt cánh tay.
Các nhân viên vũ trang cấp tốc xông lên, còn có các nhân viên y tế cũng đã chuẩn bị tiến tới.
Tên tiểu thương sau khi thấp giọng mắng một câu, liền xé cái áo chiến đấu xuống ném cho thủ hạ, chụp lấy một tên chuyên gia y tế: "Ta không quá rành về y học, chẳng qua hắn nói tế bào ung thư não đã khuếch tán tới vỏ đại não, còn ăn vào xương sống... Người bị như thế..."
Sắc mặt chuyên gia y tế cổ quái: "Tôi chỉ có thể nói thế này, cho dù là một con gấu trắng Siberia, thì dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi."
Ánh mắt tên tiểu thương phức tạp: "Thế nhưng ngay một phút đồng hồ trước, hắn còn đứng hút thuốc, uống rượu champagne, còn chửi nhau qua điện thoại với tổng thống của chúng ta."
"... Tôi chỉ có thể nói, đây là một kỳ tích." Chuyên gia y tế lắp ba lắp bắp nói.
"Phù!"
Tiểu thương hít sâu rồi thở phào, ánh mắt ngưng trọng: "May mắn thay, cái kỳ tích này... Đã kết thúc rồi! Đối với nước Mỹ, đây là may mắn! Ác ma này rốt cuộc cũng xuống địa ngục... Không, phải nói là, trở về địa ngục! Hắn vốn nên thuộc về nơi đó."
·
11:45 sáng, ngày 23 tháng 12 năm 2000.
Trường trung học phổ thông số 8, quận JN, thành phố Kim Lăng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Lớp 11, ban số 6.
Một thiếu niên bỗng nhiên tỉnh lại từ tư thế nằm sấp ngủ say trên mặt bàn.
Trên bục giảng, thấy giáo môn toán đang chỉ vào một đề bài trên bảng đen.
Đã biết log3(x-2y)+log3(x+2y) =1+log3x+log3y, yêu cầu tìm giá trị log2x-log2y…
Thầy giáo dạy toán bỏ phấn xuống, sau đó ánh mắt dò xét một vòng, nhìn chằm chằm thiếu niên, đưa tay chỉ vào hắn.
"Em, Trần Nặc! Em lên giải đi."
Ánh mắt thiếu niên có chút mờ mịt, chậm rãi tập trung, nhìn các đồng học xung quanh một chút, nhìn phòng học một chút, rồi lại nhìn lên bảng đen một chút...
Ánh nắng mặt trời ban trưa, phòng học cũ kỹ, vách tường trắng lớn...
Nhìn chuỗi đề toán trên bảng đen...
"Emmm... Đây thật đúng là... Là địa ngục nha..."
Thiếu niên bỗng nhiên cười khổ thở dài một hơi. Tròng mắt lại lấp lánh tinh quan xán lạn.
Đi trốn nửa đời, giờ trở về...
Vẫn là thiếu niên.