Trời đổ mưa.
Youichi đang che dù đi trên con đường thưa thớt người qua lại thì đột nhiên dừng bước. Nhìn về phía một cô gái gầy gò cô đơn, giống như một con chim lạc đàn đứng yên lặng giữa phố. Nước mưa rơi mạnh lên người mà cô cũng không tránh, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời giống như đang chờ đợi điều gì.
“Này, cô không sao chứ?” Youichi dè dặt đi tới.
Cô gái tựa hồ đoán được sẽ có người tới làm phiền mình, liền quay đầu đi thật nhanh, khoé miệng hiện lên một nụ cười châm biếm.
“Cô có muốn tìm một chỗ tránh mưa không?” Cảm thấy hình như mình đang làm phiền người ta, Youichi nói chuyện có chút lo lắng.
Cô gái gật đầu một cái, giống như mèo chui ngay vào dưới tán ô của Youichi, thân thể ướt sũng không biết vô tình hay cố ý dính sát vào một bên người Youichi.
“Qua tiệm bánh bên kia, chờ mưa tạnh cô hẵng về nhà” Chạm phải làn da thiếu nữ bóng loáng lại lạnh như băng, Youichi thấy mình như bị điện giật, trong lòng tê tê ngứa.
“Tôi không có nhà” Cô gái ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa giảo hoạt.
Youichi cảm thấy có chút nhức đầu, không khỏi thở dài.
“Cô tên là gì?”
“Mưa”
“Gì cơ?”
“…Morizawa Ame”
“À, thảo nào gặp cô ngay lúc trời mưa”. Cô gái này khí chất có chút quỷ dị, Youichi định bụng đùa vui một chút để làm dịu bầu không khí, nhưng hoá ra lại phản tác dụng. Morizawa Ame như có như không liếc nhìn anh một cái. Thật giống như nói: “Bị ngươi phát hiện ra rồi à?”
***
Youichi là một hoạ sỹ, trong nhà anh quanh năm tràn ngập mùi màu vẽ. Giá vẽ, giấy vẽ, mảnh vụn gôm tẩy, vụn bút chì, đất vương vãi đầy vết mực…
“Ách, cô có muốn tắm không?”
Youichi lúng túng chà xát tay, dè dặt bới đống đồ lặt vặt quanh nhà, cuối cùng ở trong phòng ngủ tìm được một bộ quần áo ngủ mới mua rồi đưa cho cô. Thấy trong mắt cô hơi loé chút ý cười, máu nóng từ lồng ngực anh bốc lên, một đường chạy thẳng lên tai.
“Đây là đồ mới, nếu như không chê…”
Morizawa Ame lắc đầu một cái tỏ ý không sao, thoải mái nhận lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, từ bên trong truyền tới tiếng nước chảy rào rào. Có lẽ là tại trời mưa dầm, Youichi có cảm giác căn phòng này đột nhiên trở nên lạnh lẽo ẩm ướt, không khí đột nhiên như giảm đi mấy độ. Anh rùng mình, đi vào phòng trong.
***
Chiều hôm đó, Youichi ngồi trước giá vẽ ngẩn người, định cố gắng tìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn ra một chút linh cảm. Cho tới khi điếu thuốc lá giá rẻ cháy tới ngón tay, anh mới đột nhiên phục hồi tinh thần. Morizawa Ame tò mò nhô đầu ra từ phía sau lưng anh, thân thể thiếu nữ tản mát ra một loại hương vị thanh khiết.
Đây là ngày thứ hai Morizawa Ame ở lại nơi này. Cô không hề có chút ý định nào muốn rời đi, Youichi mặc dù đã nói qua rằng muốn đưa cô đến đồn cảnh sát, nhưng nước mắt cô cứ thế chảy ra nên anh không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ qua.
“Tôi có thể ở lại giúp anh làm việc nhà” Morizawa Ame làm bộ tội nghiệp nhìn anh.
“Thôi được rồi, thực là không có cách nào”
Có lẽ là cãi nhau với cha mẹ nên bỏ nhà đi, lúc nào bình tĩnh lại chắc sẽ ổn thôi. Youichi nghĩ như vậy, quyết định đồng ý với cô.
Lúc này Morizawa Ame đang đứng trước giá vẽ của Youichi. Mấy giọt nước theo mái tóc dài của cô rơi lên trên mu bàn tay anh.
Cô vừa mới tắm xong, chân trần đi trên sàn để lại hai hàng dấu chân đẫm nước.
“Cô lại chưa lau khô đã chạy ra ngoài” Youichi than phiền.
Morizawa Ame tắm xong luôn khiến sàn nhà toàn nước, sau khi cô tới, trong phòng liền hoàn toàn ướt nhẹp.
Nước. Chính là nước.
Youichi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Morizawa Ame vào hai ngày trước. Cô ngẩng đầu, mặc cho nước mưa rơi lên trên người, cô độc yên tĩnh. Thật giống như là chỉ cần một giây nữa thôi cô sẽ tan biến trong màn mưa, cùng nước mưa hoà vào làm một.
Giống như phù thuỷ mưa. Một vẻ đẹp tự nhiên thoáng qua. Youichi nghĩ vậy, bút trong tay đã vô thức mà rơi trên giấy vẽ. Bút chì phác hoạ một đường cong ngắn gọn, màu chì nhàn nhạt hiện lên, nét dài nét ngắn, vừa sâu vừa nông. Youichi giống như dần dần không thể khống chế tâm tình. Morizawa Ame trợn mắt tiến tới nhìn.
“A.. anh muốn vẽ tôi?” Cô như có như không nhẹ nhàng mấp máy môi, có chút giễu cợt.
“Ừm, cô diễn lại tư thế đứng của ngày hôm ấy có được không?” Youichi bị cô cười có chút lúng túng, tự hoài nghi liệu yêu cầu của mình có quá mức đường đột chăng? Mặc dù Morizawa Ame cũng đã nghe lời đứng đó, nhưng vẻ mặt cô từ đầu đến cuối đều mang vẻ giễu cợt.
“Biểu cảm của cô không đúng lắm.” Youichi để ý thấy điều này: “Cô cảm thấy… tôi rất buồn cười sao?”
Morizawa Ame không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi, yêu mị liếc mắt nhìn Youichi một cái. Cái nhìn này làm Youichi nhớ tới cảm giác tê dại như bị điện giật hai ngày trước.
Mãi cho đến khi tia nắng mặt trời cuối cùng trong ngày tắt đi, Youichi mới đặt bút xuống, xoay xoay bàn tay cứng ngắc. Trên giấy vẽ đã hiện lên một hình dáng rất giống Morizawa Ame, dáng vẻ gầy gò thanh tú, cô độc an tĩnh, vẻ mặt cùng với nụ cười như có như không.
Nhưng trong hình lại không có mưa.
Mưa là yếu tố cực kỳ quan trọng, vì dường như cô gái ấy có thể tan ra trong cơn mưa kia…
“Anh chưa vẽ xong” Morizawa Ame lắc đầu một cái.
“Tôi không biết phải làm sao để vẽ được cơn mưa kia, tôi có cảm giác cơn mưa đó giống như đem cô tan…..”
“Anh không vẽ tôi” Morizawa Ame đem ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào khoảng không lớn trong hình, nở nụ cười yêu kiều nhìn Youichi.
Youichi á khẩu không thể nói được gì, cổ họng dường như bị một cục đá chèn lên. Có mấy lời vừa muốn nói ra khỏi miệng thì giống như bị khoá lại, khiến những lời phía sau không thể thoát ra.
Youichi thậm chí không hề nhận thấy sự lạ lùng của cô, chẳng qua anh cảm thấy bốn phía đột nhiên lạnh lẽo ẩm ướt tựa như có sinh mệnh. Độ ẩm giống như các xúc tu, theo ống tay áo, ống quần, cổ áo… lẳng lặng từ sàn nhà thẩm thấu vào cơ thể. Youichi rùng mình.
Ở giữa phòng vẽ yên tĩnh, tiếng đồng hồ tích tắc trở nên vang dội doạ người.
“… Tôi đi nấu cơm. Hôm nay vẫn chưa có khẩu vị sao?” Hồi lâu, Youichi hắng giọng một cái, khó khăn nói. Bởi vì Morizawa Ame từ khi tới đây vẫn chưa ăn một chút nào. Nhưng mà cô chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm về bức tranh trên khung.
Youichi cảm nhận được một cỗ hàn ý khiến cơ thể rùng mình từ dưới lên trên. Dọc theo quãng đường đi tới phòng bếp, anh cảm giác như có một đôi mắt lạnh như băng luôn dõi theo phía sau lưng mình.
***
Lúc ăn cơm tối, Youichi vẫn lấy cho Morizawa Ame một phần bát đũa. Morizawa Ame ngồi ở trước bàn nhìn Youichi ăn, vừa nhìn vừa không ngừng uống nước. Hai ngày nay luôn là như thế, giống như là chỉ cần uống nước đã no vậy.
Rào rào, rào rào.
Tiếng nước đổ đầy vào cốc.
Rào rào, rào rào.
Lại một cốc nước được đổ đầy.
Youichi đột nhiên đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn cô không chớp mắt.
“Cô không đói bụng sao?” Youichi siết chặt nắm tay, các khớp xương răng rắc.
“Tôi ăn no rồi.” Morizawa Ame đặt cốc nước xuống, bình nước trên bàn đã trống không. Vẻ mặt cô bình tĩnh không giống như đang nói đùa.
“Kỳ thực cô không phải là người đúng không?” Youichi tức giận, anh có cảm giác như bị cái cô thiếu nữ kỳ dị này lừa gạt, giọng nói cũng theo đó mà cao lên.
“Tôi là Morizawa Ame.” Morizawa Ame vẫn rất bình tĩnh, nghiêm túc nói gằn từng chữ.
Thật giống như cô chỉ là Morizawa Ame chứ cô không phải là người vậy.
Youichi chợt đứng dậy, chỉ tay ra cửa quát lên: “Cô đi ra ngoài cho tôi.!” Anh thậm chí có chút hận cô.
Morizawa Ame tỉnh bơ mở cửa đi ra ngoài, trên người chỉ mặc độc một bộ quần áo ngủ, càng lộ ra sự gầy gò lẻ loi.
Youichi nhìn bóng lưng quỷ dị đó, toàn thân run lẩy bẩy. Không phải bởi vì sợ, cũng không phải bởi vì tức giận, mà là vì lạnh. Rất lạnh, giữa đêm hè nhưng chẳng hiểu tại sao lại lạnh đến phát run.
Đuổi cái cô gái không biết phải trái đó đi, Youichi tắt máy điều hoà, nhào lên giường, một lòng muốn đi ngủ.
Trong phòng vẫn còn lưu lại hương vị thanh mát, hương vị của Morizawa Ame. Xua đi không hết.
***
Tối hôm đó, Youichi ngủ không ngon. Ở trong mộng anh thấy mình biến thành một con cá, bơi qua bơi lại không mục đích trong làn nước lạnh lẽo, hít thở khó khăn. Mà căn phòng này biến thành một bể cá khổng lồ, bên trong chứa đầy thứ nước xanh âm u.
Thời điểm anh vừa tỉnh lại, dưới thân có cảm giác một mảnh ẩm ướt.
“Ra thật là nhiều mồ hôi.”
Anh mơ màng ngồi dậy, lại phát hiện cả giường đều ướt nhẹp. Ga trải giường bên cạnh nhỏ từng giọt nước, hệt như vừa mới bị nhúng nước vậy. Hơn nữa không chỉ riêng giường mà cả căn nhà đều bốc lên hơi nước ẩm ướt, trên vách tường, trên trần nhà từng mảng nước lớn xanh rì đọng lại. Sàn nhà vừa trơn vừa ướt bốc lên mùi gỗ mục nát.
Mà ở bên ngoài, trời đang mưa.
Nhìn tình trạng đọng nước trong phòng, có lẽ là đã chảy cả một đêm. Đáy lòng Youchi chợt như bị cái gì gõ mạnh một cái.
Anh đi tới mở cửa.
Morizawa Ame đang ôm đầu gối, ngồi ở mái hiên bên bậc thềm. Ánh mắt cô trong suốt thản nhiên nhìn thẳng vào anh.
Cô đã ngồi ở đó suốt một đêm.
“Hôm ấy, anh và tôi che chung một cái ô” Cô lầm bầm nói, bàn chân trần giẫm lên vũng nước, bắp chân sáng bóng thò ra ngoài mái hiên đã được nước mưa rửa sạch. “Tôi muốn theo anh cả đời, cho đến khi anh chết”.
Cô đứng lên, quần áo ngủ ướt sũng ôm lấy thân hình thiếu nữ đẹp đẽ. Cô lướt qua Youichi đi vào trong phòng. Youichi cũng không ngăn cản cô.
“Thật là tốt quá” Cô hớn hở dạo một vòng quanh phòng, nở nụ cười vui vẻ mà yêu dã “Đây mới là hương vị của gia đình”
Chân cô giẫm phải bùn ở quanh nhà. Dường như cô không hề để ý, hít hà mùi sàn gỗ mục nát.
“Tiếp tục hoàn thiện bức vẽ ngày hôm qua chứ?” Cô chợt quay đầu lại, vui vẻ kéo kéo cánh tay của Youichi. Bàn tay cô trơn nhẵn lạnh như băng, giống như cá trong nước. Cái cảm giác lạnh lẽo lại một lần nữa thẩm thấu vào xương tuỷ anh.
Trong bức tranh Morizawa Ame đang đứng ngẩng đầu. Vóc dáng gầy gò thanh tú, cô độc an tĩnh cùng với nụ cười như có như không.
“Ngày hôm qua vẽ xong phong cảnh rồi, hôm nay vẽ tôi” Morizawa Ame vừa nói, vừa quấn cánh tay ướt nhẹp như rắn nước vòng quanh cổ Youichi.
Mưa, từng chút từng chút, lại ùn ùn kéo đến.
***
Truyền thuyết:
Ame-Onna: Cô gái mưa.
Khi gặp một cô gái đứng giữa trời mưa. Nếu có một người đàn ông hướng về phía cô mỉm cười, tỏ ý muốn cho cô che ô cùng mình. Vậy thì cô ấy sẽ vĩnh viễn đi theo người đàn ông đó. Và từ đấy về sau, người đàn ông đó sẽ luôn luôn phải sống trong môi trường ẩm ướt, cuối cùng chết đi trong sự cô độc lạnh lẽo.]