Một chiếc thùng giấy bình thường, có chút lớn, đoan đoan chính chính dựa vào một góc thang máy, chiếm hết ¼ không gian.
Thùng giấy chỉ khép hờ chứ không được dán kín, bên trong tối om, không biết thứ gì được đặt trong đó ah?
Hướng Văn Hạo đi vào thang máy, nhíu nhíu mày. Cái thùng này đặt ở đây cũng hai ngày rồi, sao chưa có ai đến xử lý.
Càng kỳ cục hơn, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm, chiếc thùng đã bị ai đó bê đi. Nhưng rạng sáng hôm sau, khi mình đi làm về, nó lại xuất hiện.
Mà cái thùng này, nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nhưng cụ thể đã từng nhìn thấy ở đâu thì bản thân Hướng Văn Hạo nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra.
Dù sao thùng hộp cái nào chả tương tự nhau, chẳng sai biệt là mấy. Cũng chẳng cần vì loại chuyện này mà hao tổn tâm trí làm gì.
*
*
*
Hướng Văn Hạo là một “con cú đêm”.
Y là một DJ của đài phát thanh về khuya của Thành phố, là biên tập viên chính của mục “Trò chuyện đêm khuya”.
Kỳ thật công việc cũng chỉ là phát mấy bài hát, tiếp chuyện điện thoại, an ủi một người nào đó bị mất ngủ giữa đêm đô thị đầy tịch mịch.
Tiền lương cũng không phải cao cho lắm, nhưng được cái thoải mái về giờ giấc sinh hoạt, an nhiên tự tại.
Hướng Văn Hạo vốn là một người sợ sự trói buộc, thế nên công việc và cuộc sống bây giờ khiến y vô cùng vừa ý, cũng chẳng có ý định thay đổi nó làm gì.
Mỗi đêm khi xong việc về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng.
Loại thời gian muộn thế này, mọi người trong cao ốc cũng đã yên giấc trong chăn, vậy nên hành lang cũng không có một bóng người. Thang máy trong cao ốc cũng có mấy cái, nhưng giờ này cũng chỉ còn một cái hoạt động.
*
*
*
Tối hôm đó, Hướng Văn Hạo cứ theo lẽ thường một mình ngồi trong phòng phát thanh tiếp điện thoại.
Nhìn ra bên ngoài, cũng sắp đến lúc tan ca rồi, có thể thoải mái rồi, tiếp xem cuộc gọi cuối cùng nữa là được.
“ring ── ring ── “
Đã có cuộc gọi cuối cùng rồi. Sắp được giải thoát!
“Xin chào, tôi là Nhật Thiên, bạn có gì muốn chia sẻ với tôi vào buổi tối hôm nay vậy?”
Thanh âm Hướng Văn Hạo rất êm tai, trầm thấp , mang chút nhàn nhạt khàn khàn. “Nhật Thiên” là tên y dùng khi lên sóng radio.
*
*
*
Đầu dây bên kia vẫn yên lặng không có tiếng trả lời.
Loại chuyện thế này cũng thường xuyên phát sinh, Hướng Văn Hạo cũng không cảm thấy kỳ quái.
── Có một số thính giả muốn thổ lộ với DJ của chương trình những bí mật đã đè nén trong lòng đã lâu, nhưng khi điện thoại đã kết nối, lại có chút do dự.
Hướng Văn Hạo không nói gì, chỉ chờ đợi.
── đối phương có thể là một nữ sinh cấp ba đa sầu đa cảm, mấy năm liền thầm mến người bạn trai ngồi bàn bên cạnh.
── cũng có thể là một người người vợ tiều tụy, lén trộm xem tin nhắn của chồng, phát hiện ra điềm báo của một hôn nhân tan vỡ.
── càng có khả năng là một thi nhân thất ý, đầu giường là đống bản thảo thơ văn đã cao quá nửa người ố vàng, bị bám bụi thời gian đã lâu.
…
*
*
*
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
“Hạo…”
Là một giọng nam, thanh thanh nhẹ nhàng , quyến rũ thấu xương.
“Chúng ta kết hôn nhé!”
Hướng Văn Hạo ngắt điện thoại, với lấy microphone nói:
“Ah thật xin lỗi, vừa rồi xuất hiện một chút trục trặc nho nhỏ, đường dây đã bị ngắt. Thời gian tối nay cũng không còn nhiều nữa, thế nên chúng ta sẽ kết thúc bằng một bài hát, tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn vào buổi tối ngày hôm sau.”
Điều chỉnh âm thanh chuyển sang cỡ cực đại, bỏ xuống tai nghe đang đội. Hướng Văn Hạo lập tức như một người bị rút đi xương cốt, xụi lơ mà ngã xuống ghế.
Xương sống nổi lên một trận da gà, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, cả người run lẩy bẩy.
Xa xa truyền đến tiếng máy móc oanh minh, càng lúc càng lớn, dường như muốn đập nát đầu y, xuyên thẳng vào não.
Đem cánh tay giơ cao trước mắt, hắn phát hiện cả cánh tay là một mảnh xanh tím.
Năm ngón tay đã cứng ngắc tựa như thép, không cách nào có thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.