-Con quậy hết chỗ này tới chỗ kia, có phải con mún na chết con mới vừa lòng không- ba nó
-Con... - nó định nói gì đó nhưng bị mẹ nó chặn lại
-Anh à, nhỏ nhẹ với con một chút - mẹ nó nhéo nhẹ ba nó
-Ờ ờ để anh ráng - 2 ông bà thì thầm với nhau
Lúc sau 2 ông pà ra chiếu chỉ
-Ba phạt con phải đến nhà bác Hạo làm việc - ba nó nghiêm túc nói
-Làm gì vậy ba? - nó hỏi
-Làm hầu gái cho thiếu gia nhà bên đó - mẹ nó nói sẵn tiện cầm tách trà lên chuẩn bị ún
-CÁI GÌ - nó la mún bể nhà cuối cùng là làm cho mẹ nó hết hồn làm rớt luôn tách trà chưa kịp uống
-Bây giờ con mau lên phòng lấy đồ ba sẽ kêu tài xế đưa con đi - ba nó
-Ba à, con không muốn - nó giở trò nhõng nhẻo
-Không muốn cũng phải đi không nói nhiều dì lý lên sắp xếp đồ cho nó đi - ba nó quay sang dì Lý không muốn nhìn vô ánh mắt của nó tránh động lòng
-Chị hai cứu em - nó chạy lại chỗ của Thiên Hương nẫy giờ đang ngồi xem kịch hay
-Ngoan! chị hứa nếu rãnh sẽ qua thăm em - nói xong chị nó bỏ lên phòng để lại nó khóc không ra nước mắt
Tua lẹ há
-Tạm biệt ba, ba nhớ giữ gìn sức khõe á - nó hôn lên má ba nó
-Con cũng phải giữ gìn sức khõe đó - mẹ nó nựng má nó
-À phải rồi ba sẽ giấu kín thân phận của con rồi, con phải ở nhà đó làm việc 3 tháng mới được về đây có biết chưa - pa nó
-Dạ biết - nó trả lời giọng ỉu xìu còn chị nó thì đang nhịn cười, nó liếc xéo chị nó làm bả im bật
Xe bắt đầu chạy ra khỏi khuôn viên nhà nó , nó quay lại nhìn một cách tiếc nuối không biết cuộc sống sau này nó phải sống làm sao đây. Hai ông bà bấy giờ ở trông nhà cười nói vui vẻ
-Hehe kế hoạch bước đầu của chúng ta đã thành công - ba nó cười khoái trá
-Mình làm vậy có ác với con quá không ông nghe nói cậu con trai nhà đó rất lạnh lùng và rất ghét con gái lại gần mình - vừa nghĩ mẹ nó rùng mình
-Em nghĩ con gái chúng ta dễ ăn hiếp vậy sao - ba nó nhìn mẹ nó mờ ám
-Ba mẹ 2 người thật quá đáng đó nha - Thiên Hương đứng khoanh tay vào tường nhìn 2 ông bà đang vui sướng trên nỗi đau của người khác
-Sao quá đáng ba với mẹ chỉ còn mỗi cách đó thôi - mẹ nó nói
-Nhưng lỡ em con bị tên đó ức hiếp ba mẹ tính sao – Thiên Hương tiếc thương cho số phận cô em gái
-Ờ thì chắc không đâu nó ai mà ăn hiếp được phải không vợ yêu- ba nó (già mà còn z á)
-Mẹ cũng nghĩ vậy - mẹ nó
Hai người nói xong bỏ đi lên lầu để tránh bị tra tấn lỗ tai bởi đứa con gái lớn
Bây giờ nó đang đứng trước một trang viên rộng lớn khắp nơi được bố trí rất sang trọng trước mắt nó bây giờ là một tòa biệt thự bự gấp mấy lần nhà nó
-Cháu là Thiên Băng? - ông quản gia hỏi nó
-Dạ phải - nó
-Mời cháu theo ta
Nó đi theo ông quản gia vào nhà, trong nhà có một người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi ở đó
-Cháu chào cô chú - nó
-Cháu là Huỳnh Nhã Thiên Băng đúng không? đáng yêu quá ta - mẹ hắn
-Theo như lời ba cháu , cháu sẽ phải làm việc ở đây trong vòng 3 tháng cháu đã chuẩn bị chưa? - mẹ hắn hỏi
-Dạ rồi ạ - nó gật đầu
-Cháu sẽ không làm việc ở đây mà sẽ làm việc ở nhà con trai ta, cháu chỉ cần chăm sóc mỗi con trai ta thôi còn những việc khác đã có người lo liệu - ba hắn
-Bây giờ tài xế sẽ chở cháu đến đó, con trai của cô hơi khó tính cháu ráng nha - mẹ hắn cười hiền
-Con vẫn đang tuổi đi học nên con sẽ đi học cùng con trai ta, ta biết con đã tốt nghiệp nên cho con nhảy lớp học cùng nó để dễ chăm sóc yên tâm chị con cũng sẽ ở đó, con sẽ học với danh nghĩa là học sinh học bổng vì con đang trong giai đoạn bị phạt- ba hắn
-Cháu chào cô cháu đi - mặt nó giờ đã méo xẹo
Như 2 ông pà kia 2 ông pà này cũng đang cười sặc sụa vì cá đã cắn câu
(đả kích tâm lý quá z )
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, nơi nó đến cũng là căn biệt thự, nhỏ hơn lúc nẫy nhưng nguy nga lộng lẫy không kém
-Chào cô Thiên Băng, tôi đã nghe ông chủ nói là cô sẽ đến làm việc hôm nay- cô giúp việc
-À vậy công việc của tôi là phải chăm sóc thiếu gia thôi sao ? - nó hỏi
-Phải nhưng công việc ấy không đơn giản đâu thiếu gia chúng tôi rất khó tính nên cô hãy cẩn thận - cô giúp việc
-Tôi biết rồi - nó
Cuộc sống của nó và hắn sẽ có nhiều xáo trộn, cải nhau , vui cười và tình yêu có đến với họ không? . Đọc tiếp sẽ biết