• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


5 giờ rưỡi ở công viên Thị Dân náo nhiệt vô cùng, những bác gái nhảy dân vũ quảng trường chiếm cứ diện tích lớn nhất, trên đài cao ngắm cảnh bên hồ là khu vực để nhóm diễn viên kinh kịch nghiệp dư so tài nghệ.

Lâm Thanh Âm xách theo một cái thẻ bài vây quanh công viên Thị Dân, xoay cả nửa ngày, cuối cùng mới khoanh chân ngồi xuống dưới gốc một cây cổ thụ, đặt tấm bìa cứng trong tay xuống trước mặt, bên trên tấm bìa này có hai chữ: ‘Đoán mệnh’ thật to! Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: Một quẻ một ngàn đồng!Nhóm quần chúng đang đi dạo vòng quanh, lướt ngang qua nơi này đều không khỏi ngó nghiêng một cái, nhưng nhìn thấy nội dung bên trên, một đám đều lắc đầu thở dài.

“Vì sao đám nhóc con bây giờ không chịu học theo tấm gương tốt chứ? Chẳng chịu ngoan ngoãn đi học, tự dưng ra đây làm ba cái trò gạt người kia!”“Biết làm sao được! Xem dáng vẻ của bạn nhỏ kia, phỏng chừng là học sinh trung học rồi, chắc chắn là giáo viên cho bài tập về nhà quá ít mới ra nông nỗi ấy.

Cũng không biết là con cái nhà ai mà thiếu đạo đức thế?”“Nhà tôi vẫn còn cuốn sách tuyên truyền từ đồn công an kìa, nói là nên tin theo khoa học, từ bỏ mê tín dị đoan, lúc trở về tôi nhất định phải mang ra cho cô bé này đọc một chút, tuổi còn trẻ không tin khoa học sao được!”“Một ngàn đồng tiền một quẻ? Đứa nhỏ này thèm tiền đến điên rồi, nếu mà nói hai câu đã kiếm được một ngàn đồng, tôi cũng ngồi xổm ở chỗ này đoán mệnh cho người ta, còn lên lớp học làm quái gì nữa?”……Lâm Thanh Âm nghe rõ ràng từng câu nghị luận hoàn toàn không thèm nhỏ giọng kia, nhưng gương mặt vẫn không nhìn ra chút biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bìa cứng của mình.


Nếu không phải cô không có tiền cũng không có tài nguyên tu luyện, cô đâu chịu hạ tấm thân tôn quý của mình mà chạy ra công viên bày quán đoán mệnh!Nhớ năm đó Lâm Thanh Âm cô chính là chưởng môn Thần Toán Môn trong Tu chân giới, có danh hiệu thiên hạ đệ nhất toán (toán này là bói toán).

Người muốn thỉnh cô ra tay tính cho một quẻ, chẳng những phải dâng lên pháp bảo đỉnh cấp Tu chân giới, còn phải xem cô có nguyện ý khởi quẻ hay không cơ.

Đâu có giống hiện giờ, chỉ tùy tùy tiện tiện ngồi xuống đất, trên một cái thùng giấy từng đựng sữa bò, chỉ niêm giá một ngàn đồng tiền một quẻ còn phải chịu cảnh bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nếu không phải……Haizz, ai bảo cô phi thăng mà không gánh nổi lôi kiếp? Mấy ngàn năm tu vi đều biến thành hư vô, hiện giờ có thể sống sót đã không tồi, không thể yêu cầu nhiều như vậy.


Lâm Thanh Âm cúi đầu nhìn cái bớt hình hoa mai màu đỏ trên cổ tay phải, không tự chủ được chợt rơi vào trầm tư.

Chuyện là sau khi cô tỉnh lại, bỗng dưng phát hiện ra mình đã tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng cố tình thân thể này lại có khuôn mặt giống cô như đúc, thể chất cũng y hệt, ngay cả cái bớt hình hoa mai màu đỏ trên cổ tay cũng ở vị trí tương tự, chỉ duy nhất một điểm khác biệt chính là thân thể này không có một chút xíu tu vi nào.

Nếu muốn, Lâm Thanh Âm hoàn toàn có thể một lần nữa bước lên con đường tu tiên, cô cũng không thiếu công pháp và kinh nghiệm, coi như tu luyện lại một lần nữa cũng giống như là sinh viên đi học lại nhà trẻ vậy, làm chơi chơi cũng có thể tốt nghiệp.

Chỉ là thứ hiện giờ cô thiếu chính là tài nguyên tu luyện.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang