• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Cigarred
Hơn sáu giờ chiều, Ôn Dư chợt cảm thấy đau dạ dày, vừa đúng lúc phòng khám dưới tầng vẫn mở cửa, cô khoác một chiếc áo màu xám lên, sắc mặt trắng bệch đến phòng khám mua thuốc.
Trước cửa phòng khám đứng rất nhiều người, nhưng Ôn Dư đều không quen biết.

Thường ngày cô đều ở trong căn phòng trọ làm việc với máy tính, hàng xóm gần đó cô đều không biết, tất nhiên ngoại trừ chủ nhà.
Đứng ở cửa có hai người phụ nữ trung niên mặc áo hoa, các bà ấy đang trợ giúp, còn cô gái trẻ ở quầy thu ngân thì đang bận tối tăm mặt mày.

Ôn Dư hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí để đi vào, cô cúi thấp đầu, mái tóc dài che khuất đi nửa khuôn mặt.
Phòng khám làm ăn không tồi, bởi vì ngoại hình bác sĩ Từ nhìn rất đoan chính, nói chuyện cũng hiền lành ôn hòa.

Ngay cả khi nói chuyện với Ôn Dư, anh ta cũng nói chậm rãi.
"Có chỗ nào không khỏe?" Bàn tay trắng nõn của Từ Kiệt cầm bút bi, nét chữ dưới ngòi bút cứng cáp rõ ràng.
Tầm mắt anh ta xuyên qua lớp kính mỏng, rơi vào mái tóc dài của Ôn Dư.

Tư thế ngồi của anh ta nghiêm túc, quần áo gọn gàng, ống nghe trên cổ tản ra ánh sáng nhạt.
Giọng Ôn Dư rất bé, không có sức lực gì, nghe vào tai Từ Kiệt như tiếng muỗi kêu: "Đau dạ dày..."
"Là ăn uống không điều độ sao? Cô nên chú ý nhiều hơn, cô vẫn còn trẻ, đừng nên hành hạ cơ thể mình, biết không?" Từ Kiệt kê thuốc dạ dày cho cô, nhân tiện viết một thực đơn: "Ăn theo chế độ này, đừng kén ăn, dần dần sẽ tốt lên."

Ôn Dư gật đầu.
"Vâng, bác sĩ Từ, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
"Cô trả tiền thuốc là được rồi." Từ Kiệt cúi đầu đưa tờ giấy đã viết xong cho Ôn Dư, chữ viết cũng nghiêm túc như con người anh ta vậy.

Đây là điểm khác biệt giữa bác sĩ Từ với những người khác.

Ít nhất anh ta cũng tự hiểu rõ điều đó.
"Cảm ơn bác sĩ." Ôn Dư thanh toán xong, khẽ cắn môi nói: "Có thể mời bác sĩ Từ ăn cơm không...!Nếu anh bận thì thôi."
Lúc này cô nhìn thẳng vào Từ Kiệt nhưng đôi mắt vẫn nhu nhược như vậy.

Khi ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt, đó là một khuôn mặt không được coi là xinh đẹp, nhạt nhẽo, không có gì mới mẻ.
Từ Kiệt đã từng rất nhiều lần nghĩ đến diện mạo của Ôn Dư nhưng không có phỏng đoán nào đúng cả.

Quá bình thường, ngay cả xấu xí cũng không phải.

Ngày thường Ôn Dư đều cúi thấp đầu, nhưng nói chuyện hay cử chỉ đều nhã nhặn, chỉ nhìn chiều cao thì cũng không thấp, cộng với mái tóc dài và giọng nói phương nam khiến Từ Kiệt nghĩ rằng cô có lẽ là một cô gái trẻ nhút nhát.
Anh ta thoáng dừng lại rồi mỉm cười nói: "Ừm, nhưng gần đây tôi còn phải đến Thượng Hải học tập, có lẽ không tiện.

Cảm ơn ý tốt của cô."
Ôn Dư cứng ngắc nở nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nhưng mà sau khi cô xoay người đi, trên mặt đã không còn chút cảm xúc nào.

Cô cảm giác được sau lưng có đôi mắt nhìn chằm chằm mình, có cô gái ở quầy thu ngân, có mấy người phụ nữ trung niên, những người này nhìn cô không khác gì một con khỉ.
Nhưng sự ngượng ngùng chỉ là một phần, Ôn Dư càng sợ họ thảo luận về mình hơn, nhóm người này thường xuyên tụ tập cả ngày với nhau, lan truyền tin đồn.

Còn cả đám bạn học của cô, không coi ai ra gì nữa.
Uống thuốc xong, cô liền lên giường nằm cho cơn đau bụng đỡ lại.
Đáng tiếc không bớt đau đi nhiều, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng liên tục vang lên.

Ôn Dư chịu đựng cơn đau, cả người vô lực mà cầm điện thoại lên.


Cô nhìn thoáng qua dãy số, sắc mặt càng tái hơn.
Bình thường cũng không có ai gọi cho cô, điện thoại cô cũng không có lưu số được bao nhiêu người.
Dãy số xa lạ này.
Cô biết là ai.
"Ôn Dư?" Giọng nói người đàn ông bên vừa trong trẻo, lại lạnh lùng tinh tế.
Ôn Dư hít sâu một hơi, cứng ngắc hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cô có thể lễ phép một chút không? Hỏi cô có việc gì, có phải tôi gọi cho cô đều là đang làm phiền cô không?" Người đàn ông dù khắc nghiệt nhưng vẫn giữ giọng điệu lịch sự, mỗi từ đều nhấn mạnh, chỉ là lời nói lại khiến người ta không muốn nghe: "Tôi gọi cho nói cho cô một chuyện, năm nay anh trai cô tốt nghiệp đại học A, anh cả rất vui, định tổ chức một buổi chúc mừng cho nó.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới."
"Cháu cũng phải đi sao?" Cô đau đến nỗi thái dương chảy ra mồ hôi, giọng nói cũng khẽ run.
Nhưng dù vậy thì người đàn ông bên kia cũng không hề nhận ra điều gì bất thường.

"Đi hay không thì tùy cháu.

Cháu đi cũng mất mặt, tóm lại cậu chỉ thông báo cho cháu một tiếng thôi."
Ôn Dư im lặng, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cô dường như không có tư cách đi, đó rõ ràng là anh trai ruột của cô, chảy cùng một dòng máu, người đó sống trên trời cao còn cô thứ là phế phẩm, ở một góc u ám ảm đạm.
Một lát sau, đốt ngón tay cô đã trắng bệch.

"Cháu sẽ đi, cậu."

"Vậy thì cứ đi, mất mặt là chuyện của cháu." Anh ta không hiểu Ôn Dư lấy dũng khí đâu ra.

Ôn Dư đúng là gen biến dị, toàn bộ Ôn gia chỉ có duy nhất cô là thứ vô dụng.
"Cảm ơn cậu..." Ôn Dư đau bụng, nghĩ rằng, rõ ràng là chuyện rất quan trọng nhưng không có một người thân nào nói cho cô biết.

Cậu út của Ôn Dư vừa khó tính vừa khắc nghiệt, cũng là người coi thường cô nhất trong nhà, ngày lễ tết đều phải chỉ trích cô một lượt, nói cô đến mức như nhấn chìm cô.
Lúc này chỉ có anh ta nói với cô một tiếng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, có lẽ là đau đến hồ đồ, Ôn Dư nhỏ giọng thốt lên với đầu bên kia: "Cậu, cháu đau dạ dày."
Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.
Chắc là nghĩ đầu óc cô có vấn đề.
Sau một lúc mới nghe được giọng điệu cao cao tại thượng kia, "Đừng chết là được, nhớ uống thuốc."
Nếu không có nửa câu đầu, Ôn Dư chắc chắn cho rằng người cậu khắc nghiệt này thay đổi tính nết.

Hiển nhiên chuyện đó không có khả năng, anh ta vẫn luôn cảm thấy Ôn Dư lớn lên rất xấu, đầu óc không thông minh, tính cách còn nhu nhược, xem như là rác rưởi của xã hội.
Ôn Dư nghĩ, năm đó mình ra trễ nửa tiếng từ trong bụng mẹ, hít nhiều khí, rơi xuống đất còn không khóc nên có lẽ đã bị nghẹn thành đứa ngốc rồi?
Sớm biết cuộc sống sẽ như vậy thì thà tự lấy dây cuống rốn siết chết mình luôn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang