• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Không muốn,con mới không cần gả cho Giang Vũ Lan!"
Trong phòng khách được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, Cố Sanh Phi khoanh tay, bất mãn kêu lên "Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn muốn liên hôn, nhà chúng ta không còn cách khác sao?"
Cố Phán Yên im lặng ngồi ở góc phòng khách xem màn khôi hài này mím môi không nói gì.

Cô cũng không có tư cách để nói, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của chú.
"Con gái à, ba mẹ cũng không còn cách nào nữa..." Bà Cố gạt nước mắt "Công ty ba con làm ăn thua lỗ, nếu bây giờ không có vốn đầu tư thì sẽ phá sản mất, con coi như là giúp đỡ cho ba mẹ đi.

Huống hồ thiếu gia nhà họ Giang là một người tuấn tú tài giỏi, nếu con gả qua đó thì cũng không thiệt thòi gì đâu.

"
"Anh ta có là con của ông trời con cũng không gả, với lại con có bạn trai rồi, lại còn rất yêu anh ấy.

Con không muốn vì chuyện lộn xộn này mà từ bỏ tình yêu của mình "
"Nhưng Giang gia đã nói họ chỉ đầu tư nếu con chịu đồng ý kết hôn."
Bà Cố cầu xin "Họ nói con và Giang Vũ Lan bát tự hợp nhau,cưới nhau sẽ vượng phu ích tử".

"Bát tự?" Cố Sanh Phi sắc mặt kỳ quái, đảo mắt sau đó dừng trên người Cố Phán Yên liền nói "Mẹ, có phải lần trước mẹ cầm cái bát tự đó đúng không?
" Đúng thế."
Cố Sanh Phi đột nhiên mỉm cười chỉ vào Cố Phán Yên "Không phải dễ xử lý rồi sao, lúc đó con rất bực mình, cho nên con đã bí mật đem bát tự của con đổi thành của Cố Phán Yên.

Nói như vậy, người phải gả vào gia đình hào môn đó phải là Cố Phán Yên mới đúng.

"
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi trên trên người Cố Phán Yên.

Cố Phán Yên giật mình, miễn cưỡng nhếch miệng.
"Không phải rất đúng lúc sao, Cố Phán Yên công việc hiện tại của cô lương không cao lắm đúng không? Tôi đang cho cô cơ hội để gả vào một gia đình hào môn đó!" Cố Sanh Phi ngẩng đầu vênh váo tự đắc nhìn Cố Phán Yên.
" Giang gia giàu có như vậy nếu kết hôn sẽ không lo cơm ăn áo mặc, hơn nữa nhà chúng tôi nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, vậy có phải cô nên báo đáp một chút không?"
"Tôi..." Cố Phán Yên do dự nói:"Người mà Giang gia muốn là cô, nếu bỗng nhiên đổi thành tôi như vậy có ổn không? Lỡ họ nổi giận thì sao?"
"Đúng vậy...." Bà Cố do dự, bà thực sự không muốn Cố Phán Yên để kết hôn với Giang  gia.
"Phán Yên, ta chỉ muốn hỏi con một câu." Ông Cố - người ngồi im lặng hút thuốc nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Con có muốn gả không?"
Cố Phán Yên trầm mặc.
"Nếu lần này con giúp đỡ gia đình chúng ta, chính là đang báo đáp  ơn huệ từ trước đên nay đối với gia đình chúng ta."
Cố Sanh Phi vội nói chen vào " Cô không vô ơn vậy đâu đúng không? Gia đình tôi nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, hiện tại chúng tôi gặp khó khăn muốn cô giúp đỡ mà cô cũng đồng ý? "
Ba mẹ của Cố Phán Yên qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, chú cô đã nuôi nấng cô từ khi cô còn nhỏ, vì cùng họ nên người ngoài nghĩ Cố gia có hai cô con gái.

Giang gia chỉ nói muốn muốn cô con gái có bát tự tương hợp,cũng không nói một hai phải là Cố Sanh Phi.

Chỉ cần Cố Phán Yên đồng ý gả thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Chỉ là trong lòng Cố Phán Yên có chút bất bình.

Ba mẹ cô tuy qua đời nhưng cũng để lại cho cô số tài sản lớn, chính nhờ số tiền này mà chú của cô mới có cơ hội thành lập công ty và có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.

Họ trên danh nghĩa thì nuôi nấng cô nhưng thực chất cô sống bao nhiêu năm trong nhà họ Cố cũng không bằng một phần mười tài sản cô được thừa kế.

Mà bà Cố cũng không có ý định trả lại phần thừa kế còn lại cho cô.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học, bà Cố lấy lý do cô đã trưởng thành muốn cô dọn ra ngoài sống.
 Hiện tại Cố gia xảy ra chuyện, thậm chí còn muốn dùng hạnh phúc cả đời cô đổi lấy sự bình an cho Cố gia.
Cố Phán Yên nhắm mắt lại, "Nếu đồng ý gả qua đó, con sẽ không nợ gia đình cô chú bất kỳ ân tình nào nữa?"
"Con cũng không thể nói vậy được.

Rốt cuộc, ân dưỡng vẫn lớn hơn ân sinh, chúng ta dù sao cũng là trưởng bối của con.Phán Yên, lời này của con quá lạnh nhạt rồi đó." 
Bà Cố cau mày "Chúng ta nuôi nấng con nhiều năm như vậy, bây giờ con còn có cuộc hôn nhân tốt như vậy.

Nếu con gả qua đó thì chính là phu nhân của nhà hào môn, như thế này có nói là không còn ân tình gì sao? "
"Nếu gả qua đó được làm phu nhân nhà hào môn, chuyện tốt này còn đến lượt con sao?" Cố Phán Yên cười cười "Nếu đã tốt như vậy vẫn là nên để lại cho Sanh Phi đi."
"Cố Phán Yên cô nói vậy là có ý gì?!" Cố Sanh Phi bất mãn trừng mắt nhìn cô "Cô đừng quên, cô vẫn luôn ăn của chúng tôi,dùng của chúng tôi!"
"Đúng là thế, nhưng những thứ đó là dùng di sản của ba mẹ tôi mua." Cố Phán Yên tuy ngày thường tính tình nhu nhu nhược nhược, nhưng cũng không phải sẽ tùy ý để người ta khi dễ mình.

"Vì cô chú nuôi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không so đo gì."
"Cô..." Cố Sanh Phi tức giận giơ tay muốn đánh Cố Phán Yên.
"Dừng lại!" Ông Cố trầm giọng nói "Sanh Phi, ngồi xuống!"
Cố Sanh Phi miễn cưỡng trừng mắt nhìn Cố Phán Yên, sau đó mới ngồi xuống.
"Phán Yên, ta có thể hứa với con, chỉ cần con đồng ý kết hôn công ơn nuôi dưỡng coi như đã trả hết.


"
Ông Cố thực sự không còn lựa chọn nào khác, ông thể ép Cố Phán Yên kết hôn, nhưng lại không muốn con gái mình chịu ủy khuất.

Dù Giang gia có là nhà hào môn, Giang Vũ Lan thậm chí có tuấn tú tài giỏi hơn nữa, nhưng con gái ông không thích thì sẽ không gả.
Nhưng ông cũng không thể nhìn công ty của mình phá sản như thế,  trên đời này không còn tài sản thừa kế của Cố Phán Yên cho ông ta lấy đi nữa.
"Nếu con không yên tâm, chúng ta có thể ký hiệp ước." Ông Cố muốn xoa dịu Cố Phán Yên, dù sao thì Cố Phán Yên nếu gả qua đó thì chính là phu nhân Giang gia, nếu như may mắn được Giang Vũ Lan yêu thương, có thể làm Cố Phán Yên ở trước mặt Giang Vũ Lan nói tốt vài câu.
Cố Phán Yên cũng thật sự sợ mình sẽ dây dưa với Cố gia cả đời nên gật đầu "Được, vậy chúng ta ký hiệp ước đi."
Cô phải kết hôn với người mình chưa gặp bao giờ, nhưng nếu cô có thể đánh đổi sự tự do của mình bằng một cuộc hôn nhân cũng không có gì không đáng.
Thiếu gia nhà họ Giang tính tình không tệ, tính cách của cô cũng tốt, có lẽ họ sẽ ở bên nhau hòa thuận.

Cố Phán Yên không có gia đình, cô chú của cô không coi cô như con, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, nếu không có ba mẹ để lại di sản chắc cô đã sớm bị Cố gia đuổi đi.
Cố Phán Yên cũng muốn có một mái ấm gia đình hạnh phúc.

Nhưng nếu, Giang Vũ Lan không thích cô cũng như không muốn ở cùng cô, vậy thì cũng chẳng sao,ly hôn chẳng là gì trong thời đại này cả..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang